Cậu Có Thể Tự Mình Khẩu Giao Sao?

Chương 9




Buổi tối, Diệp Thành đến câu lạc bộ tìm Lạc Cánh Cánh, Lạc Cánh Cánh đem hắn đá ra ngoài, nói, bị đại gia nhìn sẽ không cách nào chuyên tâm làm việc được. Diệp Thành bĩu môi, làm thẻ VIP chạy xuống dưới lầu tập tạ tay. Thời điểm Lạc Cánh Cánh tan dạy, Diệp Thành ném tạ tay, chạy lên lầu, bắt gặp Lạc Cánh Cánh ngồi xếp bằng trên đệm, hai tay tạo thành hình chữ thập chắp trước ngực, hơi gật đầu, cùng đám học trò nói vài câu Ấn Độ. Diệp Thành nghe không hiểu nhưng lai nghĩ đến chuyện Lạc Cánh Cánh mang váy của phụ nữ Ấn Độ, bị mình ném lên giường dùng tiếng Ấn Độ cầu xin. Lên giường ở Ấn Độ nói thế nào? Oh yes, bely bely good?

Diệp Thành đứng quan sát, ngây ngô cười, Lạc Cánh Cánh vỗ vỗ mặt hắn, "Tất cả học trò đều đi rồi, sao còn đứng ở đây? Bị sao vậy?"

Diệp Thành trả lời. "Anh đi tập tạ tay. " Lạc Cánh Cánh đến cùng cũng là đàn ông, thuận tay nhéo Diệp Thành một cái. "Thật hâm mộ." Diệp Thành nói. "Anh luyện lâu rồi, có muốn tập một lát không? "

Phòng tập thể thao đối với khách VIP đều mở cửa 24h, Diệp Thành và Lạc Cánh Cánh nửa đêm còn chạy tới, thở hổn hển. Lạc Cánh Cánh cởi áo khoái ngoài ra, bên trong là quần đùi và áo in hình chim đại bàng. Diệp Thành nhịn không được tiến lên vỗ vỗ cái mông của cậu, rồi mới chạy đến bên xà đơn. Lạc Cánh Cánh bất mãn nhìn về phía hắn, than thở, nói. "Em không biết nâng xà, rướn người lên sẽ ngã xuống."

Diệp Thành từ xà đơn nhảy xuống, nói. "Lại đây, anh dạy em."

Nói rồi ôm eo Lạc Cánh Cánh để cậu đứng lên, đi tới gần xà. Lạc Cánh Cánh cuống quýt nắm lấy xà đơn, Diệp Thành buông tay, vỗ mông cậu một chút rồi mới nói. "Cánh tay dùng sức đi."

Lạc Cánh Cánh làm vài lần, cánh mông mượt mà ở trước mặt Diệp Thành đưa qua đưa lại, Diệp Thành chậc một tiếng, tụt quần Lạc Cánh Cánh xuống đến mắt cá chân, đầu lưỡi chen vào khe mông cùng lỗ nhỏ. Lạc Cánh Cánh hít sâu một cái, gắt gao nắm chặt xà đơn nói."Con mẹ anh, anh là động vật sao? Chỗ nào cũng có thể động dục."

Diệp Thành hừ hừ lỗ mũi, không phản bác, đầu lưỡi một hai liền tiến vào lỗ nhỏ, ở bên trong liếm lộng, một tay nắm Tiểu Cánh Cánh phía trước, liên tục vuốt ve. Lạc Cánh Cánh ở trên xà đơn rầm rì, mặt đỏ tai hồng. Đại pháo phía dưới của Diệp Thành đã chuẩn bị kỹ càng, hắn đứng lên, một tay nâng đùi phải Lạc Cánh Cánh lên, đưa Diệp Tiểu Thành tiến quân thần tốc. Hạ thể Lạc Cánh Cánh bị dị vật xâm nhập, cả người run run, há mồm thở dốc, cố gắng thích ứng với vật lớn của đối phương, hạ thân không nhịn được mà xiết chặt, sau đó thả lỏng ra, phía sau giống như miệng nhỏ, phun ra nuốt vào, làm Diệp Thành thoải mái, đắc thắng kêu hừ hừ.

Diệp Thành nâng thắt lưng cậu lên, vpox vỗ hai cánh mông nhỏ, ghé vào lôi tai cậu, nhẹ giọng nói. "Bảo bối, động một chút đi, thân thể hướng lên trước"

Ánh mắt ướt át của Lạc Cánh Cánh nhìn người phía sau, trừng mắt một cái. Diệp Thành nói. "Thế nào? Không ngoan ngoãn luyện tập, giáo viên phải trừng phạt em." Nói rồi ôm chặt Lạc Cánh Cánh, phân thân bắt đầu chuyển động, đem Lạc Cánh Cánh biến thành "Ân Ân a a.", lúc cậu sắp ra cò không cho cậu bắn, đem dây thun trên cổ tay Lạc Cánh Cánh buộc vào phân thân cậu. Lạc Cánh Cánh bị hắn bắt nạt, đành phải theo lời hắn, hai tay dùng sức, đem thân thể mình nâng lên, cảm guacs được vật thô to,nóng rực của đối phương ma sát tràng bích, chợt cảm thấy ngứa ngáy. Diệp Thành nhấc Lạc Cánh Cánh lên, vươn lưỡi liếm dọc sống lưng cậu. "Đợi anh làm 10 lần, sau đó sẽ tha cho em, ngoan."

Lạc Cánh Cánh mắng. "Tôi thao anh."

Diệp Thành nắm tiểu đệ của Lạc Cánh Cánh, nói. "Hung khí ở trong tay anh, em thử thao xem có được không?"

