Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 1




Tuy người ta vẫn thường nói cánh rừng lớn thì loài chim nào cũng có (ý nói trên đời việc gì cũng có thể xảy ra), nhưng loại người như Tiểu Câu đúng là rất hiếm thấy! Về cơ bản cậu ta hẳn thuộc dạng mấy đứa trẻ không cha không thương mẹ không yêu. Người bên ngoài vào thành phố kiếm sống vốn không dễ, nếu có thể ở lại nhất định phải có điểm hơn người. Vậy mà Tiểu Câu chỉ là một tên nhà quê chân đất mắt toét lại có thể ở lại thành phố B 5 năm, còn sống rất ra hình ra dạng, chính là dựa vào bốn chữ “không-biết-xấu-hổ”.

Muốn da mặt dày cũng là một môn cần học a.

Có người lúc ban ngày thì ra vẻ chẳng hề để ý, không để người khác vào mắt, nửa đêm lại trùm chăn ôm gối rơi nước mắt, tìm một vài lý do để khóc. Loại người này căn bản không có tiền đồ.

Tiểu Câu thuộc loại có tiền đồ, cho nên cậu có thể vì tiền mà không từ bất cứ việc xấu gì. Da mặt? Từ bỏ! Tôn nghiêm? Đó là cái gì? Cậu chỉ biết có tiền, có thể ăn ngon mặc đẹp, khỏe mạnh là tốt rồi, thân thể tốt thì ngủ sẽ ngon! Hạnh phúc lớn nhất của cuộc sống cũng chỉ đến thế mà thôi!

Cho nên Tiểu Câu có thể vì tiền, trừ tính mạng ngoài ra cái gì cũng không cần. Vì vậy, nghề nghiệp của Tiểu Câu chính là trai bao. (QT là nam công quan : nam quan hệ xã hội = ngưu lang aka trai bao)

Lúc mới tới thành phố, Tiểu Câu và đồng hương đều chỉ biết ngồi ngốc ngoài đường chờ người cần thuê khuân vác hay giúp việc tới gọi. Sau đó có một lần Tiểu Câu nhìn lướt qua bảng tin quảng cáo trên phố, hai mắt cậu lóe sáng, vội ghi nhớ số điện thoại trên quảng cáo vào đầu rồi chạy đi gọi tới số điện thoại đó.

Tiếp điện thoại là một người phụ nữ. Sau khi hỏi một số vấn đề, cô ta hẹn gặp cậu, địa điểm hẹn chính là cầu vượt phía nam thành phố. Tiểu Câu đợi suốt một giờ mới có một người đàn ông ngậm điếu thuốc tới gặp cậu.

Trao đổi qua lại mấy câu, người đàn ông kia đánh giá Tiểu Câu một lúc, có điểm bị bề ngoài chất phác của cậu mê hoặc, nghĩ thầm, không biết cậu bé nhà quê này có hiểu cái quảng cáo kia ám chỉ gì không, vì vậy liền hỏi : “Cậu có biết chúng tôi làm gì không?”

Tiểu Câu nghe thế liền vui vẻ!

“Ông cứ nói đi! Cùng phụ nữ hay đàn ông? Tôi rất khỏe mạnh, tư tưởng phóng khoáng, tuyệt đối phù hợp yêu cầu.”

Hảo! Người đàn ông nọ sờ sờ cái mũi, không biết từ lúc nào mà nông dân Trung Quốc tư tưởng còn thoáng hơn cả dân Mỹ! Con mẹ nó, đúng là không chịu học hỏi sẽ bị tụt hậu.

“Cậu như vậy chỉ có thể tiếp nam, nếu tiếp nữ thì chúng tôi còn phải trả tiền cho cô ta ấy chứ.”

“Trả bao nhiêu tiền.” Tiểu Câu không thèm để ý, coi như người kia đang khen cậu đi.

Nam nhân nhiều ít cũng nhìn ra Tiểu Câu là loại không biết xấu hổ, vì vậy dứt khoát nói : “Tiếp một người được một ngàn, tiền thưởng tính khác.” (1000 nhân dân tệ = 3,5 triệu VND ~_~)

Tiểu Câu giơ ngón tay ra tính : Một ngày tiếp 3 người là 3 ngàn, một tháng 30 ngày là 9 vạn. Trời ạ, bán con cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy! Có lợi!

Tiểu Câu lần đầu tiên tiếp khách thì gặp một ông chủ béo. Cái mông đầy mỡ nện trên mặt của cậu phát ra một tiếng “bốp”. Tiểu Câu cũng không sợ hãi, lần đầu tiên tiếp khách dù thế nào cũng phải bộc lộ tài năng. Cậu thè lưỡi liếm mút, nước miếng chảy dọc xuống hai quả trứng của ông ta, khiến ông ta rên như heo. Liếm đủ rồi, Tiểu Câu lại nằm úp sấp như cún, cái mông vểnh lên, ngón tay thoa thuốc bôi trơn thọc vào trong cái động nhỏ, ông chủ kia thuận theo ngón tay cứ thế mà vào được, Tiểu Câu theo tiết tấu ra vào của ông ta mà rên a a không khác gì mèo con.

