Mọi chuyện sau đó được xử lý rất nhanh gọn, tôi không cần xin lỗi bọn họ, ngược lại, bọn họ còn phải xin lỗi tôi, người bị phạt đứng kiểm điểm dưới cột cờ cũng là mấy người đó, sau đó tên kia cũng thôi học. Nói thật thì tôi rất vừa lòng với kết quả này, tôi không phải kiểu người khoan dung độ lượng gì, kẻ như vậy xứng đáng nhận được kết cục như thế.
Kể từ ngày đó, quan hệ giữa tôi và Thẩm Thu Hàn ngày càng tốt, tuy rằng cậu ấy vẫn kiệm lời như cũ, nhưng ít ra đã tốt hơn so với trước kia. Bạn cùng lớp thấy tôi có thể thân thiết với Thẩm Thu Hàn thì dần dà không còn tỏ thái độ thù địch với tôi nữa, cái biệt danh khó nghe kia cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Sau khi thân thiết với nhau hơn, tôi đã biết được một mặt khác của Thẩm Thu Hàn mà người khác không hề biết đến, biết vì sao nhà cậu ấy luôn không có ai, biết vì sao trên người cậu ấy vô cớ xuất hiện nhiều vết thương, biết rất nhiều chuyện về cậu ấy, càng biết càng đau lòng. Cả cơ thể cậu ấy chìm trong bóng tối. Cỏ dại xung quanh mọc um tùm, bao trùm lấy cậu ấy, chôn vùi cậu ấy vào trong đất. Tôi thay cậu ấy cắt bỏ cỏ dại, kéo cậu ấy ra ngoài, giúp cậu ấy cảm nhận chút được ánh dương bên ngoài. Cậu ấy không nên đắm mình trong căn phòng tối tăm chật hẹp đó.
Sang lớp tám, chiều cao của tôi bất ngờ tăng vọt, không biết từ lúc nào tôi đã đứng gần bằng Thẩm Thu Hàn. Vì thế, thầy giáo đã xếp tôi ngồi cùng bàn với Thẩm Thu Hàn. Tôi vốn cho rằng tình cảm của tôi đối với Thẩm Thu Hàn là tình bạn, là lòng biết ơn và sự dựa dẫm độc nhất. Suy cho cùng, chính cậu ấy đã kéo tôi dậy khi tôi bị bắt nạt, chính cậu ấy đã giữ lấy tôi khi tôi không nơi nương tựa.
Nhưng tôi ngàn lần không ngờ đến phần tình cảm đó sẽ biến chất. Tôi cũng không biết từ khi nào thứ tình cảm đó bắt đầu xuất hiện, nhưng tôi biết khi nào tôi rõ được lòng mình.
Ngày đó, vào giờ giải lao, tôi và Thẩm Thu Hàn cùng nhau đi căn tin. Khi trở về lớp, có một bạn nữ đã cản đường chúng tôi. Bạn ấy xinh đẹp, trắng trẻo, đôi mắt to tròn, trong tay cầm theo một lọ thủy tinh, bên trong lọ đựng đầy bánh quy với những hình dạng khác nhau. Tôi có thể nhìn ra hai má đang đỏ ửng trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp ấy.
“Thẩm Thu Hàn.” Bạn nữ gọi nhỏ một tiếng.
Thẩm Thu Hàn không chú ý mà vẫn đi về phía trước, là tôi đã kéo cậu ấy lại, nhắc nhở: “Có người gọi cậu.” Cậu ấy lúc này mới dừng lại, tay cầm ly nước vừa mua, nhìn cô bạn kia. Bạn nữ không nói gì mà chỉ nhìn tôi một cái, tôi mơ hồ đoán được những chuyện sắp đến, tự giác nhường lại vị trí cho người ta.
Tôi đứng cách đó không xa mà nhìn hai người bọn họ. Suốt cuộc nói chuyện, Thẩm Thu Hàn vẫn không thể hiện ra cảm xúc gì, giữa chừng cậu ấy còn tỏ ra thờ ơ mà uống ngụm nước, yết hầu chậm rãi lên xuống. Tôi nhìn cậu ấy đến mê mẩn, như có thứ gì đó thúc đẩy nhịp tim tôi đập liên hồi.
Chắc là bạn nữ kia đang tỏ tình, không biết Thẩm Thu Hàn sẽ trả lời thế nào?
Hơi lạnh từ ly nước trên tay dần dần thấm vào da thịt, chậm rãi thấm ướt ngón tay tôi. Tôi cũng ngửa đầu uống một ngụm nước, ánh mắt lại không hề rời đi chút nào. Tôi nhìn bạn nữ kia đưa tay tặng đồ cho cậu ấy. Thức uống lạnh lẽo chậm rãi tràn vào cổ họng toát ra sự lạnh lẽo đến đáng sợ, khoảnh khắc kia khiến nhịp tôi đập điên cuồng, sau đó có một cảm giác khác thường xuất hiện trong lồng ngực. Trong chốc lát, ngực tôi vô cùng khó chịu, giống như có thứ gì đó khiến máu trong cơ thể không thể lưu thông.
