Cậu Có Thể Dựa Vào Vai Tớ

Chương 33: Tôi Ngứa Mắt Cậu






Dương nhìn ra được hai người bọn họ có xích mích gì đó.

Huých tay vào Tuấn “Hai bọn họ bị sao vậy?”“Chịu thôi, hai người bọn họ cãi nhau như cơm bữa mà”Dương túc giận đánh đầu cậu ta “Đấy là chỉ hai người chúng ta được không hả.

Hình như lần này căng lắm, nhìn Minh cứ thấy đáng sợ kiểu gì ý”“Tôi có ý này…” mắt Tuấn sáng lên vẫy tay để Dương đến gần.--------------Cuối tuần, Mai Anh anh đang ngủ thì bị tiếng chuông điện làm cho tỉnh“Alo..”“Giờ này mày còn ngủ à, đã bảo hôm nay đến khu vui chơi mà” Dương ở bên kia hết sức tận giận hétMai Anh giật mình để máy ra xa “Biết rồi, dậy ngay đây”“Mày tự đến nhé, đợi ở cửa số 2 ý tao đến trước rồi” Dương bình thản nói“Sao mày không đợi tao cùng đi”“Tao về bà từ hôm qua, nên không tiện đường đi với mày” Dương chẳng thèm chớp mắt nói dối“Nhớ mặc đồ đàng hoàng một tí, hôm nay đông người lắm, mặc vớ vẩn xấu hổ tao ra” Dương dặn dò“Được” Mai Anh chẳng phát hiện ra điều bất thường gì đồng ý.-----------Minh hôm nay mặc áo màu trắng, thêm quần ngố màu đen trông rất năng động, gương mặt điển trai nổi bật hẳn lên so với đám đông.“Các cậu đang ở đâu?” Minh gọi cho TuấnBên đầu dây có vẻ rất ồn ào “Tôi với Dương đi vào trong trước rồi, còn Mai Anh chưa đến thôi.

Cậu đợi một lúc rồi đưa vé cho cả cậu ấy nữa”Minh nhíu mày nhưng cũng đồng ý.Hôm nay là chủ nhật nên rất đông và náo nhiệt.


Mai Anh chạy đến tìm vài vòng mới thấy cổng số 2.

Cô thở hồng hộc, chưa xong đã nhìn thấy Minh đang mặt lạnh ở ngay trước nhìn mình.

Sự chột dạ vẫn còn nên ánh mắt hơi lần tránh.

Nhưng vẫn chạy đến chỗ cậu“Hai người kia đâu?”“Bọn họ vào trước rồi” Minh nhàn nhạt trả lời rồi đưa vé cho Mai Anh“Ồ, vậy mình vào thôi”Không khí có chút kì quái giữa hai người, rõ ràng xung quanh đang rất ồn ào, nhộn nhịp, sao cô cứ cảm giác chỗ của mình lạnh lẽo yên tĩnh quá.

Mai Anh thở ra một hơi, còn không phải do tên bên cạnh mình sao, có mỗi việc thế thôi mà cũng mặt nặng mày nhẹ mấy ngày rồi.Đi thêm một đoạn Mai Anh đành gọi cho Dương “Hai người đang ở đâu đấy”Bên này là giọng cười vui vẻ của Dương “Chơi cho vui nhé, khỏi cảm ơn chị, nhớ làm lành với nhau” chẳng đợi Mai Anh nói thêm gì mà dập máy luônMai Anh ngờ vực nhìn màn hình điện thoại đen lại, muốn chửi bậy quá.

Rốt cuộc mày đang bày trò gì vậy hả con kia???Cùng lúc đấy Minh cũng nhận được tin nhắn của Tuấn “Cuộc sống đôi lúc không thể tránh khỏi cãi vã, chúng ta nên khoan dung mở lòng tha thứ cho mọi người.

Tình bạn tốt không phải lúc nào cũng tìm được, đùng để vì nóng giận của chúng ta mà để khi quay đầu lại mất đi một người đúng không nào(mỉm cười).


Vì vậy hãy làm lành với nhau(trái tim)”Minh đọc xong bất lực bóp trán, bày lắm trò thật đấy.Mai Anh quay xuống đồng thời ánh mắt hai người chạm nhau, liền hiểu rằng bọn họ đã bị tính kế.Mai Anh đành lê tiếng trước “Giờ như nào?”“Đã mất tiền rồi thì đi chơi đi” Minh vẫn vẻ mặt lạnh nhạt bước đi trước.Mai Anh đành đi phía sau cậu.

