Cậu Của Quá Khứ

Chương 50: Không thể quay đầu.




Thời điểm bước vào phòng, Diệp An ngửi thấy một mùi hương cực kỳ đặc trưng và quen thuộc. Nhất thời cô hơi khựng người lại, cố gắng cảm thụ rõ ràng hơn nữa.

Oải hương.

Giống như mùi hương Hướng Hòa hay dùng trong căn hộ của mình trước khi Diệp An chuyển tới ở cùng. Diệp An từng hỏi, tại sao Hướng Hòa lại ưa chuộng mùi oải hương như vậy, cô nhớ đối phương đã đáp rằng không phải sử dụng vì sở thích, mà là vì Thế Anh yêu loại hương ấy vô cùng, thế nên cô cũng mua chung, thấy ổn nên từ đó đến giờ vẫn không buồn đổi. Về sau thì hai người bọn họ đã tự đi chọn một loại hương khác, nhưng Diệp An vẫn ấn tượng về mùi oải hương mình từng ngửi thấy trong lần đầu tiên đến nhà Hướng Hòa.

Một loại mùi tương tự căn phòng này.

Phòng của trưởng khoa nên rộng hơn hẳn những phòng khác, đồ đạc ngăn nắp gọn gàng, tông chủ đạo gồm hai màu xanh trắng. Cửa sổ hắt nắng vàng trên bộ ghế sofa nâu nhạt, rải lên tấm lưng của người đàn ông mặc áo blu những gang màu dịu mắt.

"Bạn Hòa đấy hở, vào ngồi đi." Ông đặt tập tài liệu trên tay xuống, đẩy gọng kính cười với hai người xong cũng đứng dậy, tiến về phía ghế sofa, "Thư vẫn ăn uống tốt chứ?"

"Dạo này chị ấy lại bắt đầu biếng ăn rồi, cháu toàn phải ở bên thúc giục." Hướng Hòa dẫn Diệp An lại gần, lễ phép trả lời, "Vậy nên cháu cũng đang định xin chú thêm vài thực đơn để bồi bổ cho chị ấy đây."

"Ừm, đúng, có thực mới vực được đạo, muốn khỏe được thì phải bổ sung đủ dưỡng chất. Chốc nữa chú gửi mail cho cháu một số thực đơn có lợi lại dễ ăn, có gì tiện chăm sóc cho Thư. Thế còn cháu này, hôm nay cháu muốn hỏi xin tư vấn gì à? Hòa mới chỉ kể sơ sơ cho chú nghe thôi." Người đàn ông với vẻ mặt cực kỳ hiền hòa, xứng đáng với những chuẩn mực ngoại hình và chất giọng đề ra cho 'lương y như từ mẫu'.

Hướng Hòa và Diệp An lúc ấy cũng vừa ngồi xuống ghế xong, Hướng Hòa đã nhanh miệng giới thiệu, "Chú Thắng, đây là Diệp An, là bạn đại học của cháu. Diệp An, đây là chú Thắng, trưởng khoa ung thư của bệnh viện."

Diệp An hiểu vì sao Hướng Hòa lại mau mải như vậy.

Sở dĩ bệnh viện vốn chẳng có tiếng tăm gì, nhưng từ khi được tập đoàn Z mua lại nhiều năm về trước thì nổi lên như diều gặp gió, ngày càng mở rộng phát triển, để đến bây giờ đã trở thành bệnh viện danh tiếng nhất Ngã Tư Hoa. Tập đoàn Z, vừa nghe thấy thôi đã hiểu nhất định đằng sau lại đầy ắp những dây mơ rễ má cuốn chặt vào thể xác con người.

Nếu giới thiệu Diệp An là phóng viên, vậy nhất định sẽ khiến cho cả đôi bên đều không thoải mái.

Đương nhiên, chuyện sẽ vô nghĩa nếu như đối phương đã biết về thân phận của mình ngay từ trước. Căn bản hiện tại không phải lúc để quan tâm những vấn đề này nữa.

Diệp An rút tập giấy từ trong túi xách của mình, nâng hai tay đưa cho người đàn ông trước mặt, "Đây là kết quả xét nghiệm của bạn cháu, chú xem giúp cháu với. Bạn ấy giấu cháu, cho nên cháu chỉ còn cách nhờ vả chú bớt chút thời gian thôi ạ."

