Cầu Đạo

Chương 128: Gặp Lại Ma Môn Thánh Nữ






Thần Luyện phong là tòa sơn phong mới mở, tọa lạc trên một đỉnh núi nhỏ, nằm cách trung tâm nội viện hơn một nghìn năm trăm dặm về phía chính Nam.
Một nghìn năm trăm dặm, đổi lại trên Trái đất chính là bảy trăm năm mươi cây số.

Khoảng cách này có lẽ trong tâm thức người hiện đại là tương đối xa xôi, nhưng với Tam phẩm Đại tu sĩ tới nói, quả thực cũng bất quá là như vậy.

Một đường thẳng băng phi hành, không trở ngại hung thú tấn công, không lo lắng tu sĩ tập kích, không trốn tránh truy đuổi, Tam phẩm tu sĩ bay qua một nghìn năm trăm dặm chẳng cần bao nhiêu thời gian.
Trần Nguyên vừa đáp xuống chân núi, toàn bộ ánh mắt cùng sự chú ý của hắn đều bị một người thu hút.

Dung nhan nàng phổ thông, vóc dáng nàng phổ thông, khí chất của nàng cũng phổ thông, hết thảy đều phổ thông như một nữ hài tử thường thường không có gì lạ, thuộc về loại người mà người ta sẽ ngay lập tức quên đi sau khi ngoảnh mặt rời đi.
Có thể, chiếc váy cùng áo khoác ngoài đỏ rực như màu máu tươi khiến cho nàng phá lệ cuốn hút tầm mắt, cực độ không hòa hợp với loại khí chất mà nàng tỏa ra.

Không chỉ có thế, niên kỷ non trẻ cùng với khí tức hùng hậu và kinh khủng từ một tu sĩ Tam phẩm tầng năm hiển lộ không che giấu chút nào khiến cho nàng trở nên chói mắt bất luận đứng tại vị trí nào.

Càng hơn thế nữa, từ trên người nàng, người ta cảm nhận được loại cảm giác kỳ dị, thần bí và ma mị, để cho người đối diện không khỏi rùng mình mỗi khi đối mặt với nàng.
Hết thảy những điều đó, tưởng chừng như mâu thuẫn, khó hiểu, đều dung hợp lại trên một con người, còn là một nữ tử trẻ tuổi, khiến cho nàng càng trở nên thần bí, khó lường và tràn ngập mê vụ.
Không một ai đối mặt với nữ tử này mà tâm không sinh ra mấy phần e dè, kiêng kỵ.
Bao quát Trần Nguyên cũng vậy.
Danh hiệu Giao Châu Yêu nữ, không phải hữu danh vô thực.
Bất quá, Trần Nguyên đối với nàng không chỉ có kiêng kỵ thông thường như vậy.

Hắn biết rõ, nàng còn một tầng thân phận khác trên thân: Ma Môn Thánh Nữ.

Hơn nữa, nàng còn là đệ tử thân truyền và rất được lòng một vị Đại Năng khủng bố khác, La Sát Đại Thánh, một vị Cửu Kiếp Đại Thánh chân chính đứng tại đỉnh tiêm tồn tại.

Chỉ có tiếp xúc đến càng nhiều kinh thư, bí tịch, hiểu đến càng nhiều bí văn, sự thật, hắn mới minh bạch Thánh Vị đại biểu cho sự kinh khủng gì.

Dạng này đại năng, đã gần như sở hữu pháp lực vô biên, thần hồn câu thông thiên địa, có thể trực tiếp tùy ý thao túng linh lực, điều khiển sự vật trong thế giới, can thiệp và biến đổi hiện tượng diễn ra, đạt tới trạng thái ngôn xuất pháp tùy, chính là như Thánh Nhân trong thần thoại cổ đại.


Thánh Vị Đại Năng đã gần như Đại biểu cho sức chiến đấu cao nhất tại ba nghìn thế giới, càng là lực lượng trụ cột, chống lên đỉnh tiêm thế lực như Thánh Địa, Tiên Triều, Thái Cổ Thế gia, được mỗi một cái đỉnh tiêm thế lực sử dụng như nội tình tích lũy, có sức chấn nhiếp các thế lực đối lập.
Tu hành đến Thánh Vị cảnh giới, tu vi ứng theo mỗi kiếp mà lên.

Mỗi kiếp như mỗi tầng trời; không vượt qua, nhẹ thì bản thân trọng thương, căn cơ hao tổn, mà nặng thì thân tử đạo tiêu; vượt qua được, thì chẳng khác nào lột xác thuế biến, tu vi tăng vọt, thực lực so với trước đó như ngày và đêm khác biệt.
Nhất Kiếp Thánh Vị, tại ba ngàn thế giới, đã có thể được coi là đứng đầu nhất một nhóm đại năng, thực lực đầy đủ chống lên một cái đỉnh tiêm thế lực, bên dưới thụ vô số thế giới cung phụng, vô số chúng sinh kính ngưỡng.

