Hư Trúc nhiều lần gây nháo sự, khiến cho mọi nước cờ mà Đinh Xuân Thu vắt óc suy nghĩ từ trước đến giờ đều trở thành vô ích. Kẻ phản đồ ấy hận bản thân không thể chặt tiểu hòa thượng kia thành trăm mảnh. Hiện giờ, tên ngốc tử lo chuyện bao đồng kia lại vào kỳ trận đánh bậy đánh bạ, thật không thể tin rằng nước cờ đại ngu xuẩn của hắn có thể phá vỡ cục diện tiến thoái lưỡng nan và sắp được nhận trăm năm công lực của Vô Nhai Tử. Sự việc diễn ra khiến Đinh Xuân Thu không nhịn được nữa, cơn tức giận bùng phát xung thiên, lập tức ra tay.
Tô Tinh Hà thấy Đinh Xuân Thu xuất thủ ngăn tiểu hòa thượng vào diện kiến sư phụ, ngay tức khắc phi thân chặn lối vào mật thất
"Đinh Xuân Thu, ngươi muốn làm gì?"
Tinh Túc lão quái (Đinh Xuân Thu) cười khẩy tỏ vẻ khinh thường vị sư huynh lắm điều nhiễu sự đang đứng trước mặt
"Ha ha. Ta tất nhiên là muốn vào thăm hỏi sư phụ lão nhân gia một chút! Đã lâu ta chưa được gặp người!".
Thà rằng tên phản đồ nham hiểm này không mở miệng nhắc tới sư phụ, đàng này, lời vừa nói ra liền khiến Tô Tinh Hà một phen thương tâm cho tôn sư tài hoa phải sống ẩn dật nơi mật thất âm u. Tô Tinh Hà nghiến răng nghiến lợi
"Ngươi còn mặt mũi nào gặp lại ân sư. Nếu không có tên phản đồ như ngươi...Sư phụ người tất chẳng có ngày hôm nay. Tại đây, ngay bây giờ, ta nhất định phải vì sư môn tiêu trừ tên phản phúc nhà ngươi"
Tô Tinh Hà lấy ra món binh khí vốn phủ đầy bụi bẩn, phất nhẹ một cái, vũ khí liền hiện rõ nguên trạng là một bảo kiếm sắc bén tỏa phản ánh hào quang chói lóa.
"Tốt, ngươi muốn tìm cái chết, ta sẽ giúp ngươi thành toàn!"
Đinh Xuân Thu sớm vốn muốn trừ bỏ kẻ vướng chân vướng tay trước mắt từ lâu, đây chính là cơ hội tốt nhất. Hắn còn nhớ, từ lúc được thâu nạp vào Thiên Sơn phái, Tô Tinh Hà luôn được sư phụ tán thưởng yêu thương. Còn bản thân hắn, dù đã cố hết công hết sức luyện tập võ công, thế nhưng thủy chung không hề được tán thưởng. Hắn hận, rất hận, thậm chí là căm thù. Vậy nên, vào năm nọ, hắn ngầm hạ độc thủ với sư phụ, đơn giản chỉ để trả thù sự bất công của lão nhân gia người.
Thanh kiếm trong tay Tô Tinh Hà khuấy động càng lúc càng nhanh tạo ra từng đường đạo quang sáng lạng. Nếu không phải người có võ công thâm hậu thì căn bản không nhìn ra được sự tinh diệu trong bộ kiếm pháp kia. Mọi người nhìn đường kiếm như ẩn như hiện của Tô Tinh Hà mà trong lòng vừa sợ vừa thán phục. Bọn họ tiếc nuối bản thân mình năm xưa không đầu nhập phái Tiêu Dao để bây giờ sớm có thể danh chấn võ lâm.
Trước uy thế ngút trời của Tô Tinh Hà, Đinh Xuân Thu chỉ đứng yên một chỗ nhưng đồ đao trên tay hắn tự lúc nào cũng đã tỏa quang ngân, lạnh lùng ứng đối từng đợt tấn công mà Thông Biện Tiên Sinh đánh tới.
"Từ lúc nhỏ ngươi đã chẳng đáng làm đối thủ của ta. Trước không phải, bây giờ càng không phải!"
Đinh Xuân Thu dễ dàng hóa giải các kiếm chiêu, nhanh chóng giành ưu thế.
Tô Tinh Hà dù biết năng lực có hạn vẫn đem mạng mình ra tận tâm báo đền ân cao trời biển của sư phụ, cố gắng kéo dài thời gian để lão nhân gia người truyền công. Trong lòng người đồ đệ già này hiện giờ chỉ hận bản thân bất tài vô dụng, rất muốn báo thù nhưng lực bất tòng tâm, đành ký thác nhiệm vụ trọng đại này cho tiểu hòa thượng sư đệ vừa tìm được.
