Cầu Đạo

Chương 113: Viện Trưởng






Qua không biết bao nhiêu lâu, nam tử trung niên mới thu hồi tầm mắt khỏi chiếc phi thuyền mới tiến vào.

Hắn khe khẽ thở dài, động tác lại chuyên chú trở lại nhánh hoa trong tay.
“A.” Nam tử trung niên khẽ thốt lên một tiếng, tiếc nuối và kinh ngạc.
Thì ra, trong khoảnh khắc nam tử trung niên phân tâm đó, động tác cùng linh lực trong thân thể bạo động đã khiến cho nhánh hoa chịu thương tổn.

Một cánh hoa rụng xuống.

Vốn là mười cánh hoa thập toàn thập mỹ, nay chỉ còn có chín.

Cứ như vậy, một đóa hoa phẩm cấp Ngũ phẩm chịu tổn hại khó mà vãn hồi.
Trong lúc vị nam tử trung niên còn tại tiếc nuối, không gian gần hắn chợt rung động nhè nhẹ.

Nơi này tại Thái Linh nội viện, dù không thể coi là cấm địa, nhưng có thể tự do tiến vào không có nhiều người.

Ngay cả nhân vật cấp bậc phong chủ muốn bước đến, trước đó cũng cần phải thông báo.

Bởi vậy, nam tử trung niên biết, kẻ đến không phải người xa lạ.

Lại qua hai, ba hơi thở, hắn cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, nam tử trung niên cũng không quay đầu lại, trên tay tiếp tục công việc cũ, miệng hỏi: “Lão Điền, mang đến thông tin tân sinh từ Tô Châu sao?”
“Vâng, thưa viện trưởng.” Đối phương đáp lại bằng thứ giọng cổ lão, già nua và tang thương.

Nguyên lai, lão Điền là một lão giả, lưng đã còng, râu tóc bạc trắng, khoác lên mình bộ áo bào lam lũ, màu bạc phếch, cũ kỹ tựa như một lão giả chốn nông thôn nghèo khó chỉ cách vách quan tài có nửa bước chân.

Thế nhưng, đừng để ngoại hình của lão đánh lừa dễ dàng như thế.

Làn da của lão, dẫu không thiếu chấm đồi mồi, nhưng để ý kỹ thì vẫn còn nét hồng phơn phớt, huyết khí tràn đầy.

Đôi mắt của lão dù già nua, nhưng tận sâu trong đó vẫn còn nét tinh quang, quắc thước, cho thấy năm tháng không thể xóa mờ đi tâm trí của lão.

Và dù lưng lão đã còng, quần áo cũ kỹ, nhưng mỗi bước chân của lão vững vàng cực kỳ, lão chỉ đứng đó thôi, cũng mang cho người khác cảm giác áp bách ngột ngạt.


Khí tức của lão, thình lình lại là một vị Lục phẩm Chân quân hậu kỳ.
Nam tử trung niên kia nghe giọng nói quen thuộc, cười cười nói: “Lão Điền, ta đã nói rồi, lúc không có người ngoài, cứ gọi ta là lão Triệu như trước đây là được rồi.

Viện trưởng này viện trượng nọ, nghe xa lạ lắm.”
Lão Điền im lặng nhìn qua người nam tử trung niên trước mắt không nói gì.

Ai có thể nghĩ tới, người đàn ông vẻ ngoài chất phác, thật thà, ăn mặc giản dị đến cùng cực, ngay cả tướng mạo cũng không có gì xuất chúng ngoài vẻ ôn tồn lễ độ này lại là một trong những người nắm giữ quyền lực lớn nhất Nam Hoàng vực, viện trưởng Thái Linh học viện nội viện.

Và đừng nhìn viện trưởng bề ngoài tựa như một người nông dân yêu thích chăm hoa bón cỏ, hắn thực tế lại là số ít đại năng tu sĩ đứng tại vị trí đỉnh chóp của kim tự tháp trên toàn bộ Minh Nguyệt giới, một tôn Thất phẩm Tôn giả lâu năm.

Cho dù là lão Điền tu vi, Lục phẩm Chân quân hậu kỳ, đặt tại ngoại giới cũng coi là đỉnh cấp, nhưng đứng trước người đàn ông này, lão vẫn cảm thấy mình nhỏ bé không gì sánh nổi, tựa như đom đóm đứng trước hạo nhật.
Gặp lão Điền không nói, viện trưởng chỉ đành cười khổ: “Được rồi lão Điền, ngươi đã không muốn gọi thì thôi.

Ngươi hẳn mang đến cho ta thông tin về tân sinh Tô Châu a?”
Nói xong, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm khái.

