Đây là lần thứ ba tôi chuyển trường. Tôi đã quen với việc nay đây mai đó theo công việc của bố mẹ, tựa như một chiếc xe buýt không người đi hết từ trạm này đến trạm khác, chỉ dừng lại trong chốc lát rồi vội vã rời đi, không để lại dấu vết nào khác ngoại trừ khói bụi mù mịt.
Thành phố mới này có chút lạnh nên luôn mang đến cho tôi một cảm giác hờ hững. Tôi đứng một mình trước cổng trường, nhìn chiếc ô chẳng có mấy tác dụng trong tay. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho đến khi bàn tay nắm cán ô hơi cứng đi vì lạnh, điện thoại trong túi mới reo lên.
“Hách Hách à, xin lỗi con nhé, bố mẹ bên này có việc bận, con tự đi hỏi thăm bạn bè trong trường rồi làm thủ tục, buổi tối mẹ sẽ đến đón con, nấu món cà ra* mà con thích nhất.”
*cà ra: tên một loại cua nước ngọt
Tôi yên lặng nghe đầu bên kia giải thích, theo thói quen đáp lại một tiếng ‘dạ’.
“Hách Hách ngoan quá, mẹ tắt máy đây, yêu con.” Tuy đầu dây điện thoại bên kia có hơi ồn nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ được lời mẹ nói.
“Mẹ, con…”
Tôi còn chưa kịp nói thì bên kia đã cúp máy.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, hạt mưa từ ngoài ô rơi vào làm nhòe màn hình. Tôi lấy tay lau nước đi rồi đút điện thoại vào trong túi, cọ xát hai tay với nhau và bước vào bên trong.
Vì trời mưa quá lớn, cũng không có học sinh nào ở bên ngoài, nên tôi chỉ hỏi vài câu ngắn gọn với chú bảo vệ rồi đi theo hướng mà chú ấy chỉ. Ngôi trường này rất rộng, rộng đến mức khi ở trong màn mưa lớn như vậy, không khí xung quanh dường như trở nên vắng vẻ, càng làm tăng thêm vẻ cô quạnh cho khuôn viên trường vốn nên tràn ngập sức sống. Dọc đường có vài ngã rẽ, đi được một đoạn, tôi vô tình lạc đường lúc nào không hay.
Trong sân trường, cành khô lay động, những chiếc lá vàng chưa được quét dọn phủ đầy trên mặt đất lúc này đang ngâm mình trong mưa. Trong không khí còn thoang thoảng mùi lá cây, một mảnh lá khô đung đưa từ trên cành rơi xuống. Tôi hơi ngẩng đầu ngước nhìn, lá khô rơi theo quỹ đạo không có quy luật, khi rơi đến giữa không trung, cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, chiếc lá khô cũng theo đó mà dần mờ đi.
Người nọ rất cao, cậu ấy cầm một chiếc ô trong suốt, giẫm lên những chiếc lá vàng ướt sũng, xuyên qua những giọt nước mưa lơ lửng trong không trung mà bước về phía tôi.
“Bạn ơi, cho hỏi muốn đến phòng hiệu trưởng thì đi như thế nào vậy?”
Người đến không hề để ý đến tôi, có lẽ là do mưa quá lớn nên cậu ấy không nghe thấy. Tôi vội tiến đến vài bước, kéo ống tay áo của cậu ấy.
“Bạn ơi, cho hỏi muốn đến phòng hiệu trưởng thì đi như thế nào vậy?”
Người nọ dừng bước, cũng không nói gì, động tác đầu tiên của cậu ấy chính là rút tay áo của mình ra khỏi tay tôi, sau đó cậu ấy mới từ từ nâng ô lên. Khuôn mặt mơ hồ cách một lớp ô dần trở nên rõ ràng hơn. Những giọt mưa bên mép ô tựa như một đường đứt đoạn mà rơi lộp độp xuống mặt đất, dừng lại trên mu bàn tay tôi.
Người nọ đưa tay ra khỏi dù, chỉ về phía tòa nhà sau lưng tôi.
