Cầu Đạo

Chương 115: Thiên Kiêu Thượng Giới






Vừa nhắc đến Tô Châu tân sinh, viện trưởng thần sắc trở nên nghiêm nghị.

Không vì cái gì khác, bời vì Tô Châu là một trong ba châu thực lực mạnh nhất Nam Hoàng vực, điều kiện linh khí dồi dào nhất, tài nguyên giàu có nhất.

Như là hệ quả, số lượng tân sinh cùng chất lượng tân sinh đóng góp cho Thái Linh học viện nội viện cũng là thuộc hàng cao nhất.

Một trăm sáu mươi tân sinh.

Chỉ có Tô Châu, Giao Châu cùng Đông Châu mới đóng góp cho nội viện nhiều tân sinh đến vậy.

Tại các châu khác, số lượng tân sinh có thể vượt qua nội viện khảo thì chỉ dao động từ tám mươi đến một trăm người.

Đến mức những châu xếp hạng cuối như Thanh Châu, U Châu, Kinh Châu, số lượng tân sinh hiếm khi nào vượt quá con số năm mươi.
Không nên xem thường những tân sinh non nớt, tu vi chỉ có Nhị phẩm, Tam phẩm này.

Chất lượng máu mới luôn luôn là nhân tố quyết định ảnh hưởng đến hướng đi tương lai của bất kỳ thế lực nào.

Phá hoại nguồn cung cấp chất lượng tân sinh, chẳng khác nào lay động căn cơ của Thái Linh học viện.
Bởi vậy, thân là viện trưởng, Triệu Minh Thành không thể nào không theo dõi sát sao tình hình chiêu sinh hàng năm tại từng chi nhánh học viện, đặc biệt là những Châu xếp hạng cao.
“Là rất không tầm thường.” Viện trưởng khẽ gật đầu: “Số lượng tân sinh không đột biến, nhưng chất lượng lại cao dị thường.

Hạt giống tốt có đến hai chữ số, nhân vật cấp thiên tài càng là có thể đếm qua một bàn tay.”
“Nào chỉ là có hạt giống tốt cùng thiên tài.

Thậm chí còn xuất hiện yêu nghiệt trong yêu nghiệt, thiên tài trong thiên tài kìa.

Điều này rất không bình thường.” Thất Các lão nói xong, ngưng một lúc mới thở dài: “Minh Thành, ta có dự cảm không tốt về chuyện này.”
Viện trưởng trầm mặc không nói.

Hắn biết thê tử mình nói tới điều gì.

Yêu nghiệt trong yêu nghiệt, thiên tài trong thiên tài.
Lần này, Tô Châu xuất hiện hai tên tân sinh như thế.


Một kẻ hai mươi tuổi, tam phẩm tầng hai tu vi.

Một kẻ hai mươi lăm tuổi, tam phẩm tầng ba tu vi.
Không chỉ Tô Châu, Giao Châu cùng Đông Châu cũng không kém.

Đông Châu tuyệt thế thiên tài, có trích tiên chi tư, ba mươi tuổi, Tam phẩm tầng bốn tu vi.

Giao Châu tuyệt đại yêu nữ, thiên tư kinh khủng, thể chất không biết, chưa từng ghi chép, hai mươi tuổi, Tam phẩm tầng năm tu vi.
Nếu như là tầm thường thiên tài, hắn có thể vui vẻ nhận lấy.

Đây chính là tương lai của học viện, là rường cột để chống lên một Thái Linh nội viện hùng mạnh.

Thế nhưng đụng đến dạng này thiên tài trong thiên tài, hắn cao hứng không nổi.

Bởi hắn biết, Minh Nguyệt giới, là không thể nào sản sinh ra dạng này tuyệt thế thiên kiêu.

Đừng nói là Minh Nguyệt giới một cái hạ vị diện, cho dù là trung vị diện cao cấp hơn cũng không thể.

Và như chứng minh cho suy nghĩ của hắn, Thái Linh nội viện kể từ khi biết đến sự tồn tại của bọn hắn, đã vận dụng toàn bộ lực lượng để điều tra thân phận của những tuyệt thế thiên kiêu này.

Kết quả… bọn hắn cái gì cũng tra không ra.

Bốn tên tuyệt thế thiên kiêu này cứ như trống rỗng xuất hiện từ hư vô vậy.

Ngay cả khi bọn hắn vận dụng đến Thất phẩm tu vi, mượn trợ lực từ Thất phẩm pháp khí, ý đồ cưỡng ép thôi toán lai lịch bọn hắn.