Người đàn ông nhận lấy, nhẹ lắc đầu, "Đúng là nếu rơi vào trường hợp éo le như vậy thì ai cũng thấy vừa đáng tiếc, vừa khó chấp nhận. Càng trẻ, thì càng không cam tâm." Sau đó cẩn thận xem xét.

Hướng Hòa quay sang cười với Diệp An, tựa hồ như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Có điều, vẻ mặt bác sĩ Thắng rất nhanh thu hút sự chú ý của cả hai người.

Đó là một phản ứng phải gọi là giật mình hoảng hốt.

Khiến cho cả tâm trí lẫn cơ thể Diệp An giống chìm trong hầm băng, lạnh lẽo và u ám.

Hướng Hòa như cảm nhận được tâm trạng của cả hai người, vẻ mặt cũng hơi tái đi, vội hỏi, "Chẳng lẽ tệ lắm sao, chú?"

Có điều, người đàn ông không vội trả lời. Thay vào đó, ông trầm mặc một chốc, khi đã sắp xếp ổn thỏa cảm xúc của mình, ông mới khẽ nâng khóe miệng, đưa tập giấy trên tay cho Hướng Hòa, "Cháu xem thì sẽ hiểu."

Hướng Hòa ngạc nhiên, Diệp An ngồi bên càng sốt sắng. Ruột gan Diệp An như đang bị thiêu trong lửa, nóng bỏng rát, rồi lại cháy lan ra toàn thân. Tim đập thình thịch, lo sợ ngập tràn.

Biểu cảm tiếp đó của Hướng Hòa lại càng khiến Diệp An không tài nào hiểu thấu.

Hướng Hòa sửng sốt, nhìn chằm chằm tờ giấy.

"Đây..."

Hướng Hòa khó tin thốt lên.

"Đây là kết quả xét nghiệm của chị Thư mà!"

*

*      *

Thanh Hoa để xe mình lại tòa soạn nọ, lẳng lặng leo lên xe Nga. Nga nói muốn dẫn cô đi gặp một người, một người rồi sẽ trở thành nút thắt cuối cùng của toàn bộ câu chuyện. Vậy nên, Thanh Hoa thật sự đã phó mặc toàn bộ cho chị.

Soạn một mẩu tin ngắn rằng sợ không kịp đến ăn trưa với Diệp An, Thanh Hoa cất điện thoại đi. Suốt quãng đường, hai người cũng chỉ trao đổi với nhau vài câu vụn vặt.

Nga chở Thanh Hoa đến một bệnh viện.

Là bệnh viện đã kết luận Thanh Hoa bị ung thư. Nga đã đưa cô đến đây sau khi cô gặp tai nạn xe cộ. Giờ lại quay trở lại sao?

Thanh Hoa thắc mắc. Rốt cuộc Nga muốn làm gì?

"Bao giờ em có kết quả khám lại?"

Nga vừa đỗ xe, vừa hỏi. Cảm giác chị hỏi một cách vô cùng lơ đãng, như chẳng hề quan tâm đến câu trả lời của Thanh Hoa. 

"Chắc là trong tuần này thôi. Người ta sẽ gửi trực tiếp vào mail." Thanh Hoa cởi bỏ thắt dây an toàn, đáp.

"Ồ, vậy sao. Vậy thì vẫn kịp. Nếu hôm nay vẫn chưa nhận được, vậy thì coi như vẫn kịp." Nga nở nụ cười, sau đó rời khỏi xe. Để lại Thanh Hoa có chút mơ hồ.

Như thể chậm rãi nhận ra được một sự thật nào đó, song lại chưa dám cam đoan.

"Em có thấy người đó không, Thanh Hoa, đoán xem người đó làm nghề gì?" Đột nhiên khi bước vào trong đại sảnh bệnh viện, Nga lại chỉ tay về phía một người đàn ông mặc đồng phục.

"Đó là bảo vệ." Dù không hiểu dụng ý của Nga, Thanh Hoa vẫn quan sát rồi trả lời. Đấy không phải một câu hỏi khó.

"Còn kia thì sao?"

"Y tá."

"Kia?"

"Hmm... người đến thăm bệnh? Tôi không biết người đó làm nghề gì."