Ông chủ béo nằm trên thầm nghĩ, hôm nay thật may mắn, không ngờ lại gặp được món hàng dâm đãng như vậy, nhìn dáng vẻ phóng túng của Tiểu Câu, dưới háng lại nóng lên, “phốc” một cái đã bắn ra. Tiểu Câu ghìm chặt hậu huyệt giúp ông chủ béo giữ lại hàng tồn, nghĩ thầm : coi như xử lí xong một đơn hàng.

Sau đó ông chủ trả tiền cho cậu, lại chỉ có 80 đồng (80 đồng = 280K) Tiểu Câu mặc kệ! Lão bản trừng hai mắt, “Mẹ kiếp, giúp mày kiếm khách, cho mày chỗ ở, còn phải lo chuyện ăn uống của mày, những thứ này đều trừ hết trong tiền lương rồi!”

Tiểu Câu nhướn mày, không lên tiếng, trong lòng thầm mắng : Kháo! Mại dâm mà cũng muốn tính thuế à. (kháo : tiếng chửi, nghĩa gần giống “thao”-“đ*t”)

Cái gọi là “câu lạc bộ đêm” trong quảng cáo kia thực tế lại là những hộ gia sống trong các túp lều phía sau nhà ga, là góc tối của thành phố phồn hoa này. Dân công, gái điếm, ăn mày … chính là người dân sống ở đây. Tuy bị cài tiền nhưng Tiểu Câu quyết tâm hướng tới tương lai tươi sáng đạp trên đường lớn mà tiến bước, có thể thấy ý chí sống của cậu so với xi măng cốt thép còn cứng hơn nhiều.

Vì có ý thức chuyên nghiệp, tận tình phục vụ khách hàng, Tiểu Câu rất nhanh đã có chút tiếng tăm ở xóm nhà lều. Tục ngữ nói rất đúng “người hướng chỗ cao mà bước, nước hướng chỗ thấp mà chảy” (nhân vãng cao xử tẩu, thủy vãng đê xử lưu), thanh niên tràn đầy hứa hẹn như cậu sao có thể cam tâm sống kiếp bần hàn trong xóm lều chứ.

Sống một thời gian ở thành phố, Tiểu Câu lúc đầu còn đậm chất nông dân, bị đàn ông đè ngày càng nhiều, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm vẻ phong tình vạn chủng, dùng lời Tiểu Câu để nói thì chính là : “Tự soi gương, mình còn muốn tự đè mình nữa là.” [ Cuồng : có đủ không biết xấu hổ ]

Dựa vào dáng vẻ dâm đãng này, Tiểu Câu cuối cùng cũng trà trộn vào hộp đêm chính tông, bắt đầu treo biển hành nghề ngưu lang.

Đồng hương cùng rời quê với Tiểu Câu thường xuyên dùng giọng điệu khinh bỉ trộn lẫn ghen ghét nhắc tới cậu! Khinh bỉ vì cậu bỉ ổi, còn hâm mộ là vì túi tiền dày cộp của cậu. Những lời khó nghe, Tiểu Câu đều coi như tiếng rắm, không thèm để ý.

Đầu năm nay, cười kẻ nghèo không cười kỹ nữ. Mình cũng là làm việc đổi lấy cơm ăn, căn bản thuộc về nhóm nhân dân lao động. Nhìn con số trong sổ tiết kiệm liên tiếp tăng lên, cậu lại thấy hậu huyệt ngứa ngáy, chỉ hận không thể đem toàn bộ đàn ông trên đời này hút vài lần!

Khách thường xuyên lui tới trong hộp đêm đều là những người có danh tiếng.

Tiểu Câu ngược lại quen biết không ít những người được gọi là danh nhân.

Khác với những người khác, Tiểu Câu chưa từng coi trọng giao tình với những danh nhân này. Mọi người lên giường chính là làm việc, coi những lời dỗ ngon dỗ ngọt kia là thật chỉ sợ “lật thuyền trong mương” (chỉ chuyện bất hạnh xảy ra, không ngờ tới được) thôi! Lại nói kĩ nam không giống với kĩ nữ, không thể để lộ ra tin đồn. Bình thường giữa ban ngày gặp khách quen cũng phải giả vờ như không quen biết. Cho nên những năm này Tiểu Câu đúng là dập đầu hầu hạ không ít khách cũ, khách mới lại không ngừng tăng lên.

9 giờ tối hôm đó, Tiểu Câu vừa tới chỗ làm, “thợ cả” Hắc ca liền gọi cậu sang một bên, nói có một vị khách quý đã chọn cậu, dặn dò cậu phải hầu hạ người khách đó cho tốt. Tiểu Câu quyến rũ cười : “Hắc ca, anh yên tâm đi, với kỹ thuật của em cam đoan sẽ hầu hạ ông chủ kia dùng tới kim chỉ nam đi đường.”