Lạc Cánh Cánh hễ muốn gượng dậy lại rơi xuống cảm giác hạ thể của mình đang từng chút từng chút nuốt lấy côn th*t, cảm thấy nhục nhã không thôi. Qua vài lần, Lạc Cánh Cánh vừa thẹn vừa mệt,Diệp Thành sống chết lấy dây thun buộc phân thân cậu, nói. "Còn hai lần nữa. Lạc Lạc gắng chịu nha."

Kỳ thật hắn đã không nhịn được, dùng miệng khuấy đảo trong lỗ nhỏ, giống như lấy lông vũ gãi gãi gan bàn chân, vô cùng ngứa ngáy. Diệp Thành không nhịn được nữa, nắm chặt lấy eo Lạc Cánh Cánh dùng sức đâm vào.

Lạc Cánh Cánh không còn sức lực nào, hai cánh tay lại đột nhiên bãi công, thân thể nặng nề sắp sửa ngã xuống, Diệp Thành điều chỉnh góc độ của hạ thân, đâm sâu vào trong Lạc Cánh Cánh. Lạc Cánh Cánh ngẩng đầu kêu lớn một tiếng, khoái cảm đột nhiên đến giống như điện trường, hai chân cậu cong lại, nhịn không được xoay xoay mông làm cho tiểu huynh đệ bên trong đâm sâu hơn. Diệp Thành không nhịn thêm được nữa, ôm eo nhỏ của Lạc Cánh Cánh, bắt đầu chuyển động. Lạc Cánh Cánh bị hắn thao đến rối bời, rên rỉ xin tha."Diệp Thành...Diệp Thành....A....ân....A....Ha, phía trước, phía trước, cởi giúp em...."

Diệp Thành hai ba cái liền giúp Lạc Cánh Cánh cởi dây thun, gập hai đùi cậu thành hình chữ V, hạ thân hung mãnh ra vào, tìm đến điểm mẫn cảm của cậu, dùng sức đỉnh, hoàn toàn không cho cậu nghỉ ngơi. Lạc Cánh Cánh xin hắn tha cho cậu. "A...Ha...A....Chậm một chút." Diệp Thành mắt điếc tai ngơ, lúc lâu sau mới bắn sâu vào trong cậu.

Diệp Thành để Lạc Cánh Cánh ngồi ở đệm mềm, đem phân thân đang đứng thẳng rút ra, nói. "Bảo bối, vì em mà anh mới đi ra. Bằng không hôm nay anh đâm chết em."

Lạc Cánh Cánh mệt không nói thành lời, lười biếng xoay người nằm úp sấp xuống khố gian Diệp Thành, nhẹ nhàng nhéo hắn. Diệp Thành vuốt ve cột sống cậu, giống như đang âu yếm con mèo lười.

Lạc Cánh Cánh nhắm mắt, đem phân thân Diệp Thành bỏ vào trong miệng, hơi liếm một chút rồi mới nuốt vào toàn bộ. Lạc Cánh Cánh tốc chiến tốc thắng, Diệp Thành còn muốn hưởng thụ một chút, hắn di chuyển đến ngực Lạc Cánh Cánh, dùng lòng bàn tay xoa nắn hai hạt đậu nhỏ, Lạc Cánh Cánh hừ một tiếng, trên mặt lại thêm đỏ, Diệp Thành nuốt nước miếng, cười nói."Bảo bối, đầu v* em thích bị người ta sờ soạng, có đúng hay không?" Nói rồi lại nhẹ nhàng xoa vài cái, dưới thân Lạc Cánh Cánh thẳng đứng, cậu trừng mắt nhìn Diệp Thành, ra sức an ủi côn th*t của hắn.

Diệp Thành thấy cậu mệt mỏi, không bắt nạt cậu nữa, nói."Được rồi. Bảo bối, em nhả ra đi. Để chồng bắn trên mặt em."

Lạc Cánh Cánh nhả phân thân ra, Diệp Thành bắn một cái, tinh dịch dính đầy trên má cậu, chảy xuống môi nhỏ. Diệp Thành tựa vào xà đơn bên cạnh, lấy tay xoa xoa mặt cậu, nói. "Đồ biến thái này, anh xem JAV cũng không bắn nhiều đến mức này."

Diệp Thành ngắt chóp mũi cậu."Cứ nhìn em là t*ng trùng thượng não, không có cách nào nữa rồi."

Lạc Cánh Cánh không để ý đến hắn nữa, đứng dậy tìm khăn lau sạch tinh dịch trên đệm, đem hiện trường phạm tội dọn dẹp sạch sẽ, mặc quần áo đi ra khỏi câu lạc bộ. Diệp Thành vì bồi thường nên mời Lạc Cánh Cánh ăn khuya, cậu ngồi ở cửa hàng ăn vặt đầy dầu mỡ bên đường, chia đũa cho hắn, nói."Em anh đến chỗ em học, sau này anh đừng xuất hiện nữa."

Diệp Thành trong miệng nhét đầy mì trộn, nói."Cái gì em anh?"

Lạc Cánh Cánh nói."Cái gì là cái gì. Anh đừng theo em nữa."

Diệp Thành. "Anh đây quang minh lỗi lạc. Không sợ trời không sợ đất."

Lạc Cánh Cánh. "Anh là thiếu gia ngu dốt. Em không quản anh như thế nào, em còn muốn dạy em gái anh học, sau này không cần đi theo em."

Diệp Thành ngây ngô cười, nói."Vậy ngày mai anh tắm rửa sạch sẽ, chờ em về."

Lạc Cánh Cánh xem thường mà nhìn hắn một cái, cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt. Nhưng nghĩ đến khi về nhà có người chờ mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.