Câu Dẫn Sư Tỷ Của Ta

Chương 33: Tây Hạ Nhất Phẩm Đường




"Thế nào, Ngữ Yên tâm tình khá hơn chút nào chưa?"
Vu Hành Vân quan tâm hỏi Lý Thu Thủy.
"Tốt hơn nhiều..."
Lý Thu Thủy đem sự tình tiền căn hậu quả vừa xảy ra thì thầm tường thuật cho Vu Hành Vân hiểu, vốn tưởng rằng Hành Vân sẽ kích động đến mức ngất đi, nhưng lại thấy nàng vô cùng bình tĩnh khiến Thu Thủy có phần thất vọng cùng khó hiểu
"Hành Vân, sao nàng có thể trấn định như vậy?"
Vu Hành Vân mỉm cười
"Thu Thủy, Người không quản ánh mắt thế nhân, Hành Vân ta đây có gì phải lo lắng? Từ khi quyết định cùng Người cùng một chỗ, ta đã chẳng còn nghĩ đến miệng lưỡi người đời, chỉ sợ Thu Thủy Người vì lời cay độc mà rời xa ta..."
"Nàng nói gì thế, cho dù trời sập xuống ta cũng sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng. Lão nhân từng nói: 'vạn sự tùy tâm, vạn sự thành', thật sự rất chí lý a!"
Thu Thủy cố tình đề cập tới lời dạy của sư phụ Tiêu Dao Tử tựa hồ để tìm người chống lưng cho mối tình mà mọi người ở chốn cổ đại này cho là sai trái. Hành Vân nghe xong, lòng trở nên ngọt ngào, ấm áp khôn tả.