Kể từ ngày hắn tấn thăng Thất phẩm, lại đảm nhiệm vị trí viện trưởng, thái độ của lão Điền đối với hắn sinh ra chuyển biến.

Trở nên e ngại, xa cách và cẩn trọng hơn.

Giữa hai người đã không còn sự thân mật, gần gũi như những ngày huynh đệ sát cánh bên nhau, cùng nhau đánh đơn độc đánh vào địa vựa Yêu tộc, nhìn xem kẻ nào đi được càng xa.
Viện trưởng không oán trách lão Điền thay đổi.

Đây là bản tính của con người, khi đối mặt với tồn tại hùng mạnh hơn, tự nhiên từ sâu bên trong nội tâm sẽ sinh ra e ngại, đặc biệt là khi đối phương càng là tồn tại hắn vĩnh viễn cả đời không thể với tới.

Mà tại trường hợp này, hắn và lão Điền tình huống chính là như vậy.

Chênh lệch giữa hai đại cảnh giới sao mà to lớn, gần như là hai cấp bậc sinh mệnh hoàn toàn khác biệt.

Khác biệt giữa Lục phẩm và Thất phẩm lại càng lớn hơn nữa.

Tại quá khứ, thiên phú cùng tư chất giữa lão Điền và viện trưởng vốn là không chênh lệch.

Chỉ là một lần giao chiến cùng một đầu Lục giai hậu kỳ hung thú khiến cho lão Điền khi đó,mới là Lục phẩm trung kỳ, gặp trong thương, căn cơ hao tổn, từ đó tu vi tinh tiến cực kỳ chậm, khó khăn lắm mới bước vào Lục phẩm hậu kỳ, đời này cơ hồ là vô vọng đi xa hơn nữa.
Lại thêm bằng hữu, cũng là đối thủ năm xưa, tiến lên một bước, trở thành tu sĩ đỉnh cấp nhất giữa thiên địa.

Đây mới là nguyên do khiến cho thái độ lão Điền xoay chuyển lớn đến như vậy.
Viện trưởng một bên miên man chìm đắm trong suy nghĩ về quá khứ, một bên lắng nghe lão Điền báo cáo thông tin về tân sinh đến từ Tô Châu.

Thân là Thất phẩm Tôn giả, chỉ là phân tâm ra một chút như vậy, với viện trưởng mà nói đều chẳng là việc gì khó khăn.

Lại không phải cảm ngộ đại đạo, chỉ là tiếp thu thông tin khô khan, hắn có thể phân ra mười, hai mươi, thậm chí một trăm luồng phân thân như thế.
“Tân sinh Tô Châu năm nay có cả thảy một trăm sáu mươi người.

Hộ tống bọn họ có năm vị Ngũ phẩm Chân nhân, ba mươi hai vị Tứ phẩm Thượng nhân.

So với các châu khác, Tô Châu đến trễ hơn một tuần.

Bởi vậy, sự kiện các phong chiêu nạp học sinh đồng loạt bị kéo trễ lại một chút.” Lão Điền tổng kết lại thông tin sau cùng.
Viện trưởng gật đầu, nói ra: “Tô Châu bên kia xảy ra chuyện, ta đã nhận được báo cáo.

Tại bên đó, vì đề phòng bất chắc, những đạo sư trẻ tuổi bị điều đi đến bảy thành.

Những lão gia hỏa có tuổi thì không ưa thích làm công việc khảo thí nội viện chán ngắt, cho nên tuyển định nội viện chậm chễ hai tháng.

Bọn hắn có thể cấp tốc lên đường, chỉ chậm hơn so với các châu khác một tuần đã rất tốt rồi.

Không có gì đáng trách.”
Giọng của viện trưởng nhẹ nhàng mà tự nhiên, tựa hồ đối với việc này không có bao nhiêu ý tức trách cứ.

Đúng là thế, chuyện này vốn không để đổ trách nhiệm lên đầu đạo sư tại Tô Châu được; chậm trễ là điều đã dự đoán trước.

Mặt khác, trễ đi mấy ngày cũng không gây ra thiệt hại gì.
“An bài tốt nơi nghỉ lại cho các học sinh và đạo sư Tô Châu.

Mặt khác, thông báo cho các phong chủ, tại ba ngày phía sau có thể tiến hành chiêu mộ học sinh nhập phong.”

“Vâng.” Lão Điền đáp.

“Nơi ở tạm thời đã sắp xếp lại.

Mặt khác, Băng Ngọc Chân quân cũng đã đến.

Nàng mang theo ba tên đồ đệ của nàng, đồng hành cùng với nhóm tân sinh Tô Châu.