Vị khách quý kia đã bao một phòng trên tầng cao nhất của hộp đêm. Tiểu Câu theo phép tắc gõ mấy cái rồi đẩy cửa đi vào. Mở cửa, liếc mắt qua một vòng, nhìn thấy một người ngồi trên salon dưới ánh đèn mờ ảo. Tiểu Câu đi vào, người nọ ngay cả mí mắt cũng không nhướn lên, vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Câu ngược lại cẩn thận đánh giá hắn. Thật là đẹp trai! Chỉ có thể dùng từ “đẹp trai” để miêu tả chàng trai này, môi hồng răng trắng, trên người mặc một bộ vét trắng, mượn lời Tiểu Câu thường nói, đây chính là vật liệu tốt để giữ sự nghiệp hoàng kim. (ý Tiểu Câu là những người thành công thường mặc đồ vét)

Vậy mà anh ta không thèm nhìn cậu, Tiểu Câu như người không xương mềm yếu ngã vào người công tử bột, còn chưa chạm vào cơ thể đối phương đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng đâm vào tai : “Cách tôi xa một chút.”

Tiểu Câu rất thức thời, lập tức tìm lại xương cốt, ngồi đối diện với anh ta.

Chàng trai cuối cùng cũng dời mắt tới trên người Tiểu Câu. Ánh mắt của anh ta khác với vẻ ngoài yếu đuối, nhìn chằm chằm như cắm dằm vào thịt, khiến người bị nhìn trong lòng không khỏi cảm thấy run sợ. Tiểu Câu nhớ tới lời dặn của Hắc ca nói anh ta chính là chủ nhân giới hắc đạo, ánh mắt kia quả thật không có nhiều chính khí.

Kháo! Còn mặc đồ vét trắng, nói không chừng chính là cá tính biến thái, Tiểu Câu trong lòng âm thầm kêu khổ.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, công tử bột chậm rãi nói : “Tôi chê cậu bẩn, vậy cậu tự làm cho tôi xem.”

Tiểu Câu trong lòng thầm mắng một tiếng : “Kháo!”, ngoài mặt lại tươi cười quyến rũ, mắt nhỏ nháy một cái : “Đáng ghét!” Hai tay không hề nhàn rỗi, cởi áo cởi thắt lưng, mặt mũi đều tràn đầy vẻ hưng phấn khi sắp tới cao trào, duỗi đầu lưỡi, phóng điện, bóp đầu nhũ (vú).

Vét trắng vẫn dùng bộ mặt âm trầm nhìn cậu, giống như đang nhìn Tiểu Câu lau nước mũi.

Nay Bá Nha gảy đàn còn có tên Chung Tử Kì giả làm kẻ lừa đảo! Cho dù có đang tới cao trào thì ai mà chịu nổi bị tên mặt trắng này ngồi nhìn như vậy cơ chứ! Chuyện này lưu lại dấu vết trong lòng Tiểu Câu, chỉ mong đừng để lại bóng ma khiến cậu không “dậy” nổi a! [tác giả xen ngang : Yên tâm, cho dù toàn bộ người trên thế giới đều ngã, ngươi vẫn sẽ sừng sững không ngã!] (Hồng Lâu : Đoạn này là em Tiểu Câu mong chuyện tiểu bạch kiểm ko có hứng thú khi thấy ẻm tự xử sẽ không tạo thành “bóng ma” trong lòng ẻm, khiến ẻm sau này không “dậy” – dùng với nghĩa bóng, ám chỉ việc “cương” – được trước mặt khách, còn lời Cuồng tỉ thì lại dùng từ “dậy” theo nghĩa đen, ý nói tính cách Tiểu Câu mạnh mẽ, quật cường, không gì có thể quật ngã ẻm)

Đến khi Tiểu Câu sắp tinh tẫn nhân vong, tiểu bạch kiểm mới mỉm cười, âm hiểm mở miệng nói : “Hóa ra Trang Nghiêm chính là vì thứ như ngươi ……. “ Tiếng nói không lớn, chậm chậm xa xa, lại khiến Tiểu Câu suýt chút nữa bẻ cong cả lão nhị. (cái ấy ấy)

Ở nơi u tối xấu xa này nghe thấy cái tên “Trang Nghiêm” chẳng khác gì trên bàn cơm khách sạn VIP phát hiện một cục shit.

Tiểu Câu tự mặc lại quần, biết chuyện này không hề đơn giản.

Lưu manh không phải sinh ra đã là lưu manh, cho nên Tiểu Câu cũng không phải sinh ra đã không cần mặt mũi. Cậu trước đây cũng đã từng thấy con gái xinh đẹp thì trống ngực đập thình thịch, bị người ta chọc tới đỏ mặt. Trong lúc Tiểu Câu vẫn còn có thể mặt đỏ tim đập khi đó thì, cậu gặp được Trang Nghiêm.

Nếu là Tiểu Câu 20 tuổi nhìn thấy Trang Nghiêm, câu đầu tiên nhất định là : “Đại ca, anh thật sự rất đẹp trai! Tôi nhìn đến mức cứng hết cả lên, toàn thân mềm nhuyễn không đứng nổi a!”

Nhưng vào năm 14 tuổi khi ấy, Tiểu Câu đã nói : “Trang Nghiêm! Mày phải chịu trách nhiệm với chị tao!”