Mà đến như La Sát Đại Thánh, thành tựu đên Cửu Kiếp Thánh Vị, như vậy cho dù là ba ngàn thế giới đã hiếm càng thêm hiếm, tu vi đứng tại trần nhà, gần như hiện hữu các thế lực không mấy người dám đối với nàng chống đối.
Muốn có thể ngăn cản được nàng? Như vậy, cũng chỉ có những tồn tại cổ lão, không màng thiên địa, không màng thế sự, không màng thế gian hưng suy, đã lâm vào bế quan hay ngủ say vô số kỷ nguyên mà thôi.
Trần Nguyên biết đến tin tức từ thượng giới, cũng là lác đác rời rạc như vậy.

Bất quá, hắn đã đầy đủ hài lòng, cũng có cái nhìn khái quát về vị La Sát Đại Thánh Đại Năng đỉnh tiêm này.

Thái Linh học viện có thể cung cấp cho hắn thông tin về ba ngàn thế giới cũng là ỷ vào truyền thừa lâu đời, lưu tồn thư tịch, tài liệu phong phú, trên thượng giới có thế lực chống đỡ, thượng hạ hai giới thường xuyên có tu sĩ lên xuống qua lại.
Trần Nguyên ánh mắt không rời, nhìn chằm chằm vào thân ảnh ma mị trong váy áo đỏ tươi kia.

Ma Môn Thánh Nữ đồng thời xoay người lại, mặt đối mặt, bốn mặt nhìn nhau, không có chút nào e ngại cùng hắn đối diện.

Cứ như vậy, thế giới thoáng chốc yên tĩnh lại.

Vạn vật mất đi sự hiện diện của chúng.

Hết thảy dường như biến mất,nhường chỗ lại cho hai con người đối mặt nhau, khoảng cách chưa đầy năm trượng.

Hết thảy chỉ còn có hai con người tồn tại độc lập.

Tại nơi sâu xa, Trần Nguyên cảm nhận được một cỗ lực lượng ẩn tại nơi thăm thẳm nhất bên trong người hắn, sinh ra cộng minh với nữ nhân phía trước.

Khởi Nguyên Kinh.
Trần Nguyên âm thầm giật mình.

Lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này, dẫu rằng sự cộng minh ấy biến mất trong nháy mắt, dễ dàng để người ta tưởng lầm là ảo giác.

Không, Trần Nguyên chắc chắn sự cộng minh tồn tại, là loại cảm giác kỳ dị mà hắn chưa từng nghe nói, nhìn thấy hay nếm thử qua, thần bí mà huyền diệu.
Đối phương dường như cũng nhận ra sự khác thường, lông mày hơi nhíu lại.
Trần Nguyên cấp tốc hồi phục lại bình tĩnh, nhìn vào đối phương, trấn định truyền âm hỏi: “Ngươi đến thay sư tôn ngươi thực hiện giao dịch?”
Trần Nguyên đối với La Sát đại thánh ngoại trừ e ngại thì còn mang theo chờ mong.

Đối phương hứa hẹn với hắn Niết Bàn kinh đâu.

Vạn Ma Tâm Kinh hắn đã ghi nhớ kỹ, chỉ chờ có thời cơ tiến hành cảm ngộ, hiện tại giữ lại bên người đều không có tác dụng.
Ai ngờ, vị kia Ma Môn Thánh Nữ, đầu tiên là lông mày hơi nhíu, thoáng biểu hiện ngạc nhiên, khó hiểu.

Tuy nhiên, rất nhanh biểu cảm của nàng khôi phục lại sự lạnh nhạt thường thấy.

Nàng truyền âm trở về, thanh âm dễ nghe: “Không phải.”
“Ngươi không có ý định thu hồi Van Ma Tâm kinh?” Trần Nguyên truy vấn.
Nàng lạnh lùng đáp: “Thu hồi Vạn Ma Tâm kinh, đó là chuyện của các nàng, không liên quan đến ta.

Sự xuất hiện của ta, việc ta làm, không liên quan đến La Sát Đại Thánh.

Thân phận của ta cũng không phải là Ma Môn Thánh Nữ ngươi biết.

Hiện tại, ta là Giao Châu Yêu nữ.”
Ma Môn Thánh Nữ.

Không.


Là Giao Châu Yêu nữ đậy nắp kết luận như vậy, sau đó xoay người đi, không còn có ý định tiếp tục đoạn hội thoại.