Một suy nghĩ viển vông bất chợt nảy ra.
Thẩm Thu Hàn không thể thích người khác, tuyệt đối không thể.
Tôi nhìn bọn họ không chớp mắt, hận không thể đọc hiểu khẩu hình của bọn họ. Có lẽ do ánh mắt quá mức lộ liễu, Thẩm Thu Hàn chậm rãi xoay đầu nhìn tôi một cái, mà cái nhìn này khiến tôi hít thở không thông, nhịp tim đang đập loạn như ngừng đi một giây. Tôi lập tức hít thở sâu và điều chỉnh lại hơi thở của mình. Tôi thấy Thẩm Thu Hàn nói với bạn nữ kia vài câu, cũng không nhận quà của bạn ấy, sau đó bước về phía tôi.
Trên đường trở về lớp, tôi từ đầu đến cuối đều không hỏi chuyện của bạn nữ kia, chỉ là khi nhìn Thẩm Thu Hàn, trong lòng tôi xuất hiện một loại cảm xúc khác. Tôi nhìn cậu ấy thật lâu, trái tim lại đập điên cuồng, tôi tin chắc rằng nếu xung quanh yên ắng hơn, đối phương có thể nghe thấy được cả nhịp tim của tôi.
Khi gần đến lớp, tôi dừng bước lại, Thẩm Thu Hàn nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Sao thế?”
Tôi nhìn cậu ấy không chớp mắt, bất chợt phát hiện ra một điều muộn màng.
Tôi nhìn vào đôi mắt của cậu ấy, nhớ lại hành động khác thường của chính mình, trải qua vài giây suy ngẫm, tôi bỗng rõ ràng rốt cuộc đó là gì.
Đó là nỗi bất an, là sự bối rối, là tình yêu hừng hực không thể kìm nén.
Tôi thích Thẩm Thu Hàn.
Kể từ khi nhận ra lòng mình, mỗi khi nhìn Thẩm Thu Hàn, mắt tôi như tự động gắn thêm bộ lọc, bất luận cậu ấy làm cái gì tôi đều thấy đẹp, ngay cả khi cậu ấy đứng yên một chỗ đọc sách cũng có thể nhẹ nhàng như dây đàn lay động.
Cậu ấy tựa một hạt mầm, không biết được gieo từ khi nào, lấy trái tim tôi làm đất, mạch máu làm rễ, dần dần sinh trưởng thành một thân cây cao lớn, lấp đầy cơ thể tôi, tôi không có cách nào loại bỏ nó, chỉ có thể nhìn nó càng lúc càng đâm sâu, cho đến khi dung hòa thành một với tôi.
Tôi âm thầm chôn vùi tình cảm của mình, mang theo mục đích không đơn thuần mà ở bên cạnh Thẩm Thu Hàn.
Thời gian thật sự quá nhanh, nháy mắt mà năm lớp tám trôi qua, năm lớp chín càng trôi qua nhanh hơn.
Sau kỳ thi tuyển sinh cấp ba, lớp tổ chức một buổi cắm trại dã ngoại, tôi và Thẩm Thu Hàn đương nhiên trở thành một nhóm. Ngày đó, sao trời rực rỡ soi sáng màn đêm tăm tối, chúng tôi ngồi bên lửa trại. Ngọn lửa bập bùng, lúc mờ lúc tỏ chiếu lên gương mặt của Thẩm Thu Hàn. Đường nét gương mặt góc cạnh, chân mày sắc nét như tranh vẽ. Khoảnh khắc tôi ngước nhìn, tôi thấy được ánh lửa trong mắt cậu ấy, ba chữ “tớ thích cậu” suýt chút nữa đã bị tôi nói thành lời.
Cậu ấy thấy tôi ngồi đơ ra thì cầm xiên thịt cậu ấy vừa nướng xong đưa cho tôi: “Nhìn gì mà tập trung vậy?”
Tôi lấy lại tinh thần, cũng không cầm lấy mà vừa cười vừa nhích lại gần tay cậu ấy rồi cắn một cái: “Không có gì đâu.”
Thẩm Thu Hàn không nói gì, cũng không cử động, vẫn duy trì tư thế đó, vẫn chờ tôi ăn xong mới thu tay về. Sau đó có vài hoạt động, Thẩm Thu Hàn chắc chắn sẽ không muốn tham gia, cậu ấy không đi, tôi đương nhiên cũng không đi. Hai chúng tôi trở về lều từ rất sớm, lều có mái che trong suốt, từ bên trong có thể nhìn thấy được bầu trời đầy sao, tôi và Thẩm Thu Hàn nói chuyện một lúc, cậu ấy đã ngủ thiếp đi.