Kết quả pháp khí trực tiếp phế đi, người thôi toán cũng tổn thương căn cơ, không có vạn năm điều dưỡng cùng hàng núi thiên tài địa bảo là không thể nào khôi phục đỉnh phong.
Dạng này nhân vật khủng bố, cùng một lúc xuất hiện bốn kẻ, cùng một thời điểm tiến vào nội viện, để Triệu Minh Thành hắn thân là viện trưởng, không thể lo nghĩ sao được?
“Ngươi định như thế nào đối đãi bọn hắn?” Thất Các lão lo lắng nhìn viện trưởng hỏi.
Đối đãi dạng người này, các nàng tựa như đi trên băng mỏng vậy.

Thân phận tra không được, lai lịch xem không thấu, ngay cả mệnh cách, khí vận,...! các mặt tương quan cũng đều là mê.

Bọn hắn tựa như một đoàn sương mù, mờ ảo và bí ẩn, hoàn toàn không lộ ra một tia vết tích.

Đáng ngại là, loại người như thế, các nàng lại hoàn toàn không rõ ràng mục đích của bọn hắn tiếp cận nội viện là gì.
Vậy như thế nào đối đãi?
Trực tiếp trấn áp? Thô bạo tra hỏi? Hay cách ly phân biệt đối xử?...
Hoàn toàn không được.

Từ tình huống đến xem, những kẻ này, hoặc bản thân bọn hắn là đại năng hóa thân, hành tẩu thế gian, hoặc chính bọn hắn là đại năng, lừa gạt qua pháp khí thăm dò, tiến vào nội viện, hoặc bọn hắn là thượng thế giới, thậm chí là đại thế giới thiên kiêu thuộc thế lực lớn giáng lâm hạ vị diện này lịch luyện.

Khả năng thứ hai là thấp nhất, vì nếu đại năng giả dạng là sẽ không cao điệu như vậy.

Tình huống thứ nhất và thứ ba có xác suất xảy ra lớn hơn nhiều.

Bất quá, mặc kệ là khả năng nào, những yêu nghiệt trong yêu nghiệt này, bọn hắn không muốn đắc tội.

Mặc dù nói nội viện tại thượng giới cũng có chỗ dựa, thế nhưng, thượng giới này là ám chỉ một cái trung vị diện.

Đối diện với đối phương đến từ thượng vị diện, thậm chí là Đại thế giới, bọn hắn thật không dám cứng đối cứng.

Một khi đối lên, Thái Linh học viện tất nghênh đón chèn ép, suy bại, thậm chí đi hướng diệt vong.
Viện trưởng chậm rãi nói: “Trước không nên gây ra bất kỳ động tĩnh nào.

Đối xử với bọn hắn như với bất kỳ tân sinh nào.

Nên được phúc lợi thì lấy phúc lợi, nên được ưu đãi thì cho phúc đãi, nên tuân theo quy tắc thì cũng bắt bọn hắn tuân thủ.

Chúng ta tại trong bóng tối âm thầm quan sát.

Nếu như những kẻ này không có ý đồ gì với học viện, vậy cứ mặc bọn hắn muốn dày vò ra sao thì dày vò.

Bất quá… một khi bọn hắn nổi ý đồ xấu với học viện.


Vậy thì chúng ta sẽ cho chúng thấy rằng, Thái Linh học viện cũng không phải tùy ý người nhào nặn.”
Thất Các lão nghe vậy, âm thầm gật đầu, nói ra: “Ý định của ta cũng là như vậy.

Tại trước khi tình huống rõ ràng, ta cũng không muốn tỏ ra địch ý với những kẻ này.

Nếu như không nhất thiết, ta thật không muốn đối với thế lực sau lưng bọn hắn đối đầu.

Như vậy quá không sáng suốt.

Bất quá, ta lo lắng…”
“Ngươi là lo lắng những lão bất tử kia, biết đến những kẻ yêu nghiệt trong yêu nghiệt này, liền dùng biện pháp cực đoan đối phó với bọn hắn?’ Viện trưởng cười hỏi.
Thất các lão không do dự gật đầu.

Thái Linh học viện lại không phải chỉ thuộc về riêng phu thê hai người các nàng.

Còn có ba vị viện phó, mười lăm vị các lão khác.

Quyền lực của bọn hắn không nhỏ.