Trần Nguyên mặc dù khó hiểu, còn có một vài điều muốn làm rõ, nhưng lại không có ý tứ tiếp tục truy vấn nên đành nghẹn tại trong lòng.
“Trần huynh, huynh đã đến.” Đúng lúc này, bên tai Trần Nguyên vọng đến thanh âm nam tử trầm ấm.

Nhìn lại thì hắn phát hiện, Hàn Tường Minh đang đối với hắn chắp tay chào hỏi.

Nguyên lai, tài thời khắc vừa mới tới, sự tập trung của hắn hoàn toàn dồn vào Giao Châu Yêu nữ mà không nhìn tới còn có hai người khác.

Hắn vội vã nói ra: “Gặp qua Hàn huynh, gặp qua Thanh Uyển tiên tử.”
Hàn Tường Minh đối với hắn cười khách khí.

Thanh Uyển tiên tử chỉ khẽ gật đầu rồi thôi.

Trần Nguyên không để ý.

Tính cách của nàng vốn là lạnh lùng như vậy, tại Thần Luyện phong chiêu sinh trên bệ đá hắn đã thấy qua.

Nàng không hẳn là đối với người ta sở hữu thành kiến.
Trần Nguyên hỏi sang chuyện khác: “Chúng ta chưa lên núi sao?”
Hàn Tường Minh đáp: “Chúng ta còn muốn đợi thêm một người nữa.

Năm nay Thần Luyện phong cả thay chiêu thu được năm vị tân sinh.”
Tại hắn vừa dứt lời, một cái bóng từ trên trời cấp tốc giáng xuống mặt đất.

Tốc độ thật nhanh khiến cho Hàn Tường Minh và Thanh Uyển tiên tử không kịp phản ứng, cả người giật mình.

Cái bóng kia, lao xuyên thấu qua tầng mây thấp, cát nát qua mấy trăm trượng cành lá rậm rạp phía dưới sơn phong, cuối cùng vì không dừng kịp mà nện ra một cái hố to, đất đá văng tung tóe.
Chờ cho khói bụi tán đi, một khối thịt tròn vo, to đùng, lững thững bước ra khỏi hố đất sâu một trượng.

Không.

Là một con người, nhưng thân hình cao lớn, vượt quá người thường một cái đầu không nói, cả người béo nung núc, trong xoe, tựa như một quả bóng thịt theo đúng nghĩa đen.
Trần Nguyên dám chắc, hắn chưa từng gặp qua ai béo đến như thế.

Tay và chân đều ngắn, nhưng tròn, to và làm da bóng nhẫy.

Gương mặt kẻ này tròn tròn, hai má phúng phính, mũi tẹt, mắt hơi to, tai lớn, mũi thấp, chỉnh thể hợp lại không đến mức xấu xí, ngược lại thật là có mấy phần hàm hàm, đáng yêu, chỉ là cái cổ to đùng, đầy ngấn không phân biệt nổi với cằm của kẻ này để cho chút ưu điểm ấy biến mất sạch sẽ không còn dấu vết.
Hắn nhìn về phía mọi người, tay sờ sau gáy, ngốc ngốc cười một tiếng, nó ra: “Các vị, thật có lỗi, tại hạ thức dậy có chút muộn, vội vã phi hành, cho nên vừa rồi không có đáp xuống kịp.

Không gây phiền phức cho các vị chứ?”
Giao Châu Yêu nữ, từ đầu đến cuối, nhìn đều không nhìn, thậm chí phản ứng đối phương cũng chẳng thèm.

Thanh Uyển tiên tử chỉ đảo mắt qua một chút rồi thôi.

Trần Nguyên thì ngạc nhiên: Gã này là ai?
Duy nhất đáp lại hắn là Hàn Tường Minh: “Không có chuyện gì, Liễu huynh.”
Vị nam tử họ Liễu kia lúc này mới thở phào một cái, nhẹ nhàng nói ra: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Trần Nguyên tò mò, hướng Hàn Tường Minh hỏi thăm: “Hàn huynh, vị… huynh đệ họ Liễu này là ai?”
Hàn Tường Minh cười đáp: “Lúc nãy, chẳng phải tại hạ nói Thần Luyện phong còn thiếu một người sao? Người kia chính là vị này, Liễu Viễn Duệ, Liễu huynh, cũng là đến từ Đông Châu Thái Linh ngoại viện với tại hạ.”
“Thì ra là vậy.” Trần Nguyên tỏ ra vẻ là đã hiểu.
Liễu Viễn Duệ lúc này lại có chút lo lắng hỏi: “Hàn huynh, ta cũng sẽ không đến muộn đi?”
Hàn Tường Minh lắc đầu đáp: “Không muộn, Liễu huynh, người đến vừa đúng lúc.”
“May mắn, may mắn mà đến kịp.” Liễu Viễn Duệ lại là một trận thở dài.
Lúc này, Thanh Uyển tiên tử vẫn luôn không nói chuyện, lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng, linh hoạt và kỳ ảo: “Nếu tất cả mọi người đều đã có mặt, như vậy, chúng ta nhập phong thôi.”