Đinh Xuân Thu thấy Tô Tinh Hà chẳng màng sống chết, quyết liệt liều mạng tấn công, chắc chắn nhằm giữ chân hắn càng lâu càng tốt. Nhìn lối vào ở phía sau Tô Tinh Hà, hắn nảy lòng tà ác
"Trên đời này, bất cứ ai dàm cản lối ta, và nhất là những ai muốn uy hiếp ta, tất cả đều phải chết!"
Với tình hình hiện tại, Hư Trúc nếu nhận được trăm năm công lực của Vô Nhai Tử, về sau nhất định sẽ tìm hắn báo thù, thế nên, hắn nhất định phải nhanh chóng diệt trừ hậu họa.
"Tô Tinh Hà, ta sẽ tiễn ngươi một bước xuống hoàng tuyền! Hóa công đại pháp, xem đây!"
Hóa công đại pháp mà Đinh Xuân Thu nhắc đến chính là dựa trên Bắc Minh Đại Pháp biến đổi tạo thành. Trên cả võ lâm, hiện tại, ít ai có thể dễ dàng thoát khỏi tuyệt kĩ này.
"Thật đáng thương!"
Lý Thu Thủy từ nơi xa vừa quan sát vừa buông lời cảm thán. Tô Tinh Hà này quả rất trung thành, suốt năm mươi năm ở bên bảo hộ cùng chiếu cố Vô Nhai Tử, giờ lại bán mạng chiến đấu với cường địch. Điều này khiến nàng thập phần kính nể nên định ra tay cứu giúp hắn.
"Hành Vân..." lời chưa kịp nói đã bị Vu Hành Vân cắt ngang
"Thu Thủy lại muốn cứu người? Chỉ cần Thu Thủy muốn, Hành Vân sẽ thay Người làm kì được mới thôi!"
Đã rất lâu, rất lâu Hành Vân mới nói những lời mật ngọt như thế, kia lại thêm ánh mắt thâm tình làm cho kẻ ngang ngược như Thu Thủy bỗng dưng thẹn thùng đỏ cả mặt. Hành Vân chính là thích dáng vẻ tiểu cô nương này của sư muội nàng, bao nhiêu năm vẫn chưa hề thay đổi. Người yêu thương ở cạnh bên, Hành Vân ngây ngẩn nhưng vẫn không bỏ quên chính sự. Nàng liếc nhìn cuộc chiến, thế cuộc nghiêng hẳn về phía Đinh Xuân Thu, đã đến lúc nàng ra tay. Hành Vân nhẹ nhàng hái ba chiếc lá trên cây, dùng một vài giọt sương mỏng manh bao phủ phiến lá tạo ra sinh tử phù, vận nội lực nhắm thẳng phản đồ đánh tới. Tuy nội lực của Hành Vân chưa hoàn toàn hồi phục, song, đối phó với tiểu tặc tử kia thì thật rất dư thừa.
Ở bên này, Hóa Công Đại Pháp đang chuẩn bị đòi mạng Tô Tinh Hà thì Đinh Xuân Thu cảm nhận được một luồng kình phong mạnh mẽ đánh vào hướng mình. Tinh Tú lão quái vốn luôn xem thường hết thẩy các loại ám khí trong thiên hạ, song, loại ám khí này có phần quái dị. Hắn căn bản chưa hề biết đến ba mảnh ám khí lấp lánh đang bay đến. Càng kì lạ hơn, với lực đạo đánh tới lúc nãy, nếu không phải dùng ba miếng ám khí nho nhỏ đó mà dùng thứ khác, chỉ e hắn đã sớm đi chầu Diêm Vương.
"Vậy, người xuất thủ là nhằm mục đích gì?"
Lòng nửa sợ nửa thắc mắc, hắn lập tức thu hồi công lực, lấy toàn bộ nội lực chống trả kình phong, hất văng ám khí ra.
"Ám khí" của Hành Vân vừa bay đến trước mắt tên phản đồ thì ba tiếng "leng keng đinh" vang lên. Ba phiến lá dính chặt vào bàn thạch khiến sắc mặt mọi người đều trắng bệch cả ra, hết sức khó coi. Đương kim võ lâm chí tôn nội lực thâm hậu nhất cũng chưa chắc có thể khiến chiếc lá mỏng manh cắm vào bên trong thạch đá cứng chắc, huống hồ chi, lá cây một chút cũng không tổn thương hay biến dạng. Mọi người đều thầm kinh hãi: Cao nhân kia lai lịch thế nào?