Ngày thứ hai sau khi đi làm phục vụ, Ôn Viễn dậy rất muộn.
Lúc cô dậy Ôn Hành Chi đã không còn ở đây, chỉ còn trợ lý Ninh đang chờ ở
phòng ăn. Trên bàn đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm sáng. Trợ lý Ninh cười giải thích: “Ôn tiên sinh có một cuộc họp quan trọng lúc sớm, chờ các
cô ăn xong điểm tâm sẽ đưa các cô về lại trường.”
Ôn Viễn cắn
bánh bao: “Không cần đâu, ở đây rất gần với đại học T, em cùng với Tiểu
Hà tự về được rồi.” Cô quay đầu lại hỏi Từ Tiểu Hà: “Không có vấn đề gì
chứ?”
Tửu lượng Từ Tiểu Hà rất kém, ngủ một đêm mà hôm nay sắc
mặt cũng không khá hơn là mấy, tinh thần thì mệt mỏi. Đối với câu hỏi
của Ôn Viễn chỉ gật gật đầu một cái.
Trợ lý Ninh cũng không miễn cưỡng.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt, sắc trời ảm đạm. Mặc dù hôm qua bạn học Ôn Viễn mới bị đánh nhưng cuối cùng cũng được một nụ hôn nên tâm tình cũng không tệ. Tình hình Từ Tiểu Hà xem ra cũng không quá tốt, hai người im
lặng ngồi trên xe buýt đi về trường.
Đi tới trước cửa ký túc xá,
Từ Tiểu Hà chợt đứng lại, quay lại nhìn Ôn Viễn, vẻ mặt như muốn nói lại thôi: “Tớ sẽ không nói ra đâu, cậu yên tâm đi.”
Dù sao chuyện như vậy đối với Từ Tiểu Hà hay đối với cô cũng không phải là chuyện tốt gì, ít nói thì càng tốt.
Nét mặt Từ Tiểu Hà nhẹ nhõm đi biết bao nhiêu, cô nhìn Ôn Viễn cười đến
rạng rỡ, nhép nhép miệng, làm như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại
thôi, chỉ nói: “Vậy thì tốt.”
Nhìn bóng lưng Từ Tiểu Hà, Ôn Viễn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cuối cùng cũng không hỏi.
Bởi vì chuyện lần này mà công việc làm thêm ở khách sạn cũng mất.
Chỉ là Ôn Viễn không hề nản lòng, dù sao chuyện cũng đã vỡ lở, đánh cũng đã bị đánh, nên cô cũng không cần phải lén lút nữa. Không thể làm thêm ở
khách sạn, dựa vào kiến thức lúc trước cũng có thể kiếm tiền chứ. Vì vậy Ôn Viễn bắt đầu suy nghĩ chuyện làm gia sư, sau khi Ôn Hành Chi biết
được thì phản ứng có chút thú vị.
Khi đó ở bên đây, Ôn Viễn đang
nằm trên giường lật xem sách vở của trung học cơ sở, nhìn một lát không khỏi chắc lưỡi hít hà, giáo dục bây giờ thật sự không ổn nha. Mới học
trung học thôi mà sao lại khó như vậy chứ, lên phổ thông thì biết làm
sao. Ý nghĩ muốn kiếm sống bằng học sinh trung học của cô………..
Vẫn là không muốn nghĩ nữa.
Cô gọi điện thoại hỏi ý kiến Ôn Hành Chi. Lúc đó Ôn tiên sinh mới vừa họp
xong, hội nghị dài dòng làm cho anh hơi mệt mỏi, nghe được lời nói của
cô thì mi tâm rốt cuộc cũng giãn ra.
“Trung học cơ sở?” Giọng nói anh kéo dài, làm như đang suy nghĩ: “Anh làm sao lại nhớ đến thời điểm
đó thành tích của em cũng không có cao, còn vì vậy mà bị đánh?”
Ôn Viễn nóng mặt: “Là ai nói?”
Khi đó là lần đầu nhập học, bởi vì chuyển đến trường trung học trọng điểm
toàn tụ tập nhiều học sinh giỏi, cho nên biểu hiện của Ôn Viễn cũng
không tính là xuất sắc. Trong lòng cô có mâu thuẫn với trường này, hơn
nữa yêu cầu của thầy giáo cũng rất nghiêm khắc nên sinh ra chống đối ở
trong lòng. Đối với chuyện học tập cô không để ý mấy, nên kết quả thi
xếp hạng giữa kỳ tên nằm ở dưới danh sách đếm lên.