"Thanh Hoa, em biết không, không một ai chỉ đơn thuần là một bảo vệ, một y tá, hay một 'người bình thường' đến thăm người quen nhập viện. Họ có thể là bất kỳ ai trên thế giới này, đồng nghĩa với việc, họ đều có một bí mật nào đó." Nga chợt dừng chân, quay đầu ngoảnh lại, "Đúng. Ai cũng có bí mật. Người cuối cùng chị vừa chỉ em, nhân vật 'người thăm bệnh', chính là người chị muốn em gặp. Đó là người đã bị bỏ lại phía sau sáu năm về trước, đồng thời cũng là người đứng đằng sau phanh phui và chấm dứt mọi thứ điên đảo diễn ra trong thành phố này."

*

Chàng trai lẳng lặng đứng một bên, lắng nghe những lời nhắc nhở quen thuộc của vị y tá lão thành đứng sau quầy. Bà nhắc cậu ăn phải đúng bữa, đủ hàm lượng dinh dưỡng, đừng vì bận mải mà quên, không thì cái thân thể ốm yếu này biết phải làm sao bây giờ.

Đúng là mang vác một hoài bão lớn lao bên trong một vật chứa tồi tàn bất kỳ lúc nào cũng có thể gục ngã thật mệt mỏi.

Có điều, qua ngày hôm nay, mọi việc có lẽ sẽ chấm dứt.

Cho ta, và cho thù.

"Lan."

Có người gọi cậu. Gọi cậu bằng cái tên đã lâu chưa ai dùng đến ấy.

Giờ chỉ có hai người mới gọi cậu như vậy.

Chàng trai xoay người, gương mặt vốn dĩ đang có chút ôn hòa cười với vị nữ y tá kia tức khắc trở nên lạnh nhạt xa cách, làn da tái nhợt càng tôn lên cặp đồng tử đen nháy sâu thẳm cùng quầng thâm hằn sâu quanh mắt. Cậu nhìn Nga, rồi lại đưa mắt liếc sang người đứng ngay bên cạnh chị, khóe miệng khẽ nâng, "Ồ. Lật bài."

"Em nhận ra người này không, Thanh Hoa?" Nga quay về phía Thanh Hoa, hỏi.

Thanh Hoa nhướng mày. Không hiểu sao, gương mặt kia có vài nét quen thuộc. Nhưng phải loại bỏ đi một số thứ, ví dụ như sự u ám, hay những dấu hiệu kiệt quệ về thể lực. Thêm vào đó, lại là một chút vui vẻ, lạc quan.

Người này trông giống với anh Thế Anh.

Thanh Hoa bàng hoàng kết luận.

"Trông ánh mắt kia, chắc cũng đoán được tôi là ai phải không." Chàng trai nghiêng đầu, khoanh tay lại, "Dù sao cũng không thể nói chuyện ở đây. Vào phòng tôi đi."

Chàng trai dẫn hai người qua một dãy hành lang, rồi lại băng qua một khu vườn nhân tạo nằm ở chính giữa bệnh viện. Mặt trời chiếu sáng lên mảng tường trắng bóc, luồn lách qua kẽ lá, vương lại một vài giọt nắng êm dịu trên bờ vai của người đi đằng trước. Thanh Hoa cứ lúc thì mơ mơ hồ hồ, lúc lại vô cùng thanh minh.

Sáu năm về trước, anh Thế Anh bị kết án tử. Khi người mẹ đã có dấu hiệu không bình thường về tâm thần của anh hay tin thì ngay buổi tối hôm đó đau thương quá độ mà treo cổ tự vẫn.

Vào thời điểm đấy, em trai anh vừa tròn mười bảy.

Phản động, biểu tình, kêu gọi minh oan, vận động mọi người chống lại một tập đoàn lớn tại Bến Sương Mờ đã là những gì chàng trai mười bảy tuổi ấy phản ứng lại những bất công và tai họa đột nhiên giáng xuống đầu mình.

Thanh Hoa nhớ, chị Thư đã kể rằng, lúc đó dù không ai biết người đứng sau lấp liếm tất cả mọi việc là Hứa Minh Đạt, song để diệt trừ hậu họa, anh ta đã sai người dùng bạo lực dẹp bạo loạn biểu tình, riêng về phần em trai Thế Anh, anh chỉ dùng biện pháp cảnh cáo, bởi dù sao cũng đã hứa sẽ chăm sóc cho người nhà của Thế Anh.

