Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 10




Cái véo này của Tiểu Câu thật độc, của Trang Nghiêm sưng to rồi, hắn có cảm giác trên người như nhiều thêm hai lạng thịt a. Thật vất vả được Tiểu Câu vịn đến ngồi trên ghế salon, hai chân cũng không dám nhấc lên. (khụ, cái ấy ấy của bạn Nghiêm bị sưng nên to hơn, vì vậy bạn í mới nói là nhiều thêm 2 lạng thịt, có ai ko hiểu hem *đỏ mặt*)

“Nếu không được, chúng ta sẽ tới bệnh viện?” Tiểu Câu sụt sịt nói, trong lòng thầm tính toán phải chuẩn bị bao nhiêu tiền thuốc men.

“Cút qua một bên! Còn sợ anh mày chưa đủ dọa người sao!” Có đánh chết Trang Nghiêm cũng không đi.

“Chuyện này đâu phải tại em! Ai bảo anh thích đùa giỡn lưu manh* như vậy!” Cái này cùng lắm chỉ coi là phòng vệ chính đáng thôi? (đùa giỡn lưu manh : lưu manh ở đây là chỉ tính chất sự đùa giỡn thái quá, đùa giỡn một cách vô sỉ, là tính từ, không phải danh từ ám chỉ em Câu là lưu manh bị anh nghiêm đùa giỡn nha, 2 cái này khác nhau a ^^ chap trước ta quên chưa chú thích)

“Mày là đàn ông, để anh mày chiếm tiện nghi một tí thì mất miếng thịt nào hả? Mày thì hay rồi, giờ anh mày tự nhiên lại nhiều thêm một miếng thịt!” Không biết bên ngoài tí nữa có tuyết rơi không, nếu thế mình đúng là Đậu Nga* chính hiệu. (Nhân vật Đậu Nga trong vở kịch Đậu Nga Oán, điển hình của những người bị vu oan hãm hại … hừ, bạn Nghiêm mà oan uổng nỗi gì =3=)

Tiểu Câu có phần bị Trang Nghiêm lừa gạt, cảm thấy vừa rồi mình đúng là làm hơi quá.

“Anh có đói không? Để em đi lấy đồ ăn nóng nhé.”

Trang Nghiêm hừ hừ mũi : “Đi rót nước lại đây.”

Người hầu nhỏ giống như nhận thánh chỉ, hấp tấp đi rót nước. Sau đó Trang Nghiêm giống như đại gia sai khiến Tiểu Câu hết việc này đến việc khác, một hồi gọt hoa quả một hồi pha cà phê, chỉ còn thiếu bắt đấm chân cho hắn nữa thôi.

Hắn phát hiện thằng nhóc này lúc không phát tác tính tình ngang ngạnh như con lừa thì quả thực rất đáng yêu, bảo làm cái gì thì làm cái đó, lúc pha cà phê thì nghiêm khắc căn cứ theo chỉ thị của Trang Nghiêm điều chế cà phê theo tỉ lệ chuẩn, cẩn thận đến nỗi giống như đang hạ độc người ta vậy.

Sau khi ăn no hai người lại cùng nhau xem TV. Tiểu Câu xem một hồi lại quay sang nhìn Trang Nghiêm, bộ dáng muốn nói lại thôi. Trang Nghiêm làm bộ không phát hiện, nghĩ thầm : Cho thằng nhóc nhà mi nhịn chết luôn!

Cuối cùng, Tiểu Câu rốt cục nhịn không được.

“Anh….. em hỏi anh cái này nhé……”

“Gì?”

“Cái kia…… Con trai trên thành phố có thể hôn con trai sao?”

“Ừ.”

“Con trai với con trai cũng có thể làm cái kia?”

“Đương nhiên là có thể.” Nói xong còn dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Tiểu Câu.

“A……” Tiểu Câu nghe xong lại lâm vào trầm tư.

Trang Nghiêm nửa dựa vào đệm sô pha, híp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Câu.