Thậm chí, chỉ cần mười hai trên mười sáu vị các lão đồng ý, bọn hắn có thể hoàn toàn phủ quyết quyết định của viện trưởng; mười lăm trên mười sáu vị các lão đồng ý, phế truất phó viện trưởng là có thể hoàn toàn làm được; khi mà cả mười sáu vị các lão đồng ý, bỏ đi viện trưởng, lập nên viện trưởng mới cũng là điều có khả năng.
Viện trưởng cười an ủi: “Điều này thì không cần ngươi lo lắng.

So sánh với chúng ta những người trẻ tuổi này, những lão bất tử kia đối với thế lực thượng giới biết kinh sợ hơn nhiều.

Chỉ sợ rằng, bọn hắn mới là những kẻ đầu tiên ngăn cản ta nếu ta người viện trưởng này đối với những tên tiểu tử thượng giới kia xuất thủ trước.”
“Ngươi nói vậy thì ta an tâm.” Thất Các lão nói ra.

Thế rồi, nàng hơi suy nghĩ một chút, nói ra: “Ngươi nghĩ, bọn hắn đến đây, có khi nào không phải nhắm vào học viện, mà là… cũng nguyên do tương tự như các vị tiền bối từ thương giới đề cập đến.”
Viện trưởng cau mày, suy nghĩ nói ra: “Ngươi nói như vậy cũng không phải không có khả năng.

Thái Linh học viện dù xem như đỉnh tiêm tại Nam Hoàng vực, không, Minh Nguyệt giới, nhưng trong mắt những kẻ đến từ Thượng vị diện chưa chắc đã là cái gì đáng để vào mắt.

Cái khiến bọn hắn thật động tâm, rất có thể liên quan đến Minh Nguyệt giới mấy chục năm gần đây biến động.”
Nhấc lên việc này, cả hai cũng bất an trong lòng.

Bọn hắn thân là người trong thiên địa, thiên địa thay đổi, đến đẳng cấp tu sĩ cao như bọn hắn, không có lý do gì là không nhận ra.

Thế nhưng, cũng bởi ở tại trong thiên địa, bị ràng buộc bởi quang cảnh thiên địa vẽ ra, bọn hắn không suy tính ra được điều gì.
Thất Các lão hỏi: “Các tiền bối từ thượng giới có nói thêm tình báo gì?”
Viện trưởng mờ mịt lắc đầu: “Không có nói.

Ta đã thử liên lạc lại với các tiền bối.

Bọn hắn chỉ nói rằng, thiên địa đang biến động mạnh.

Rất nhiều hiện tượng không tầm thường có khả năng sinh ra.

Bọn hắn nói, đây có thể là một hồi cơ duyên to lớn cho toàn bộ sinh linh tại trong Minh Nguyệt giới, căn dặn chúng ta, nếu như có người muốn đột phá Thất phẩm, thành tựu Bát phẩm phi thăng thì hãy chờ tạm hoãn lại.”
“Chỉ như thế?” Thất Các lão hỏi.
“Đúng là chỉ như thế.” Viện trưởng đáp.

Hắn suy nghĩ một hồi, lại nói ra: “Thiên địa biến động, là phúc hay là họa thì khó mà biết được.

Trước đó, ta còn lo lắng đây có thể dẫn đến một tràng hạo kiếp cho Minh Nguyệt giới.

Bất quá, đám thiên kiêu thượng giới xuất hiện tại đây để cho ta thêm tin tưởng rằng, đây càng là cơ duyên to lớn cho Minh Nguyệt giới sinh linh.

Chỉ là…”
“Chỉ là, bất kể là hạo kiếp hay thiên đại cơ duyên, thiên địa biến động mạnh, thế đạo tất sẽ loạn.

Chịu khổ, cuối cùng vẫn đến tầng dưới chót chung sinh.” Thất Các lão tiếp lời.
Viện trưởng nói: “Không sai.

Thậm chí, cho dù Thái Linh học viện, nếu ứng đối không tốt, cũng có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Điều chúng ta có thể làm bây giờ là giữ mình hết sức tỉnh táo, mỗi một bước đi cần cẩn thận hết mức.


Sau cùng, thông báo cho tất cả đạo sư cấp cao, tùy thời chú ý tới động tĩnh tại cả tám vực còn lại.”
Thất Các lão lúc này chợt bổ sung: “Con nữa, ta thấy, chúng ta vẫn nên lưu tâm một chút những học sinh thân phụ Đại Khí vận kia.”
“Ngươi nói đúng.” Viện trưởng gật đầu: “Thân phụ Đại Khí vận, bọn hắn là thiên địa nhờ cậy.

Tương lai thế cục hỗn loạn, rất có thể cần nhờ đến bọn hắn ổn định lại trật tự.”
------------------
Thời gian thoáng một cái trôi qua ba ngày.