Nhưng chàng trai trẻ đó lại cố chấp và liều lĩnh đến mức gần như không còn thiết sống.

Chuyện nối tiếp không ai biết rõ, chỉ một điều là chắc chắn: đã không còn ai thấy chàng trai đó xuất hiện ở bất kỳ đâu trên đất nước này nữa rồi.

Vậy mà lại bắt gặp ở Ngã Tư Hoa.

Thanh Hoa thầm nhủ, chẳng lẽ nơi mọi chuyện bắt đầu thật sự sẽ trở thành nơi mọi việc kết thúc.

Căn phòng chàng trai dẫn hai người đến không quá rộng lớn, thoang thoảng đâu đây còn có mùi oải hương, đồ đạc giản đơn được bố trí gọn gàng, thậm chí ngăn nắp tới hà khắc. Tông màu chủ đạo của căn phòng chỉ gồm hai màu xanh – trắng, kể cả bìa những cuốn sách sắp xếp trên kệ gỗ cũng chỉ quanh đi quẩn lại những gang màu lạnh nhạt.

Cảm giác có đôi nét giống với thiết kế trong nhà Thanh Hoa, nhưng giá buốt và cô độc hơn nhiều.

"Con chim phải rơi xuống, nhờ đó mới học được cách bay."

Nga bất thình lình lên tiếng, vô cùng tự nhiên đến ngồi lên chiếc giường đơn kê ở góc phòng, quay về phía Thanh Hoa, vỗ vỗ lớp đệm bên cạnh mình, "Thanh Hoa thấy có đúng không?"

Thanh Hoa ngập ngừng, liếc mắt nhìn chàng trai kia. Cậu tựa hồ không hề cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì, cứ thế lẳng lặng tiến tới ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh bàn làm việc, khoanh tay, xoay người lại đối diện hai người. "Nếu lỡ như vẫn chưa thể bay, thì nhất định chim mẹ, chim cha sẽ lập tức bay lại cắp lấy con mình. Tuy nhiên, lại có những lúc, chim mẹ, chim cha lại không kịp bay đến, đôi cánh của chim non lại quá mức yếu ớt, tâm lí của nó càng sợ hãi, nó lại càng không thể kiểm soát được tứ chi của mình."

Chàng trai rũ mi mắt, đột nhiên im bặt.

Thanh Hoa tới ngồi bên Nga, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi cậu.

"Nhưng đâu thể so sánh con người như loài chim, nhỉ." Cậu lại chợt lên tiếng, mở to mắt nhìn cô, "Con người không thể bay, vì nơi này," Cậu chỉ tay vào lồng ngực mình, "nặng trĩu. Chim non không nghĩ gì khác ngoài sinh tồn, bản năng mạnh mẽ ấy hoặc giúp nó sống tiếp, hoặc chết. Nhưng chúng ta, vì những gì mình chân thành quan tâm nhất trần đời, mà tự nghiêm cấm bản thân để mọi thứ rơi vào bước đường cùng. Anh tôi đã từng là một người như vậy. Sống vì gia đình, và đến cả chết, anh ấy cũng muốn chết vì gia đình."

Thanh Hoa hơi sững người lại, Nga thì chỉ cười mỉm, chậm rãi đáp, "Chim sẻ sao hiểu được chí lớn của đại bàng. Ngày ấy, anh trai cậu vừa muốn cứu bạn, lại vừa muốn tìm ra một con đường bằng phẳng cho gia đình mình, vậy nên mới chấp nhận tối kiến đó. Nhưng hiện tại thì khác, cậu cũng khác anh trai. Điều kiện tốt, cuộc sống tốt, không cần đến trợ cấp của Hứa Minh Đạt, cậu vẫn ổn thôi."

"Hồi trước chị không nói như vậy." Chàng trai nghiêng đầu.

"Thời gian khiến nhiều thứ thay đổi lắm. Chị, và cả cậu đều sẽ có chút xê dịch trong cách nhìn nhận, không phải ư." Nga nắm lấy tay Thanh Hoa, "Người này đây, không phải là minh chứng rõ ràng nhất hay sao."

Thanh Hoa bỗng thấy bản thân thực ra còn rất nông cạn. Vốn vẫn tưởng mình thông thấu hết toàn bộ mọi việc, song thực ra còn rất nhiều góc khuất mà ánh mắt không tài nào chạm tới.