Bất quá, không nhiều người biết việc này.”
Nghe đến đây, viện trưởng lần đầu tiên lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Băng Ngọc tiểu nha đầu này rốt cuộc chịu trở về rồi?”
Đối với nhóm người viện trưởng, lão Điền này tới nói, Băng Ngọc Chân quân không phải là một cái tên lạ.

Nàng xuất thân từ Thái Linh nội viện, khi xưa cũng là một đời thiên chi kiều nữ, tại trong nội viện đánh ra danh khí không nhỏ.

Thế hệ của nàng so với viện tưởng hai người nhỏ hơn nhiều lắm.

Khi nàng mới nhập học viện, viện trưởng khi ấy đá là một tên Ngũ phẩm Chân nhân, vị trí càng là một tên đạo sư cao cấp.

Có thể nói, viện trưởng hai người là nhìn xem nàng lớn lên, coi nàng như vãn bối đối đãi.

Bọn hắn đối với nàng tính cách xem như mười phần hiểu rõ, chẳng những không ghét bỏ mà còn chiều chuộng có thừa.
Chỉ là sau này Băng Ngọc Chân quân rời nội viện, qua một quãng thời gian phiêu bạt rốt cuộc lại quay về Tô Châu ngoại viện trở thành một tên đạo sư.

Mười năm trước, Băng Ngọc Chân quân thành công tấn cấp Lục phẩm, sắc lệnh điều nhiệm nàng trở lại nội viện cũng do chính tay viện trưởng ký.
Nhắc đến Băng Ngọc Chân quân trở về, lão Điền cũng nở nụ cười: “Trở về.

Nghe nói là nàng tìm về được rồi tiểu đồ đệ nàng cưng chiều nhất, cho nên quyết định trở về.”
Viện trường cũng là lắc đầu cười: “Tiểu nha đầu này, tính tình vẫn là cứng như vậy, hành sự chẳng thèm nể nang ai cả.

Rốt cuộc chỉ nhìn theo ý mình.”
Viện trưởng hắn nhớ rõ, chính mình đã thêm một câu, thực thi sắc lệnh nhanh nhất có thể.

Ấy thế mà Băng Ngọc Chân quân chẳng thèm nhìn thêm một lần, trực tiếp đợi chính là kéo dài mười năm.

Bất quá, viện trưởng chẳng có ý truy cứu, đám tiền bối như lão Điền cùng chỉ cười cười cho qua, không ai suy nghĩ gì thêm.

Nàng rốt cuộc có thể trở về đã là tốt lắm rồi.
Đột nhiên, viện trưởng lại hỏi: “Băng Ngọc có yêu cầu gì không?”
“Có.” Lão Điền không chút do dự đáp: “Nàng yêu cầu tự lập thành một phong, lấy danh tự cũ tại Tô Châu, goi là Huyền Băng phong.

Bất quá, nàng dường như chỉ định thành lập mà không thu thêm môn đồ hay học sinh.”
Viện trưởng nghe vậy thì phất phất tay, nói ra: “Thôi thôi, tùy theo ý nàng mà làm đi thôi.

Lấy tính cách của nàng, chúng ta mà không đáp ứng, ai biết được nàng lại nháo ra cái sự gì.

Những lão bất tử kia cũng sẽ chẳng phản đối.

Nàng tu vi đầy đủ, tư lịch không thiếu, các điều kiện khác cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Mặt khác, nếu những lão bất tử có phàn nàn… Ha ha… năm đó, những lão này bị nàng quấy cho chưa phiền sao?”
Nhắc đến đây, gương mặt lão Điền cũng thoáng lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt xa xăm tựa hồ nhớ lại những năm tháng tốt đẹp xưa cũ.
“Tốt.

Ta cái này đi làm luôn.”
Lão Điền vừa muốn rời đi, không gian sau lưng viện trượng lại một lần nữa rung động.

Viện trưởng cảm nhận được cỗ khí tức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, thân thể hắn không khỏi run lên, cấp tốc tránh đi mấy bước chân.

Ngay cả đóa Ngũ phẩm hoa trong tay đang chăm sóc trong tay cũng rơi đi thêm một cánh nữa,mười cánh ban đầu chỉ còn lại tám cánh.

Một cái nháy mắt sau, thêm một người nữa xuất hiện giữa vườn.

Là một nữ nhân.

Người nữ nhân bề ngoài đã đứng tuổi, dáng người đầy đặn bao trùm trong tấm áo bào giản dị, có vẻ hơi rộng.


