"Hành Vân, ta muốn ăn kẹo hồ lô!" Lý Thu Thủy bây giờ càng ngày càng giống trẻ con, quay sang Hành Vân, níu tay áo nàng vòi vĩnh đòi ăn kẹo. (Hàn Nguyệt nghĩ: ở thời cổ đại, mứt hồ lô rất tinh khiết, không chứa chất bảo quản, nhất định phải ăn cho thỏa thích). Vu Hành Vân xiêu lòng trước cái cách làm nũng của Lý Thu Thủy đành bất đắc dĩ mua hai xuyến, nhìn nàng vẻ mặt phấn khích, Vu Hành Vân cũng thêm phần vui vẻ.
"Như vậy cũng tốt, chờ về tới Thiên Sơn... Người không còn lộc ăn chúng nữa đâu!"
"Thế nên ta hiện tại phải ăn nhiều một chút, sẵn tiện mua chút lễ vật trở về." Lý Thu Thủy vui chơi quên ngày tháng, đến lúc nhớ ra thì các nàng đã xuất môn gần một năm
"Có phải do chúng ta đi lâu như vậy nên mấy ngày trước sư huynh gởi thư nhắn sư phụ lão nhân gia sắp về cõi tiên để gạt bọn ta trở về không?"
"Sư đệ sẽ không làm vậy đâu, sư phụ từng nói, nếu cái chết đến với người nhẹ tựa lông hồng thì thật tốt, khi ấy người có thể thoát khỏi chốn hồng trần, tiêu dao tự tại."
Vu Hành Vân không để lộ nửa điểm ưu thương, đây chính là phong thái ung dung, vô ưu vô tư, thập phần trấn tĩnh của Thiên Sơn phái. Lý Thu Thủy ngẫm lời Hành Vân nói thấy có chút đạo lý. Dù sao sư phụ lão nhân gia đã sống đủ lâu, Thu Thủy chỉ có chút tò mò không biết thật ra sư phụ nàng đã được bao nhiêu tuổi. Lý Thu Thủy không tin rằng sư phụ Tiêu Dao Tử của nàng sống tới tám trăm tuổi như trong truyền thuyết.
"A! Đây là... Hoàng Hạc lâu? Đây là Hoàng Hạc lâu!" Lý Thu Thủy trông thấy địa danh nổi tiếng mà quen thuộc kia, nhất thời kích động hét toáng lên. Vu Hành Vân nhìn bộ dáng Lý Thu Thủy thế kia, mỉm cười nói
"Chúng ta vào xem đi, sẵn tiện ở trong này ăn một chút rồi tiếp tục lên đường, chịu không?". Lý Thu Thủy vội vàng gật đầu, đây chính là Hoàng Hạc lâu trong truyền thuyết a!
Cảnh tượng trong Hoàng Hạc lâu quả nhiên giống những gì Lý Thu Thủy suy nghĩ: tân khách ngồi đầy. Lần này không phải nàng không hấp dẫn ánh mắt của những người trong lâu giống trước kia, bởi vì Vu Hành Vân và nàng đã dùng thuật dịch dung. Phái Thiên Sơn đối với loại thủ đoạn này có phần không tinh thông bằng các bang phái khác, may mắn không ai để tâm nhìn họ mà thôi. Vu Hành Vân từ trước đến nay thích luyện võ nên chỉ xem điển tịch, có đôi khi sẽ vì một vấn đề mà rối rắm nửa tháng, cho nên thuật dịch dung của Vu Hành Vân, nói dễ nghe là không được tốt lắm.
Một số ít võ lâm cao thủ quay lại nhìn hai nàng, nghĩ hai nàng là tiểu nhân vật bình thường, lập tức phớt lờ đi, tiếp tục đàm đạo về đề tài trước đó.
"Hác huynh, nghe nói ngươi nhận được thiệp mời của phái Thiên Sơn, chuyện thật không? Phái Thiên Sơn từ trước đến nay không xuất hiện chốn võ lâm, sao đột nhiên phát thiệp mời?"
Hác Liễu phái Côn Lôn một hơi uống cạn chung rượu, cười nói: "Chư vị huynh đệ có điều không biết, Côn Lôn phái chúng ta từ trước đến nay cùng phái Thiên Sơn có quan hệ. Thiệp mời này muốn bọn ta lên Thiên Sơn một chuyến để tham dự hôn lễ của Vô Nhai Tử cùng tiểu sư muội của hắn, việc náo nhiệt như thế thì làm sao không phát thiệp mời được chứ?"
"Hôn lễ của muội muội cùng sư huynh?" Tuy Lý Thu Thủy sớm dự liệu đến, nhưng vẫn lắp bắp kinh hãi, phải nói là vừa tức vừa sợ.
"Muội muội muốn thành thân, lại không báo tin cho người tỷ tỷ ta đây một tiếng, người nói, ta có thể không giận sao?" Ngược với nàng, Vu Hành Vân vẫn vô cùng trấn định, từ tốn mở lời
"Thu Thủy, Người không nên tức giận, có lẽ bọn họ muốn báo tin cho chúng ta đầu tiên nhưng do hành tung của chúng ta quá mơ hồ chăng? Nói không chừng họ chuẩn bị thỉnh tội rồi đó, chờ khi nào trở về nàng định đoạt họ cũng không muộn!"
"Đúng vậy, chờ ta trở về nhất định phải hảo hảo hỏi tội sư huynh!" Lý Thu Thủy trong lòng đang nghĩ tới Bắc Minh thần công, một fan Thiên Long mê như nàng dĩ nhiên biết môn võ công này là lợi hại nhất trên thế giới, nó hút đi nội công người khác khổ tu luyện nhiều năm đem về làm nội công bản thân. (cái này thì đọc chương sau mới hiểu nàng nghĩ tới Bắc Minh thần công là có ý gì a)