Cũng đồng nghĩa với cùng một việc, nhưng mỗi người lại một góc nhìn, một vị thế.

"Chốc nữa, hoặc có thể là ngay bây giờ thôi," Chàng trai đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, bộ dạng thản nhiên, "Có khi sẽ có thêm người góp vui cùng chúng ta. Ban nãy tôi thấy có hai vị khách đến gặp ba tôi để trò chuyện, có lẽ mọi việc bị vỡ lở rồi cũng nên. Tôi đoán thế."

"Đây là người chị muốn đưa tôi tới gặp ư?" Thanh Hoa quay sang hỏi Nga.

"Ừ." Nga thoải mái gật đầu, "Sẵn đây chị cũng thật thà luôn, Thanh Hoa, em vốn không hề bị ung thư. Tất cả kết quả xét nghiệm mà chị và bác sĩ đã đưa ra đều là giả. Người làm giả, chính là người này. Đây là em trai của Thế Anh, là công tố viên đã, đang, và sẽ từng bước phá hủy thối nát của Ngã Tư Hoa cùng những thành phần liên quan. Đồng thời, cậu ta cũng là con trai của trưởng khoa ung thư của bệnh viện này, bố cậu ta chính là người đã ngụy tạo nguyên nhân cái chết cho cả hai cha con cố chủ tịch tập đoàn Z."

*

"Kết quả xét nghiệm này là của chị Thư ư?"

Diệp An không thể tin nổi vào tai mình.

"Nhưng trên đó ghi tên của Thanh Hoa..."

Cô vừa mừng rỡ, lại vừa kinh ngạc.

Có cảm giác lâng lâng như đang mơ, không dám quá mức tin tưởng.

"Tôi hiểu rồi. Có lẽ đều là do tôi." Người đàn ông ngồi đối diện lại gục người xuống, thở dài. "Đều do tôi..."

"Chú Thắng..." Hướng Hòa bối rối đặt bệnh án xuống mặt bàn, xong quay sang trả lời Diệp An, "Đây quả thực là kết quả xét nghiệm của chị Thư. Lần nào tôi cũng đi khám định kỳ cùng chị ấy, tôi nhớ rất rõ. Có điều, tôi không hiểu là ai đã thay đổi để khiến cho nó trở thành bệnh án của Thanh Hoa." Sau đó cô nhìn người đàn ông, "Chú Thắng, liệu chú có thể giải đáp chuyện này hay không."

Đây không phải một trò đùa!

Rốt cuộc từ vui mừng chuyển sang hoang mang, từ hoang mang giờ lại hóa thân thành phẫn nộ. Ung thư đem đùa được sao, bệnh tật có thể đem giỡn được à!

Là người nào mà có thể tàn ác như vậy? Lại còn nhắm đến Thanh Hoa. Thanh Hoa là ai mà có thể tùy ý trêu chọc như vậy chứ! Cậu ấy còn đã suy sụp một quãng thời gian, Diệp An đều để ở trong lòng, có điều lúc ấy hai người cãi cọ, lời qua tiếng lại, cuối cùng người chịu tổn thương hơn cả vẫn là cậu ấy.

"Trả lời thì cũng được thôi, dù sao chuyện đã đi đến bước đường này. Chú cũng không còn gì hối tiếc nữa." Người đàn ông tháo kính, chậm rãi lau chùi rồi mới đeo lên, "Hòa, liệu cháu có biết, thực ra Mai và Lan chính là con ruột của chú hay không."

Hướng Hòa mở to mắt. Một tay vốn đặt trên vai Diệp An nhằm trấn an cô nay bỗng dùng sức siết chặt lại, nhất thời khiến Diệp An đau nhức mà không dám mở lời.

"Người năm ấy ở Bến Sương Mờ bắt tay với mẹ và anh trai cháu để hạ bệ cố chủ tịch cũng chính là chú. Vì cái ghế này, thậm chí thời đó mơ cao xa hơn chính là chức viện trưởng mà chú đã không tiếc một chút thủ đoạn nào." Người đàn ông nhìn Diệp An, "Thực ra tôi biết cô, cô là phóng viên tòa soạn Ngã Tư Hoa, người đã lật tẩy sai trái của công ty A. Vốn dĩ đó là một đầu mối quan trọng để xóa bỏ dấu vết phạm tội của Đạt, cho nên cậu ấy đã rất để tâm đến cô. Nhưng vì Hướng Hòa luôn ở trong bóng tối ngăn cản, cho nên không ai có thể làm hại cô hết."