Sau khi biết
được chuyện này Kiều Vũ Phân giận đến phát run, lần đó là lần đầu tiên
cũng là lần duy nhất bà đánh Ôn Viễn. Lần đó đánh cũng không tính là
nặng, nhưng bởi vì là lần đầu bị đánh nên ấn tượng nhớ rất lâu. Đêm hôm
đó Ôn Viễn không ăn cơm, lau nước mắt leo lên giường ngủ, nửa đêm vì bị
đói mà tỉnh lại thì thấy Kiều Vũ Phân ngồi trước bàn học của cô, nghiêm
túc xem xét lại các bài thi. Thấy cô tỉnh, tuy là vẫn làm mặt lạnh lùng
nhưng vẫn nấu cháo nóng cho cô ăn.
Khi đó cô nhìn thấy vẻ mặt
tiều tụy của Kiều Vũ Phân thì không khỏi cảm thấy áy náy. Về sau tuy
thành tích học tập không thật sự tốt nhưng cũng không bao giờ xếp cuối
lớp.
Ôn Viễn cảm thấy kỳ quái, chuyện như này ngoại trừ bà Thành
cùng với Kiều Vũ Phân biết ra thì không ai biết. Làm sao anh biết....
Nghĩ đến đây, Ôn Viễn rầu rĩ nói: “Không ngờ, anh cũng quan tâm đến em như vậy nha.”
Đối với sự khiêu khích của người bạn học này, Ôn Hành Chi rất bình tĩnh.
Anh nhìn màn hình vi tính, nói: “Loại chuyện gieo rắc tai họa đến các
bạn nhỏ nhà người ta em nên làm ít thôi, nếu em thật sự muốn kiếm tiền
thì anh có một ý kiến.”
“Cái gì?”
“Tới GP làm thực tập sinh, phụ trách kiểm tra đối chiếu số liệu.”
Hả? Kiếm tiền của anh hả? Ôn Viễn có chút do dự: “Cái này không được đâu.”
Cái này với trực tiếp cho tiền cô có gì khác nhau?
“Không cần phải nghĩ đơn giản như vậy, có thời gian thử việc, làm không được
sẽ bị sa thải. Tiền lương chiếu theo thực tập sinh mà trả.”
“Này.” Ôn Viễn bất mãn kháng nghị: “Anh không thể giải quyết công việc một cách triệt để như này nha.”
“Em muốn được đối xử đặc biệt?”
Ôn Viễn: “……………”
“Cứ quyết dịnh như vậy đi.”
Không cho phép từ chối, Ôn Hành Chi dứt khoát cúp điện thoại.
Ôn Viễn có chút ngổn ngang, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, cảm thấy đề nghị này của anh không có gì là không thể, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng
không đối xử đặc biệt với cô, như vậy cũng không cảm thấy ngại. Hơn nữa, đãi ngộ của thực tập sinh ở GP cũng tốt vô cùng.
Sau khi Ôn Viễn nghĩ thông suốt thì nói chuyện này cho Từ Tiểu Hà biết. Bởi vì chuyện
lần trước, cho nên Từ Tiểu Hà cũng không đi ra ngoài làm thêm, mỗi ngày
đều ở trong phòng tự học, đi sớm về trễ.
Nghe thấy tin tức như thế, ánh mắt cô sáng lên, sau đó lại lắc đầu một cái nói: “Không đi đâu.”
“Sao vậy?”
Từ Tiểu Hà nhìn cô một chút: “Không có, không có nguyên nhân đặc biệt, chỉ là tớ không muốn đi.”
Ánh mắt nhìn Ôn Viễn có chút né tránh, điều này làm cho Ôn Viễn cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng trời sinh bản tính cô không thích ép buộc người
khác, cho nên khi nghe Từ Tiểu Hà cự tuyệt, Ôn Viễn cũng không miễn
cưỡng, chỉ cười nói: “Vậy chừng nào cậu muốn đi thì nói cho tớ biết.”
Từ Tiểu Hà ấp úng ừ một cái, ôm sách đi nhanh qua người Ôn Viễn. Nhìn cô
ấy có chút hoảng hốt. Ôn Viễn không nhịn được mà nhíu mày.
11 ngày nghỉ tới rất nhanh.
Người trong trường đi về cũng được hơn phân nửa. Trong ký túc xá Lưu Xuân Hỉ
cùng với Chu Nghiêu cũng đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc trở về nhà nghỉ.
Từ Tiểu Hà cũng bất thình lình trở về nhà, trong ký túc xá chỉ còn lại
một mình Ôn Viễn buồn chán đến chết.
Buổi chiều được nghỉ, sau
khi ăn cơm tối xong cô buồn bực ngủ một giấc. Ngày hôm sau vừa tỉnh lại
thì nghe thấy tiếng điện thoại ong ong vang lên.
Ôn Viễn nhập nhèm mở mắt nhấn phím nghe, buồn bực rên một tiếng.
“Tỉnh ngủ rồi chưa?”