Chơi kiểu này khó vui quá đi.Khu vui chơi này mới nên rất nhiều thứ hay ho, Mai Anh hưng phấn nhìn quên luôn cả người đang đi bên cạnh mình.

Cô thấy một cửa hàng bán nước ép hoa quả, có cả dâu liền vui vẻ định chạy về phía đó.

Chưa nhấc chân được hai bước thì dây váy yếm của mình đã bị kéo lại “Cậu định đi đâu đấy?”Mai Anh ngơ ngác nhìn Minh “Tôi..tôi đi mua nước ”“Không nói trước được hay sao mà cứ thình lình đi rồi biến thế, cậu là tôn ngộ không à? Lạc đường bao nhiêu lần mà không chừa” Minh nhíu màyMai Anh đành đầu hàng “Được vậy bây giờ tôi có thể đi chưa?”“Tôi đi cùng cậu, mất công cậu lạc tôi lại tốn sức đi tìm” Minh vừa nói vừa kéo cô đi.Khu bán đồ và trò chơi mạo hiểm được chia ra làm hai khu, muốn vào khu mạo hiểm phải đi qua một cái cầu treo rất cao, ở dưới là nước sông.Mai Anh nuốt nước bọt, từ bé cô đã rất sợ đi qua mấy cái cầu kiểu vắt vẻo, không chắc chắn này rồi, như kiểu một loại ám ảnh luôn ý.

Bất giác cô bám lấy cánh tay Minh “Không được rồi, tôi sợ lắm”Minh nhìn cô rồi lại nhìn cây cầu, ý hỏi sợ cái này sao?Mai Anh gật đầu thật mạnh, trán ra mồ hôi “Tôi cảm giác tôi đi qua nó sẽ sập”Minh cười khẩy “Cậu cũng đâu nặng đến mức sập được cầu đâu”Cô tức giận, nhưng phải nhẫn nhục vì cậu mới có thể đưa cô sang được, còn bao nhiêu trò chơi đang đợi cô bên đấy hu hu.

Mai Anh dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn cậuMinh thở dài một tiếng, vẫn là ánh mắt cô làm mềm lòng, nhưng không có nghĩa là cậu hết giận đâu đấy “Nắm tay tôi rồi nhắm mắt lại là được”Mai Anh vẫn lắc đầu “Tôi sợ lắm, tôi chưa muốn gieo mình xuống kia đâu”“Thế cậu đi không? Không để tôi đi một mình” nói xong Minh liền giả vờ đi trướcMai Anh nắm cánh tay cậu, người run run, mắt nhắm chặt mắt lại “Đi thôi”Chưa bao giờ Mai Anh cảm thấy thời gian lại trôi chậm như bây giờ, còn lâu hơn cả học hóa.Vừa đi vừa cảm nhận được sự rung lắc của cây cầu.Cứ vài giây cô sẽ lại hỏi “Đến chưa vậy”“Sắp” câu trả lại cũng y chang“Đến rồi” tiếng nói như sự giải thoát vang lênCô mừng rỡ mở mắt, thở ra hai ba cái thật dài liền nhìn xung quanh.

Khu mới này cũng to quá rồi.“Tôi muốn chơi cái nhà ma trước” Mai Anh hưng phấn chỉ vào cái khu u ám tối tăm phía xa.Minh tùy ý đi theo cô.Đôi khi cuộc sống lại có sự trùng hợp đến muốn chửi bậy, Mai Anh còn chưa kịp đứng xếp hàng đã gặp phải Hân đang đi cùng bạnHân cũng nhìn thấy cô, lại để ý sang người bên cạnh liền mừng rỡ, sau đó ngại ngùng không dám nhìn thẳngMai Anh “……”“Thật trùng hợp, hai cậu cũng đi chơi sao, bọn mình thấy bảo khu này mới mở nên cũng đi thử xem sao” vừa nói Han vừa nhìn sang MinhMai Anh hơi bĩu môi, có cho tiền cô cũng chả mong trùng hợp kiểu này, mà ai hỏi cậu ta đến làm gì đâu mà đã tự nói.


Đúng là nhìn đã thấy bực.

Nhưng vì phép lịch sử tối thiểu Mai Anh nghĩ trong lòng còn ngoài mặt vẫn cười gật đầu.Cô lại cảm giác bên cạnh mình hình như lại lạnh đi hay sao ý, quay sang đã thấy gương mặt Minh hình như có gì đó không ổn, như lại tức giận rồi.