“Ở ngay sau lưng cậu.” Giọng nói cậu ấy đều đều, nhưng thật ra lại rất phù hợp với thời tiết thế này.
Một ngày của rất nhiều năm sau đó, tôi thẫn thờ nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm Thu Hàn.
Trời đổ mưa lạnh, cậu ấy đứng dưới cơn mưa tầm tã. Những hạt mưa li ti lấp lánh đọng trên chiếc ô trong suốt làm nhòe đi khuôn mặt của cậu ấy. Khi cậu ấy chuyển động, khuôn mặt cũng trở nên rõ ràng hơn. Rồi cơn mưa mùa đông đến cùng với những sự thay đổi mơ hồ, theo đó là những hạt mưa vụn vặt bay vào, như vương vấn trên đầu ngón tay, âm thầm mà vô ý cọ vào trái tim đang đập cuồng nhiệt của tôi. Rất lâu về sau, tôi vẫn không thể thoát khỏi màn mưa đó, linh hồn tôi như bị mắc kẹt tại nơi đó, cho đến tận lúc này, nó vẫn hết lần này đến lần khác cùng tôi trải qua vô số đêm đen, cho đến tận lúc tôi trở thành một cái cây.
Tôi ngẩn người, sau đó ngại ngùng nói cảm ơn cậu ấy. Khi xoay người rời đi, tôi thoáng nhìn thấy một vết cắt trên cổ tay của cậu ấy. Tôi dừng lại, trước lúc cậu ấy kịp cất bước, tôi lại một lần nữa kéo cánh tay của cậu ấy, sau đó lấy từ bên hông cặp ra một miếng băng keo cá nhân và đặt vào tay đối phương.
“Tay cậu bị thương.” Tôi cười nói.
Người kia đơ ra một lúc, dường như có điều muốn nói. Tôi không để ý mà xoay người bỏ đi. Đến khi tôi quay đầu nhìn lại, cậu ấy đã không còn ở đó, chỉ còn lại màn mưa mơ hồ.
Thủ tục nhập học được xử lý rất nhanh. Tôi đi theo sau giáo viên từ xa đã nghe thấy tiếng ồn phát ra từ trong lớp. Ngay khi giáo viên vừa bước vào, phòng học ồn ào lập tức yên lặng hơn hẳn. Có không ít tầm mắt hướng về phía này, tôi hơi lo lắng nắm chặt vạt áo của mình.
“Em giới thiệu bản thân một chút đi.” Giáo viên nói.
Phía dưới bắt đầu có những giọng nói thì thầm to nhỏ.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, yết hầu lên rồi lại xuống: “Chào mọi người, tớ tên Triệu Tân Hách, rất vui khi được gặp mọi người, mong có thể hòa nhập với mọi người.” Lời giới thiệu hết sức bình thường, khô khan, nhạt nhẽo, chẳng có gì mới mẻ.
Giới thiệu xong, giáo viên chỉ vào một chỗ ngồi: “Em nhỏ con, em ngồi phía trước đi.” Tôi nhìn theo hướng mà thầy chỉ, là hàng thứ hai dãy thứ ba. Ngay sau đó tôi liền nhìn thấy cậu bạn học chỉ đường cho tôi vừa nãy.
Cậu ấy cũng ngồi ở dãy thứ ba, chỉ có điều cậu ấy ngồi ở vị trí cuối lớp, lúc này đang chống cằm nhìn tôi, cũng có thể là đang nhìn người khác. Ống tay áo của cậu ấy rủ xuống một đoạn, lộ ra xương cổ tay xinh đẹp. Tôi nhìn thấy miếng băng keo cá nhân mà tôi cho đang được dán trên cổ tay của cậu ấy.
Tôi cảm ơn giáo viên rồi ngồi vào vị trí. Bởi vì chưa nhận được sách mới nên ở tiết học đầu tiên, tôi phải dùng chung sách với bạn cùng bàn. Cho đến hết giờ học cũng không có bạn cùng lớp nào để ý đến tôi, tất cả mọi người đều xem tôi như không khí. Ngay cả khi tôi chủ động hỏi tên bọn họ, bọn họ cũng chỉ nhìn và đáp lại một tiếng mà không nói bất kỳ lời dư thừa nào khác với tôi.