Âm thanh trầm thấp xuyên qua điện thoại truyền tới, Ôn Viễn phản ứng một
lát, nhận ra được đầu dây bên kia là ai thì liền nằm lại trong chăn:
“Ừ.”
“Vậy mau dậy chuẩn bị đồ đi, anh đang ở dưới lầu chờ em.”
Lời vừa nói ra Ôn Viễn đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô tùy ý chọn lấy một
bộ đồ, lê dép chạy đến cửa sổ. Bên ngoài trời đang mưa lâm râm, nổi lên
chút sương mù, tầm nhìn không rõ ràng. Ôn Viễn lau lau cửa sổ ẩm ướt,
quả nhiên nhìn thấy dưới lầu một chiếc xe, đứng bên cạnh xe là một
người……….Ôn Hành Chi.
Ngoài dự đoán, hôm nay anh mặc một bộ đồ
màu đen. Anh đứng dưới sân trường một tay cầm ô, một tay cầm điện thoại
gọi điện cho cô.
Cửa sổ vừa được mở, có một trận gió lạnh thổi vào, Ôn Viễn run rẩy cả người, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
“Anh đưa em đi đâu hả?” Giọng nói rất dịu dàng, bởi vì cô đơn một đêm cho nên cô cố ý muốn làm nũng một chút.
“Tới nơi rồi sẽ biết.” Anh ngẩng đầu nhìn cô xuyên qua cửa kính: “Xuống nhanh đi.”
Cúp điện thoại, Ôn Viễn nhanh chóng rửa mặt, chuẩn bị một chút quần áo rồi
mang xuống lầu. Lần này Ôn Hành Chi lái xe đến dưới ký túc xá cho nên
không bị mắc mưa, Ôn Viễn trực tiếp lên xe.
Thời tiết hôm nay
đúng là lạnh hết sức, Ôn Viễn vừa lên xe liền hắt hơi một cái. Ôn Hành
Chi tiện tay vỗ vỗ ót cô, đưa túi giấy đựng bữa ăn sáng cho cô.
Ôn Viễn thật sự cảm thấy anh dự đoán như thần, cô chưa ăn sáng mà anh cũng đoán được . Cô vui mừng lấy ra một cái bánh bao, cắn xuống một miếng,
mơ hồ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Thành phố W.”
“Hả? Đó không phải là thành phố du lịch sao? Người ở đó bây giờ rất đông.”
“Là một thị trấn nhỏ của thành phố W.” Ôn Hành Chi nói: “Sẽ không có quá nhiều người.”
“Đi tới đó làm gì?”
“Gặp người.” Ôn Hành Chi không muốn nói thêm, nhanh chóng thay đổi đề tài: “Em ngồi cho chắc, thắt dây an toàn vào đi.”
Thần thần bí bí, Ôn Viễn bĩu môi, quyết định không so đo bởi vì hôm nay anh quá mức đẹp trai.
Thành phố W ở phía nam, nhưng bởi vì trên đường có mưa nên nhiệt độ so với
thành phố T cũng không xê xích là bao nhiêu. Tới thành phố W thì đã bốn
năm giờ chiều, Ôn Viễn đang mơ mơ màng màng ngủ từ từ tỉnh lại, nhìn
thấy cảnh tượng bên ngoài xe thì nhất thời tỉnh táo cả người.
Thị trấn A.
Là một thị trấn nhỏ điển hình ở Giang Nam, cô liếc mắt nhìn những bức
tường màu trắng, những mái nhà giống nhau. Trước cổng lớn treo hai lồng
đèn trên cao. Ống khói cao vút, có vài nhà đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối,
khói bếp từ xa bay lên. Nhìn cảnh tượng này thì cho dù mưa dầm lạnh lẽo
bao nhiêu cũng sẽ tan đi hết.
Lần đầu tiên tới Ôn Viễn đã thích nơi này.
Ôn Hành Chi nhìn cô một lúc, thấy cô vui vẻ quay sang nhìn mình thì nhếch môi nói: “Xuống xe đi.”
Anh mở cái ô lớn ra, đủ để che kín cho cô. Ôn Viễn mang theo túi xách, đi dưới cái ô của anh, đi tới trước cửa một ngôi nhà nhỏ.
Ôn Viễn không nhịn được mà run cầm cập, Ôn Hành Chi nhìn cô rồi nhẹ nhàng
gõ cửa. Không lâu sau có người đến mở cửa. Một tiếng cọt kẹt, cửa được
mở ra, một người đàn ông trung niên nhô đầu ra, ông nhìn thấy Ôn Hành
Chi không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.
“Hành Chi đã tới.”