Mà tôi lăn qua lăn lại, không cách nào ngủ được.
Tôi tự suy nghĩ rất nhiều, ảo tưởng Thẩm Thu Hàn liệu cũng sẽ thích mình, dù sao thì cậu ấy đối xử với tôi cũng không giống với người khác. Cậu ấy sẽ chủ động nói chuyện với tôi, sẽ cười với tôi, sẽ nói nhược điểm của chính mình cho tôi biết, cậu ấy sẽ bay sang tận Nhật Bản xa xôi chỉ để mua một quyển truyện tranh đã ngừng xuất bản làm quà sinh nhật cho tôi. Cậu ấy làm rất nhiều việc,… giống như… giống như đã vượt qua ranh giới tình bạn. Vậy có khả năng nào rằng cậu ấy cũng thích tôi không?”
Tôi lật người, yên lặng ngắm nhìn gương mặt của cậu ấy. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn cậu ấy ngủ, thật an tĩnh, không có vẻ xa cách như lúc tỉnh. Gương mặt cậu ấy có chút non nớt, không quá phù hợp với vóc dáng cao ráo của cậu ấy, dáng vẻ khi ngủ trông ngoan hơn nhiều. Tôi vô thức vươn tay vào không khí, cẩn thận vẽ lại đường nét gương mặt của cậu ấy, từ đôi mắt đến khuôn miệng, từng nét từng nét tôi đều vẽ vô cùng nghiêm túc.
“Thẩm Thu Hàn.” Tôi khẽ gọi tên cậu ấy, cậu ấy không có bất kỳ phản ứng nào. Lúc này, ve kêu râm ran, cành lá xum xuê đung đưa phát ra âm thanh xào xạc, gió thổi qua lều, vài đốm sáng lay động trên tấm vải nhạt màu của lều trại. Tôi nhẹ nhàng nhích đến gần Thẩm Thu Hàn, cậu ấy ngủ thật sâu, đường nét gương mặt tinh xảo ẩn giấu trong màn đêm, tôi thì thầm bên tai cậu ấy một cách thật cẩn thận: “Cậu có thích tớ không?”
Thẩm Thu Hàn dĩ nhiên không đáp lại.
Tôi mỉm cười, chọc tay vào mặt cậu ấy: “Thẩm Thu Hàn, tớ thích cậu, rất thích cậu. Tớ dưới bầu trời đầy sao này, trước mặt cậu, cầu mong, hy vọng cậu cũng có thể thích tớ.”
Tôi không ngủ suốt một đêm, cho nên lúc sắp về tôi có chút mệt, nhưng tôi không muốn bỏ phí thời gian được ở cạnh Thẩm Thu Hàn. Tôi cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mà lướt điện thoại, bỗng dưng lướt đến tin tức một nước nào đó cho phép kết hôn đồng tính. Đây rõ là một cơ hội tốt để thử Thẩm Thu Hàn. Tôi cố ý ‘a’ một tiếng, quả nhiên Thẩm Thu Hàn lập tức quay sang nhìn tôi, hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi quơ quơ điện thoại trước mặt cậu ấy: “Nước S vậy mà cho phép kết hôn đồng tính, thật là cởi mở.”
Thẩm Thu Hàn cau mày nhìn tôi, tôi tiếp tục hỏi: “Cậu thấy sao?”
Cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: “Cậu muốn nghe lời thật lòng không?”
Tôi mang theo vẻ mặt mong chờ mà gật đầu.
Sau đó, tôi thấy Thẩm Thu Hàn nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, hầu kết chậm lại cử động, giọng nói vang lên: “Tôi ghét đồng tính.”
Nụ cười treo trên môi tôi lập tức trở nên gượng gạo. Ánh mặt trời bên ngoài gay gắt chiếu vào mắt tôi có chút chói mắt. Điện thoại cầm trong tay dường như không còn sức lực, một tiếng “bụp”, điện thoại trong tay rớt xuống đất. Âm thanh này đã giúp tôi kéo lại lý trí, tôi lập tức lại nở nụ cười, khom lưng, cố ý nhặt thật chậm, nhưng tầm mắt lại không thể khống chế mà trở nên mơ hồ.
Tôi ghét đồng tính.
Thẩm Thu Hàn, cậu ấy nói cậu ấy ghét đồng tính.
“Nhặt được điện thoại chưa?” Thẩm Thu Hàn hỏi, tôi ừ một tiếng, dụi mắt một chút, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì sắc mặt đã tươi cười như trước: “Tìm được rồi, ngày hôm qua ngủ không ngon, ngáp rơi cả nước mắt luôn, tớ đi ngủ một lát, đến nơi thì kêu tớ dậy.”
Thẩm Thu Hàn gật đầu.
Tôi nghiêng đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thật nóng.