Những ngày tiếp theo đều không có chuyện gì khác xảy ra. Tôi vẫn một thân một mình như trước, đôi lúc tôi cũng sẽ nói chuyện với bạn cùng lớp. Tuy nhiên, không biết là cố tình hay vô ý mà bọn họ đều thích gọi tôi là ‘đồ lùn’, tôi không hề thích cách gọi này chút nào.
Khi đó tôi không quan tâm lắm, dù sao tôi cũng không biết mình sẽ nán lại đây trong bao lâu. Mà như vậy cũng tốt, trước sau gì tôi cũng phải rời đi thôi. Tôi một mình đến trường rồi một mình về nhà, cảm thấy như thế này thật tự do. Việc không cần phải cố gắng hòa nhập với tập thể cũng khá là thoải mái.
Một ngày nọ sau khi kết thúc tiết học, tôi đi vệ sinh và tiện đường đi vứt rác. Còn chưa đến nơi, tôi đã nhìn thấy vài người đang ngồi xổm cạnh thùng rác, hơn nữa còn là bạn cùng lớp với tôi. Bọn nó đang phì phèo thuốc lá, và thùng rác lớn màu xanh vừa vặn trở thành vật che chắn lý tưởng nhất cho chúng nó.
Đám người nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Bọn nó không có bất kỳ phản ứng gì khi bị người khác phát hiện việc hút thuốc, chỉ liếc tôi một cái rồi tiếp tục cúi đầu. Khói thuốc chầm chậm bay lên, bọn nó chôn người trong làn khói ngột ngạt mà không hề cảm thấy khó chịu.
Tôi xách theo bọc rác, cũng không bước đến gần mà tính đi tìm nơi khác để vứt. Nhưng khi tôi vừa xoay người rời đi thì một điếu thuốc bị ném xuống đất, một người đột nhiên đứng lên rồi bước nhanh đến chỗ tôi, đưa tay nắm cổ áo tôi. Cả người tôi cứng đờ, mùi khói thuốc từ miệng tên đó phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi sặc đến ho khan vài tiếng.
“Mày mà dám mách giáo viên là mày chết chắc, đồ lùn chết tiệt.” Tên đó nói với giọng điệu tràn đầy uy hiếp. Nó nói rồi buông tôi ra, cũng không thèm nhìn tôi một cái mà tiếp tục quay về ngồi cạnh thùng rác, bật lửa châm điếu thứ hai.
Bố mẹ tôi từng nói rằng học sinh ở trường này nếu gia đình không giàu có thì cũng là quan chức cán bộ, nếu không thì thành tích học tập phải cực kỳ xuất sắc. Điều kiện của nhà tôi cũng không tồi, có thể xem là khá giả, nhưng ở nơi này thì nhiêu đó chẳng được tính là bao. Bố tôi đã tốn rất nhiều tiền để đưa tôi vào đây học. Bố mẹ muốn tôi phải hòa nhập với mọi người ở đây, họ nói với tôi rằng những người đó có thể giúp tôi trong tương lai. Tầm nhìn dài hạn của bố mẹ tôi dường như nói với tôi rằng tôi sẽ phải ở lại ngôi trường này rất lâu.
Bố mẹ tôi chỉ biết như thế. Tuy nhiên, họ không biết rằng ở trong một ngôi trường thế này, tôi giống như kẻ ngoại lai đột nhiên xông vào, một người không thuộc dạng có tiền, cũng không thuộc dạng có quyền, càng không thuộc dạng ưu tú. Cho nên ở nơi như vậy, không có ai đồng ý nói chuyện với tôi, nếu cần gọi tôi thì đều sẽ gọi tôi là “đồ lùn”.
Tôi không đến mức ghét ngôi trường này hay những con người ở đây, nhưng tôi chắc chắn là mình không thích nơi này, trừ cậu bạn đã chỉ đường tôi trong màn mưa ấy.
Chỉ có cậu ấy chưa bao giờ gọi tôi là “đồ lùn”.