******************************


Để giảm bớt những rắc rối không đáng có trong chuyến đi, Lý Thu Thủy cải dạng nam trang, còn Vu Hành Vân vẫn một thân áo trắng phiêu diêu thoát tục. Lẽ ra Vu Hành Vân cũng phải thay nam phục, nhưng Lý Thu Thủy nhìn bộ dáng thiếu niên chưa quá mười tám tuổi, mất đi vẻ ưu nhã thoát phàm của ái nhân liền nhất quyết bác bỏ. Điều này khiến Hành Vân thực tức giận, dọc đường đi liên tục tìm cách tạo phiền toái cho Thu Thủy. Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên xem những cảnh đó thì rất sửng sốt và khó hiểu. Lúc này, Hư Trúc đi phía trước dò đường đã trở lại.
"Sư bá, phía trước có đại đội nhân mã, chúng ta có cần rời đi hay không? Có vẻ họ không phải người Trung Nguyên như chúng ta."
Hư Trúc chạy nhanh như gió nhưng sắc mặt không đỏ, hơi thở không rối loạn, làm cho Thu thủy cảm thán thầm khen ngợi bảy mươi năm công lực của Vô Nhai Tử.
"Không phải người Trung Nguyên? Đừng quá lo, nước sôngkhông phạm nước giếng, chúng ta cứ tiếp tục hành trình!"
Vu Hành Vân mới vừa nói xong, liền thấy toán người kéo theo cát bụi mù mịt chạy về hướng bọn họ.
"Chúng ta đi thôi!"
Năm người cùng nhau lên đường, chẳng để tâm chuyện trước mắt.
Bọn người kia là người của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, và Mộ Dung Phục cũng có mặt trong đám nhân mã đó. Từ sau khi bị thất bại trong việc phá giải Trân Lung kì trận, Mộ Dung liền đầu quân cho Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, thầm tính kế mượn lực lượng của quân Tây Hạ để khôi phục đại Yên quốc. Đường chúa Lý Long của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường cưỡi ngựa chạy ngang qua rừng trúc, bỗng đôi mắt háo sắc sáng rực lên khi trông thấy hai thân ảnh màu trắng thướt tha đang rời đi. Tuyệt sắc mỹ nữ như thế hắn chưa từng được chiêm ngưỡng qua, có lẽ ngay cả công chúa- Tây Hạ đệ nhất giai nhân còn phải kém xa. Dục vọng mãnh liệt nổi dậy trong lòng Lý Long khiến hắn lập tức thúc ngựa phi nước đại
"Đình!" Một nhân một mã bỏ lại toán người tiến nhanh về phía trước.
Lý Thu Thủy nhìn tên cầm đầu lao đến như điên, biết chắc rằng hắn chẳng có hảo ý gì. Theo bản năng, nàng đem Vu Hành Vân bảo hộ ở phía sau, điều này làm Vu Hành Vân cảm thấy vô vàn ấm áp, tuy rằng người nọ căn bản không đủ bản lĩnh gây bất lợi cho nàng, nhưng lại thực thích được người yêu bảo hộ.
"Vị tướng quân này vì sao lại cản đường chúng ta?"
"Ha ha ha... Biết rõ còn cố hỏi. Bên cạnh ngươi có hai đại mỹ nhân, hãy để hai nàng lại, các ngươi có thể tùy ý mà đi, nếu không đừng trách ta đao kiếm vô tình!"
Lý Long nắm tay chặt kiếm trong tay, xem người trước mắt bộ dáng yếu đuối, thầm nghĩ hắn là một thư sinh, chỉ cần hù dọa một phen liền nhát gan bỏ chạy hoặc ngoan ngoãn dâng hai mỹ nhân để xu nịnh hắn xin tha mạng.
"Nếu ta không thích giao thì tính sao? Nga, ta khuyên ngươi đừng nên thủ hạ lưu tình, hãy cẩn thận tánh mạng của ngươi!"
Lý Thu Thủy ghét nhất bị người uy hiếp, lại càng căm hận bất kì ai mê đắm nhìn chăm chăm ái nhân của nàng. Hành Vân là của nàng, chỉ có nàng mới có quyền được ngắm. Thu Thủy liếc sơ cách ăn mặc của bọn họ, đoán được đây có lẽ là Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, còn những người giam trong xe kia lại thuộc Cái Bang. Thu Thủy thực ra cũng chẳng muốn nói chuyện với những kẻ tâm địa bất chánh, nhưng bây giờ không quản cũng không được.
"Nói năng càn rỡ, hãy xem kiếm chiêu của ta!"
Võ công của Lý Long cũng chẳng phải tầm thường, nhưng Lý Thu Thủy chỉ cần quét kiếm một đường liền dễ dàng ngăn đoạn trường kiếm đang hung hăng bay tới. Lúc này, tuy rằng Lý Thu Thủy chưa hoàn toàn khôi phục công lực, nhưng đánh Lý Long thì chẳng khác gì người lớn đùa chơi cùng trẻ con. Lý Long thấy hắn nhẹ nhàng đỡ được đợt tấn công của mình, lo lắng sẽ mất mặt trước ba quân tướng sĩ phía sau nên xuất chiêu càng lúc càng ngoan độc. Chiều theo sự cuồng dại của Lý Long, Lý Thu Thủy cũng dành chút thời gian trêu chọc hắn như để vận động gân cốt sau nhiều ngày nhàn rỗi rồi mới bắt đầu phản kích. Lý Long đâm kiếm vào hư không, chưa kịp chuyển chiêu, cánh tay đã bị Thu Thủy nhanh chóng bắt được, lại xử thêm ít lực, khiến hắn đau mà buông kiếm "leng keng".
Trong mắt Lý Thu Thủy hiện lên một tia trêu tức, nhẹ giọng nói
"Vừa lúc có thể dùng ngươi để khôi phục công lực của ta!"
Lý Thu Thủy vận khởi Bắc Minh thần công tâm pháp, đem tất cả nội công Lý Long tu luyện nhiều năm hút về đan điền bản thân, nguyên bản sắc mặt có chút tái nhợt, giờ đã trở nên hồng nhuận nhờ nội lực tràn đầy.
Lý Long hoảng sợ nhìn Lý Thu Thủy, phát hiện nội lực của mình tất cả đều biến mất, còn tưởng mình gặp phải Tinh Tú lão quái, run rẩy thốt lên
"Hóa công đại pháp..."
Lý Thu Thủy thu hồi công lực, lạnh lùng nhếch mép
"Hóa công đại pháp chỉ là tiểu xảo, sao có thể đánh đồng cùng Bắc Minh thần công!"
Đoàn Dự nhìn bộ dáng thảm hại của người nọ trong tay vị "thần tiên tỷ tỷ" liền mừng thầm cho bản thân lúc trước đã không học thứ võ công hại người kia trong bức họa, nhưng mà hắn đâu ngờ rằng bản thân đã sớm học qua một chút.