Khuôn mặt nhỏ gầy hơi ngăm đen, ánh sáng chiếu vào bên mặt khiến hắn có thể nhìn rõ đám lông tơ mịn màng, tựa như trái cây vẫn còn non không tính ngon miệng nhưng dù sao vẫn lộ ra cảm giác mới mẻ hấp dẫn. Nghĩ một hồi, máu toàn thân lại bắt đầu chảy xuống, kết quả “A” một tiếng, Trang đại thiếu gia mặt lại trắng không còn chút máu. Mẹ kiếp, quên mất lão nhị đang bãi công.

Tiểu Câu bị tiếng “A” này giật tỉnh.

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì!” Trang Nghiêm đổi lại nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ thầm : Con mẹ nó chứ, nếu thật sự bị phế, dù thằng nhóc nhà mi có đáng yêu như thế nào, ông mày cũng phải phế mày mới hả dạ !

Tiểu Câu ngược lại tinh thần tỉnh táo, áp vào bên người Trang Nghiêm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói : “Anh … lại mở cái phim hôm trước đi!”

Khuôn mặt nhăn nhó vì đau, Trang Nghiêm tức giận nói : “Đi ra rạp chiếu phim của thôn mà xem!”

Tiểu Câu đụng phải bụi gai, ánh sáng trong mắt cũng biến mất, thân thể lùi lại, ủ rũ ngồi xuống chỗ cũ.

Nhìn cậu như vậy, Trang Nghiêm lại có điểm không đành lòng .

“Vào phòng mở ngăn kéo cầm lại đây.”

“Không cần!” Tốt tốt, con lừa chết tiệt đã quay lại rồi.

Trang Nghiêm nghĩ thầm mình và Tiểu Câu có chung một điểm, đều là binh khí thời thượng cổ — tiện! Kéo không đi, đánh trúng là rút lui.

“Tốt tốt, anh bị mày làm bị thương, bây giờ còn phải thay mày đi lấy đĩa nữa?”

Mao lừa bị vuốt thuận, Tiểu Câu liền ngoan ngoãn đi lấy đĩa.

Trên màn hình vừa hiện ra hình ảnh, Trang Nghiêm mới phát hiện mình chẳng những tiện còn thiếu trí não, tình huống hiện tại của mình sao có thể dính tới chữ “sắc”?!!

Trong TV “a a ư ư”, Trang Nghiêm nhắm mắt, nghĩ : Cải trắng trong thành không biết bao nhiêu tiền một cân, đồng chí nông dân vất vả làm cả năm cũng không bán được giá tốt…… WC trong nhà hình như bị tắc, phải gọi người tới làm thông mới được ……. Muốn luyện thần công, quả nhiên phải tự cung a, muốn có thành tựu ngàn vạn lần không thể để tạp niệm quấy nhiễu …

Trong đầu đang luyện “thần công”, trên miệng lại có cảm giác một thứ mềm mềm ấm ấm chạm vào. Trợn mắt ra nhìn, thằng nhóc hư hỏng no bụng lại nổi tư dâm, không biết từ lúc nào đã bò tới miệng mình.

Con mẹ nó, Trang Nghiêm có điểm hoài nghi Tiểu Câu là cố ý. Miếng thịt tươi bên miệng này thật sự có thể nghẹn chết người a!

Mặc kệ! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. (Mẫu đơn hoa hạ tử, dã quỷ tố phong lưu =)) =)) =)))

Trang Nghiêm mặc kệ bất cứ giá nào, há miệng dùng sức hấp lưỡi Tiểu Câu. Nhất thời trong TV ngoài TV đều nóng lên kịch liệt. Trong ánh sáng mập mờ, giữa tiếng rên rỉ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hít thở gấp gáp.

[Trang Nghiêm thuyết minh, tình tiết này chỉ do hư cấu, chớ bắt chước, tự gánh lấy hậu quả.]

(Hồng Lâu : có bạn nào không hiểu ý cảnh báo của Nghiêm đại ca hem ;)) ts anh =)))