Ba ngày này, Trần Nguyên, Sở Ninh Lan cùng nhóm tân sinh được sắp xếp ở lại khu cung điện nằm chếch về phía ngoài nội viện.

Mặt khác, Dương Ly Tình cùng sư tôn này, Băng Ngọc Chân quân đã lặng lẽ rời đi trước đó, ngay sau khi phi thuyền vừa mới tiếp đất.

Trần Nguyên nghe nói, yêu cầu mở ra Huyền Băng phong của Băng Ngọc Chân quân đã rất sớm được thông qua.

Ngay cả đỉnh núi, cung điện cùng các yêu cầu liên quan đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Hiện tại, nơi đó chỉ thiếu chủ nhân của nó tiếp đến nhận chủ mà thôi.

Bất quả, hắn nghe nói, mở ra một phong cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.

Sơn phong, cung điện, trận pháp,...!những thứ này nội viện có thể hỗ trợ, bất quá lại chỉ là thứ yếu.

Phong chủ sau khi tiếp nhận còn phải chỉnh sửa lại thật nhiều thứ.

Thậm chí hộ sơn đại trận cũng cần thay đổi.

Không ai muốn, cả nhà mình mà tất cả mọi người đều có chìa khóa.

Hơn nữa, xử lý thủ tục hành chính yêu cầu quá nhiều thời gian.

Đoán chừng, trong một năm tới, mấy thầy trò Băng Ngọc Chân quân sẽ thật bận rộn chỉ để ổn định sinh hoạt.
Ba ngày này, Trần Nguyên ngược lại là buông lỏng tu luyện.

Hắn dành nhiều thời gian hơn cho việc đi dạo, làm quen hoàn cảnh mới cùng quen thuộc tình huống.
Nội viện so với trong tưởng tượng của Trần Nguyên có khác biệt rất lớn.

Không giống như Tô Châu Thái Linh học viện, nơi có những tòa cung điện khổng lồ, nguy nga và tráng lệ, còn có những tòa lâu tháp cao ngất, khuất nửa mình trong đám mây dày đặc hay là liên miên không dứt hàng trăm mái nhà cong vút, mái ngói đỏ son, kéo dài từ quảng trường lớn cho đến tận cuối chân trời; nội viện giản dị hơn nhiều.
Kiến trúc tạ nội viện có khuynh hướng nhỏ gọn tự nhiên, không hào nhoáng và đặc biệt là mang cỗ khí tức cổ lão, tang thương.

Có lẽ là do truyền thông, cũng có lẽ là do nhân số thường xuyên ít ỏi so với các chi nhánh ngoại viện, nội viện duy trì lối kiến trúc như vậy qua bao nhiêu năm tháng không thay đổi.

Tại đây, Trần Nguyên thậm chí có thể thấy những gian nhà xây nên từ Linh trúc, cột trụ dựng từ Linh mộc, hoa văn, họa tiết tinh xảo trạm khắc từ hàng vạn năm trước.

Hắn cũng có thể thấy những lối đi nhỏ hẹp, rải sỏi hoặc trồng cỏ, lát đá qua loa chứ không phải con đường bạch ngọc, đẹp đẽ và sáng sủa tựa như thiên cung khi thấy ở ngoại viện.

Phóng nhãn từ trên cao, hắn cũng có thể thấy phân bố cung điện, nhà ở lộ ra thập phần thưa thớt, khoáng đạt, mà càng nhiều hơn xen vào đó là các vườn linh dược, khu nuôi dưỡng linh thú, trông linh thụ, dưỡng linh quả hay những mảnh hồ thả linh ngư.
Kết hợp với những dãy sơn mạch hùng vĩ, cao đến vạn trượng, linh khí nồng nặc bức người, nội tâm Trần Nguyên càng cảm thấy ưa thích hoàn cảnh nơi đây hơn.

Chân chính tiên gia phong cảnh, là nên như vậy.
Bất quá, ngày hôm nay, mặc kệ là Trần Nguyên hay bất kỳ tân sinh nào khác, mặc kệ là bọn hắn trong tay đang có công việc ra sao, hết thảy đều phải gác lại.

Bởi vì, ngay hôm nay, bọn hắn phải đối mặt với lựa chọn sẽ quyết định cuộc sống trong học viện của bọn hắn và càng ảnh hưởng lớn hơn đến con đường tu luyện của bọn hắn sau này.
Ngày hôm nay, chính là ngày học sinh chọn vào Chư sơn Bách phong.