Người đàn ông nói đến đây, Diệp An khẽ liếc nhìn Hướng Hòa. Song ánh mắt Hướng Hòa vẫn chăm chăm nhìn gương mặt phía đối diện, tựa hồ như muốn săm soi từng chi tiết nhỏ gợi nhắc đến một đặc điểm quen thuộc đã từng trong quá khứ.

Hai người không ai hồi đáp, người đàn ông tiếp tục câu chuyện của chính mình.

"Nhờ việc không ngại ngần tiếp tay cho mọi kế hoạch của hai mẹ con bọn họ, tôi đã giành được cái ghế trưởng khoa tại Ngã Tư Hoa này. Mọi việc vốn dĩ sẽ rất suôn sẻ, tôi đáng lẽ ra phải ngày càng hạnh phúc và mãn nguyện. Nhưng không..." Ông thều thào, "Trở về Ngã Tư Hoa, tôi lại biết đến kết cục của cô ấy và Mai."

"Ông đã bỏ ba mẹ con bọn họ." Hướng Hòa rút tay lại, không còn đặt trên vai Diệp An nữa. Giọng điệu Hướng Hòa có gì đó kiềm nén, nhẫn nhịn để không cho nó bộc phát. Một thứ vô cùng khổng lồ, cũng vô cùng bi ai. "Ông bỏ họ lại đó, khổ sở cỡ nào."

"Đó là người phụ nữ chú yêu. Yêu trong nghèo khó, yêu trong nhọc nhằn." Người đàn ông rũ mi mắt, như thể ông không muốn những gì yếu đuối bị kẻ khác phát giác, "Bọn chú ở với nhau bảy năm, thiếu thốn đủ điều, cũng bị chèn ép đủ điều. Bấy giờ, lại có một người phụ nữ giàu có ở Bến Sương Mờ ngỏ ý với chú, muốn chú theo cổ. Chú đã bị thuyết phục. Nhưng chú và vợ đã có với nhau hai đứa con trai, thế nên chú lại bị mâu thuẫn giằng xé. Thật khốn nạn, phải không. Chú biết."

Hướng Hòa mím môi, nhíu mày.

"Chú biết chứ. Và cô ấy cũng biết. Thời điểm lao đao đó, chỉ cần cô ấy giữ tay chú, nói yêu chú, nhất định chú sẽ ở bên cô ấy cả đời." Người đàn ông không đánh rơi một giọt nước mắt nào, song thanh âm chất chứa đầy muộn sầu.

Nước mắt có hạn, quá nhiều nỗi buồn, sẽ không khóc nổi nữa. Đau đớn còn đó, nhưng lệ dài sẽ không tuôn.

"Cô ấy mang hai đứa trẻ rời đi. Không để ai hay biết, chỉ để lại một lời nhắn, rằng bọn họ rồi sẽ ổn thôi. Rằng nếu mai này có thể chắc chắn sẽ không còn đói khổ, nếu cô ấy chưa tái hôn, nếu chú còn muốn quay lại, vậy bọn chú sẽ trở về làm một gia đình một lần nữa."

"Chỉ tiếc, trễ mất rồi."

"Lúc chú trở lại Ngã Tư Hoa, tất cả những gì còn lại chỉ là hoang tàn."

"Ít ra, chú còn kịp cứu lấy Lan. Thằng bé yếu ớt như một con chim non vậy, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng khiến thằng bé đau. Chú cướp nó từ tay Đạt, giấu nó đi. Chú muốn bù đắp cho thằng bé, muốn thẳng bé sống cả đời không buồn không lo." Người đàn ông vuốt mặt, khẽ buông tiếng thở dài, "Nhưng không thể. Sau mọi chuyện đã xảy ra, điều đó là không thể."

Con chim non sau khi rơi ngã chỉ còn tuyệt vọng và hận thù. Nằm giữa vũng máu của chính bản thân mình, ngước lên bầu trời sẽ căm ghét cảm giác tung cánh bay.

Bi kịch này đã xảy ra mất rồi, vậy nên không thể cứu vãn, cũng không thể quay đầu.