Mai Anh muốn lạy trời,sao lại để cô ở với một bên là đứa con gái ngốc, bạch, ngọt, một bên như người mẹ khó ở đến thời kì tiền mãn kinh nắng mưa thất thường.Thấy mình không được đáp lại gì, Hân hơi ngượng “Hai người chuẩn bị chơi gì vậy? Có thể đi chung với bọn tôi”Mai Anh đương nhiên muốn trả lời là không, nhưng đành khéo léo “Cái này thôi không cần đâu, thêm bọn tôi sẽ rất phiền phức”“Không, không phiền đâu” Hân vội giải thíchNgười bên cạnh từ nãy không nói gì lên tiếng “Nhưng tôi phiền” rồi kéo Mai Anh đi luôn.Mai Anh đành dùng ánh mắt ái ngại nhìn Hân tỏ vẻ xin lỗi, nhưng trong tâm vui sướng không thôi, vẫn là mẹ già khó chiều có chút tác dụng.“Cạch” tiếng chìa khóa rơi xuống đất.Là chùm chìa khóa của Minh rơi xuống làm mấy người chú ý đến.Mai Anh thấy hình con panda bị rơi xuống vỡ ra làm đôi, không tự chủ hoảng hốt.Minh nhíu mày nhặt chùm chìa khóa lên, căn bản rơi như này không thể bị vỡ được, nhưng cậu cũng không để ý quá nhiều, nhặt lên nhét vào túi.Mai Anh tim lúc này như bị đẩy cao lên, mắt liếc nhìn xung quanh.Hân ở phía trước thấy Minh hơi nhíu mày lại tưởng tiếc con panda đó liền ấp úng nói “Món đồ tớ tặng cậu, cậu có thể dùng tạm nó cũng được”Minh liếc Mai Anh một cái, mang theo sự tức giận, tay nắm chặt tay cô.

Mai Anh chột dạ cúi thấp đầu xuống, huhu vẫn là bị chịu trận.“Đồ nào, tôi không biết.” Minh nhìn Hân tỉnh bơ nói.Hân bất ngờ, tưởng cậu nói thật “Sao lại không thấy, tôi nhớ rõ đã nhét vào ngăn bàn cậu rồi mà”Mai Anh bây giờ mới chú ý đến trọng điểm, mắt đảo đảo hóng chuyện.Minh bất ngờ một chút, lại quay sang nhìn Mai Anh.

Cô bất mãn nhìn lại, cứ nhìn tôi làm cái gì?“Cậu là người nhét quà vào ngăn bàn tôi?”Hân gật đầu chắc chắn “Đúng mà, tôi tự tay nhét vào rồi, hay có người lấy nó đi rồi”Minh chưa hiểu chuyện gì lại nhìn người bên cạnh mình, trong lòng bối rối không thôi.Thấy Minh biểu hiện hơi kỳ, Hân tưởng Minh đang tiếc món quà đó liền vội vàng “Không sao, nếu mất rồi tôi sẽ tặng cậu món…”“Khỏi cần, tôi sẽ không nhận” Chưa nói xong Minh đã kéo Mai Anh đi.---------------Mấy ngày trước….“…Vậy…vậy cậu có thể đưa cái này cho Minh giúp tôi không?” Hân ngại ngừng đưa ra một cái túi nhỏ màu hồng.“Tại sao tôi lại là người đưa?”“Tại tôi nghĩ cậu với cậu ấy rất thân”“À, tay tôi đi vệ sinh còn chưa rửa không đụng vào quà của cậu được đâu nhờ người khác đi”Hân “……..”“Coi như tôi xin cậu, được không?”Mai Anh nhíu mày “Chịu thôi, tôi không giúp cậu được” rồi tính đi qua thì bị Hân gọi lại“Không phải chỉ là một món đồ thôi, cậu việc gì phải khó khăn với tôi như vậy” Hân tủi thân“…….” What?“Cậu cũng hẹp hòi quá rồi đấy, cậu đang ghen tỵ với cậu ấy à? Hay cậu thích Minh liền ghét Hân, hay cậu ghét người khác đến với nhau?” người bạn bên cạnh Hân tức giậnVãi, cái thể loại gì đây, không giúp được đi nói xấu người khác.

Mai Anh thở dài, nhẹ nhàng đến gần “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ có một lí dó thôi, là tôi ngứa mắt cậu, được chưa?”Nói xong cô chẳng thèm nhìn mặt hai người, quay ngoắt đi..