Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 30




Nhìn biển báo trên đường cao tốc, xe đã ra khỏi thành phố B. Chạy hơn một giờ, sang tới thành phố lân cận.

Xe chạy tới khách sạn lớn giữa trung tâm thành phố, từ xa đã có thể trông thấy cổng vòm, phía dưới là tường hoa hồng trắng ghép thành dòng chữ “Tiệc cưới của Trang tiên sinh và Nhâm tiểu thư”. Phía dưới còn có một dòng chữ tiếng anh, có lẽ hai người kết hôn ở nước ngoài, có bạn bè nước ngoài tới tham gia.

Tiểu Câu cháp cháp đầu lưỡi, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, nhìn xem người ta thật có tiền, trong mùa kết hôn vẫn có thể chiếm cả một tầng khách sạn xa hoa như vậy, có lẽ bữa tiệc đã kéo dài cả ngày, đến tối vẫn còn chưa tan, thực trâu bò a!

Khác xa với đám cưới dân nghèo, ba bốn nhà mở tiệc cưới trong tiệm cơm, khách khứa đến ăn giống như ăn cướp, đến giờ sẽ bị người bán hàng đuổi đi. Có người uống rượu mừng cả nửa buổi, ngẩng đầu thấy cô dâu chú rể mới phát hiện mình ăn sai tiệc.

Bước xuống xe, Tiểu Câu sửa lại cổ áo. Được! Bữa cơm này không thể bỏ qua a!

Đi vào trong khách sạn, một bức ảnh cưới to đùng chắn phía trước. Thừa dịp người phục vụ kiểm tra thiếp mời, Tiểu Câu nhìn kỹ người đàn ông trong bức ảnh. Ân! Không sai, mũi ra mũi, mắt ra mắt, dáng vẻ tuấn tú lịch lãm. Nhìn thế nào cũng là tinh anh, cô dâu trẻ bên cạnh vẻ mặt sáng lạn hạnh phúc như đóa hoa.

Chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của hai người, Tiểu Câu đi theo vét trắng vào đại sảnh. Mắt nhỏ lướt qua đám đông một lượt, a! Người quen không ít a! Xem ra chỉ cần là người có máu mặt đều tụ tập ở đây cả. Có người nhác thấy Tiểu Câu liền lui ra sau cột trụ, có lẽ vừa trốn vừa nghĩ : Người như vậy sao lại xuất hiện ở đây?

Tiểu Câu sẽ không vui mừng chạy qua bắt chuyện, mấy người trốn cái gì a! Muốn tôi đổ nước bẩn cũng phải trả tiền đó!

Tiệc rượu cũng đã bắt đầu, đại sảnh đã bố trí rất nhiều rượu và thức ăn. Mọi người chỉ còn hứng thú nói chuyện khiêu vũ. Khó có dịp tầng lớp thượng lưu lại tụ tập đông đủ như vầy, tất cả đều bắt lấy cơ hội giao tiếp làm quen.

Tiệc cưới này không chỉ để chúc mừng, còn nồng nặc mùi chính trị và làm ăn.

Tiếng âm nhạc vang lên, mọi người đều tản ra, nhảy đầu tiên tất nhiên là đôi vợ chồng mới cưới. Cùng di chuyển, nhẹ nhàng khiêu vũ. Vét trắng dắt Tiểu Câu tới trước mặt đám người vây xem.

“Tiếp theo phải nhìn biểu hiện của anh.” Nhỏ giọng nói, tay lại dùng sức, Tiểu Câu bị đẩy vào trong.

Giữa sàn nhảy, một đôi giai lữ vốn đang nhảy rất đẹp, đột nhiên nhảy ra một người thứ ba, tất cả mọi người lại càng hoảng sợ.

Nhất là chú rể trông thấy Tiểu Câu chẳng khác gì thấy người ngoài hành tinh, con mắt trợn thật lớn, có cảm giác làm hỏng mỹ quan.