“Tốt.” Hàn Tường Minh gật đầu: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên lên núi bái phỏng Hạo Nguyệt Chân quân.”
Không có ai phản đối.
Thần Luyện phong được bảo vệ một tòa Lục phẩm đỉnh cấp trận pháp, bao trùm lên phương viên trăm dặm, lấy Thần Luyện phong làm trung tâm, đồng thời cũng là mắt trận.

Trận pháp này chia làm ba lớp, vòng trong, vong giữa và vòng ngoài.

Vòng ngoài trận pháp có phạm vi lớn nhất, ảnh hưởng lên khu vực có bán kinh rộng trăm dặm, hội tụ linh khí, tác động ảnh hưởng lên môi trường, đồng thời cũng là một tầng trận pháp phòng ngự ngoài.

Lớp phòng ngự này không mạnh, miễn cưỡng có thể ngăn cản Tứ phẩm Thượng nhân công kích.

Tác dụng của nó nhiều hơn là câu kéo thời gian, cảnh báo trước cho người của Thần Luyện phong có kẻ xâm nhập.

Vòng giữa, tính từ Thần Luyện phong ra chỉ có rộng có hai mươi dặm, nồng độ linh khí hội tụ dày đặc hơn, thiết kế trận pháp cũng tinh tế, tỉ mỉ hơn, cường độ phòng ngự cũng mạnh mẽ hơn một tầng, đầy đủ để ngăn cản Ngũ phẩm Chân nhân một quãng thời gian, đồng thời, còn bố trí kết hợp nhiều tòa huyễn trận cùng khốn trận.

Muốn mạnh mẽ xông qua tầng trận pháp giữa? Ngũ phẩm Chân nhân không có một, hai canh giờ là không thể.
Vòng trong là khu vực trận pháp trung tâm, ôm trọn lấy toàn bộ ngọn núi.

Vòng trong này cũng là một lớp phòng ngự cực mạnh, tổ hợp từ trận pháp huyễn hoặc, vây khốn, công kích, ngăn chặn, chống nhìn trộm, chống thăm dò,...!hết thảy hơn hai mươi loại Lục phẩm trận pháp kết hợp với nhau.

Cường độ phòng ngự của trận pháp vòng trong mạnh đến nỗi, nếu như toàn lực mở ra, nó có thể sinh sinh mài chết ba, năm vị Lục phẩm Chân quân cùng một lúc.

Tất nhiên, tiêu hao linh khí cùng linh thạch cũng là con số trên trời.
Vị trí năm người Trần Nguyên tụ hợp nằm ngay bên ngoài vòng trong trận pháp, tại dưới chân Thần Luyện phong.

Mang theo lệnh bài thân phận Thần Luyện phong, cả ba vòng trận pháp đều là mở rộng cửa chào đón đối với bọn hắn, không tạo ra chút nào ngăn cản.
Đám người Trần Nguyên sau khi vượt qua vòng trận pháp trong cùng, liền không ngự kiếm phi hành, mà chậm rãi từng bước đi bộ lên đỉnh sơn phong.

Đây là truyền thống của học viện, cũng là một cách để biểu đạt sự tôn trọng của học sinh đối với đạo sư.

Tự do ngự kiếm bay lượn nhốn nháo trước mặt đạo sư, như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Thần Luyện sơn phong không lớn, độ cao chừng trên dưới ba ngàn trượng, đặt tại Trái Đất chính là mươi cây số.

Không nên lầm tưởng lấy thước đo của Trái Đất mà đánh giá.

Ba ngàn trượng tại thế giới này rất nhỏ bé, nhỏ đến vô cùng.

Sơn phong thế giới này cao đến năm, thậm chí mười vạn trượng cũng là điều dễ thấy, sông lớn rộng tám trăm dặm, chảy xuôi mười vạn dặm không phải là không có.

Sông không sâu, núi không lớn, như thế nào nuôi nổi những con hung thú cao đến chín tầng mây?
Năm người Trần Nguyên đều là người tu hành, tu vi lại không thấp, thể chất xa xa mạnh hơn thường nhân rất nhiều.

Ngay cả vị kia Liễu Viễn Duệ, thân hình tròn vo, chân ngắn, nhưng mỗi bước đi cũng nhẹ nhàng, linh hoạt cực kỳ.
Ba ngàn trượng núi cao, đối với bọn hắn mà nói, dẫu là đi thong thả, cũng bất quá là chuyện một khắc đồng hồ.

Cũng là trong một khắc đồng hồ này, Trần Nguyên hỏi thăm rõ ràng lai lịch của những người bạn đồng hành.