Dung nhan của nàng dẫu cho không thể coi là xuất chúng, chim sa cá lặn, thế nhưng cũng có thể nói là dễ nhìn.

và dù rằng nàng cố ý duy trì vẻ ngoài của một trung niên nữ phụ nhân, tóc kết búi, không còn dấu vết của thời trẻ trung, ấy vậy mà lại nhiều mấy phần thành thục, vũ mị của nữ nhân độ tuổi này mới có.
Ánh mắt nàng cấp tốc đảo qua cánh hoa mỏng manh vẫn còn đong đưa trong không khí, rồi lại dừng trên thân ảnh viện trưởng dường như tìm cách tránh né cách đó không xa, nữ tử trung niên không khỏi xạm mặt lại, quát lớn: “Triệu Minh Thành, lão nương ta đây có đáng sợ như thế không?”
“ y…” Viện trưởng khẽ run lên, lại nhìn về phía nơi xa lão Điền đam tìm thời cơ chạy trốn, hắn không khỏi tự chấn định bản thân, cố tỏ ra bình thản nói: “Thất… Thất các lão, ngươi hiểu lầm.”
Nữ tử trung niên nghe đối phương xưng hô mình như vậy, hai đầu lông mày lá liễu không khỏi dựng đứng lên, gương mặt tỏ đầy phẫn nộ:
“Thất.

Các.

Lão?” Nàng gằn từng chữ một, giọng đầy chất vấn.

Đồng thời, thể nội linh lực khủng bố trong thân thể nàng khẽ điều động.

Dù chỉ là khẽ thôi, nhưng dòng linh lực này đã không khác một dòng sông lớn mùa lũ, cuồn cuộn không dứt.

Bàn tay trắng, thon như đẽo ra từ bạch ngọc của nàng hơi vươn vào không trung.

Cỗ khí thế vô hình từ nàng phút chốc tuôn ra, bao quát phương viên mấy dặm xung quanh khu vườn nhỏ.

Lực lượng của nàng trong chớp mắt xuất hiện, bao trùm lên vạn vật, chèn ép hết thảy.

Trong vườn, Linh hoa, Linh thảo lay động dữ dội không thôi trước tồn tại kinh khủng này.

Cả tòa cung điện nhỏ của viện trưởng cũng đang rung động không ngừng, mà nếu như không có trận pháp bảo hộ, chỉ e rằng giờ phút này đã sụp đổ, vỡ vụn thành từng mảnh.
Lão Điền ở một bên cũng là hoảng sợ không thôi.

Cho dù là hắn, lấy Lục phẩm hậu kỳ tu vi, đứng trước cỗ lực lượng vô hình đến từ nữ nhân gọi Thất Các lão này, hắn cũng cảm thấy bản thân yếu ớt không gì sánh nổi.

Hiển nhiên, vị này cũng là một tôn Thất phẩm Tôn giả chân chính.
Mồ hôi đầm đìa, cái lưng còng hơi run lên, gương mặt đỏ gay, lão Điền đã sắp đến giới hạn.

Hắn vốn không định lên tiếng.

Đây là chuyện riêng giữa phu thê người ta, hắn không muốn xen vào, cũng không dám xen vào.

Vị nữ tử trung niên này, tại thời đại của bọn hắn, hung danh lan xa so với Băng Ngọc Chân quân chỉ có hơn chứ không có kém.

Thế nhưng là, giờ phút này hắn còn không lên tiếng, chính hắn sẽ đến tai bay vạ gió.
Không thể làm gì khác hơn, hắn lúng túng ho: “Khục… Khục… Thất các lão, thật đúng dịp.”
“A?” Nữ tử trung niên khẽ kinh hô.

Thần thức kinh khủng của nàng, trong thời gian chưa tới một phần trăm vạn cái nháy mắt đã nhận ra sự tồn tại của người thứ ba còn tại trong vườn.

Vừa nãy, nàng chỉ chú ý đến viện trưởng Triệu Minh Thành cùng cử động của hắn mà quên đi dò xét nơi này.

Cũng là vườn nhà mình, có ai đi dò xét bao giờ?
Tuy nhiên, giờ đây nhìn đến người thứ ba, còn là người quen cũ trong cùng thế hệ, nàng so với lão Điền còn lúng túng hơn mấy lần.

Theo gương mặt nàng đỏ bừng, hàm răng cắn chặt, ánh mắt phiêu hốt trốn tránh, cỗ lực lượng khủng bố tựa như có thể đem cả thiên địa ép sập, vò nát ấy cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Lão Điền lúc này rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi, gương mặt đầy vẻ sống sót sau tai nạn.
Bất quá, bầu không khí lại lâm vào trong lúng túng.
Thật lâu sau, nữ tử trung niên gọi Thất Các lão mới nói ra được mấy tiếng từ kẽ răng:
“Lão Điền, thật trùng hợp a, ngươi cũng ở đây.”