Điều kỳ lạ khiến mọi người kinh ngạc lại diễn ra ở giây kế tiếp, chính là biểu hiện của chú rể. Ung dung buông cô dâu, đi tới trước mặt Tiểu Câu. Không đợi Tiểu Câu rơi nước mắt, hắn đã ôm Tiểu Câu vào lòng.

“Anh em tốt, cuối cùng em cũng tới tham gia lễ cưới của anh!” Nói xong ôm cổ Tiểu Câu đi lên lầu.

Tôi thao! Tới đây còn làm bộ cái gì! Tiểu Câu muốn hét, nhưng bàn tay trên cổ dùng sức quá lớn, cậu muốn thở cũng khó khăn, hét cái rắm!

Bị bắt lên lầu hai, có mấy người vẫn còn đang thay quần áo, chú rể chọn một phòng, “cạch cạch” đóng cửa khóa lại.

Vừa xoay người, vẻ mặt “tha hương gặp cố tri” lập tức biến mất.

Năm năm sau, Trang Nghiêm gặp lại Tiểu Câu, câu nói thứ hai lại là câu nói quen thuộc kia : “Em tới đây làm gì?”

Tiểu Câu nghiêm mặt nói : “Tới đây bán hạt dẻ.”

Trang Nghiêm hung dữ nhìn chằm chằm Tiểu Câu, mạnh mẽ ôm chặt Tiểu Câu vào ngực, giống như muốn bóp nát xương cốt toàn thân cậu, dùng hết sức cọ xát. Môi mút chặt, nóng bừng, hàm răng sắc bén ra sức cắn xé.

Tiểu Câu nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng lặp lại : “Ông mày thà bị coi thường, cũng không muốn giả ngốc!” Móng tay đã bấm cả vào thịt.

“Năm năm! Không có anh, em sống rất tốt nhỉ!”

“Vậy còn phải xem, ai thiếu ai thì không thể sống a!”

Mắt thấy Trang Nghiêm muốn cởi quần mình, Tiểu Câu lãnh đạm nói một câu : “Hôm nay là ngày đại hỉ của anh, chúng ta làm vậy thích hợp sao?”

Trang Nghiêm tát cậu một cái, xuống tay không hề lưu tình, mặt rát như phải bỏng. Người bị ghì xuống đất, Tiểu Câu nằm im chờ cảm giác tê dại qua đi, lại chậm rãi thả bom.

“Anh có mang bao cao su không? Cả năm rồi tôi chưa đi kiểm tra đâu!”

Tay Trang Nghiêm thoáng dừng lại, có lẽ là không hiểu ý lời nói của cậu.

Tiểu Câu từ túi cái áo bị Trang Nghiêm kéo rách lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Trang Nghiêm.

“Tôi đang làm việc trong hộp đêmHavana, ông chủ Trang có rảnh nhớ đến chiếu cố nha!”

Tơ máu chậm rãi bò lên mắt Trang Nghiêm, cánh tay cầm danh thiếp bắt đầu phát run.

Tiểu Câu nghĩ : Năm đó lúc hắn giết người, có phải vẻ mặt cũng giống như vậy?

“Tao thao con mẹ mày! Con mẹ nó, mày lại đi bán mông!”

Thấy Trang Nghiêm muốn kích động, Tiểu Câu vẫn bình thản nói : “Anh đứng dậy trước đã, gần đây phía dưới rất ngứa, không khéo lại mắc bệnh đường sinh dục.”

Trang Nghiêm bắt đầu có cảm giác muốn tìm dây thừng siết chết Tiểu Câu.

Đúng lúc đó thì có người gõ cửa. Trang Nghiêm nhanh chóng tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi : “Là ai?”

“Là tôi! Bên trong đang bận nhỉ?”

Vừa nghe giọng chính tà khó phân đã biết là vét trắng.

Trang Nghiêm cau mày suy nghĩ! Có lẽ đang tìm cách che dấu hiện trường.

Vét trắng cười ra tiếng :“Mở cửa đi, tôi biết các người không mặc quần!”

Trang Nghiêm quay đầu lại trừng mắt liếc Tiểu Câu, sau đó đứng dậy mở cửa.