Sự vui mừng này rất rõ ràng, làm cho Ôn Hành Chi cũng cười, rất là hiền
hòa. Anh vỗ vỗ đầu Ôn Viễn: “Đây là chú Từ.” Sau đó lại hướng về phía
chú Từ Mạc Tu giới thiệu: “Đây là Ôn Viễn.”
Từ Mạc Tu vẫn giữ nguyên nụ cười, quan sát Ôn Viễn rồi gật đầu.
Ôn Viễn hơi ngạc nhiên.
Bởi vì người đàn ông này phải lớn hơn Ôn Hành Chi hai mươi mấy tuổi, anh
gọi người đó là chú, mà tại sao anh lại muốn cô lại người đó là chú Từ.
Ôn Viễn tỏ vẻ khó hiểu nhìn Ôn Hành Chi một cái, anh làm như đã hiểu vô cùng bình tĩnh nói: “Gọi chú Từ đi.”
Được rồi.
Ôn Viễn đỏ mặt mím môi, khéo léo gọi một tiếng. Từ Mạc Tu được hai người
chọc cho vui vẻ liền dẫn hai người vào nhà, vừa đi vừa nói: “Tới thật
đúng lúc, nếu tới muộn một chút nữa chắc sẽ không có cơm của hai người.
Làm sao tới mà không báo trước?”
“Lần nào tới cũng không bị xem là quấy rầy, vậy thì cần gì phải báo trước.”
Trong lời nói để lộ ra những điều quen thuộc, Từ Mạc Tu cười cười, suy nghĩ
một chút rồi nghiêng đầu nói với anh: “Nếu một mình cháu tới thì không
sao.”
Một câu không đầu không đuôi.
Ôn Hành Chi cũng hiểu
được, anh nhìn Ôn Viễn, vẻ mặt cô rất là mơ hồ, nhưng gương mặt đỏ ửng
kia lại không phải là giả. Anh nhướng nhướng mày, mang cô đi vào phòng.
Đây là một căn nhà hai tầng điển hình, cầu thang được đặt trong nhà, từ
ngoài nhìn vào, chỉ có thể thấy cửa sổ của căn phòng trên lầu hai. Trên
nóc nhà, là những trang trí theo cách xưa cũ. Cách bày biện trong nhà
đều mang đến không khí cổ xưa, tao nhã.
Từ Mạc Tu đặt hành lý của hai người xuống: “Các cháu đợi một chút, Tiểu Đường đang nấu canh ở dưới bếp, chú đi gọi bà ấy lên……”
Vừa dứt lời liền nghe thấy giọng một người phụ nữ từ phòng bếp truyền lên: “Là ai đến vậy? Đi ra ngoài mở cửa cũng lâu.”
Từ Mạc Tu cười nhìn hai người rồi đi xuống phòng bếp. Chỉ lát sau, đỡ một người phụ nữ trung niên chống gậy đi ra.
Là người khuyết tật?
Ôn Viễn có chút ngoài ý muốn nhìn bà, bà cũng nhìn Ôn Viễn một cách ngạc
nhiên. Bà đỡ lấy tay Từ Mạc Tu, ngồi xuống bên ghế sô pha. Tuy là hai
chân đi lại bất tiện nhưng cả người bà đều là phong thái ung dung bình
tĩnh, tóc tai được chải tỉ mỉ cẩn thận, hai bên tóc mai mặc dù có chút
màu trắng, nhưng nhìn sắc khí khuôn mặc cũng không có bao nhiêu dấu vết
thời gian.
Người phụ nữ lặng yên nhìn Ôn Viễn, Ôn Viễn cũng không chớp mắt nhìn bà, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc. Cảm giác như đã
gặp ở nơi nào. Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, Ôn Viễn a lên một
tiếng, quay đầu nhìn Ôn Hành Chi.
“Đây, đây là…”
Ôn tiên sinh bình tĩnh thuận tiện ôm người bạn nhỏ vào lòng: “Gọi dì đi.”
Ôn Viễn trợn tròn hai mắt ngước lên nhìn người trước mặt cùng với tấm hình của Ôn Hành Chi có mấy phần giống nhau, có chút khó tin. Loại sự việc
này khó có thể tin, bởi vì người trước mặt này là em ruột của mẹ ruột Ôn Hành Chi, mà bởi vì là……..anh dẫn cô đến gặp dì?
Ôn Viễn nắm lấy tay anh.
Ôn Hành Chi cười cười vỗ đầu cô, quay qua nói chuyện với dì: “Cô ấy sợ người lạ.”
Dì Đường cười, nụ cười rất là nuông chiều. Bà hỏi Từ Mạc Tu: “Lão Từ, đã
bao lâu rồi chúng ta không gặp một đứa bé đáng yêu như vậy?”
Từ Mạc Tu tao nhã cười, “Hình như là lâu lắm rồi.” Ông nhìn Ôn Hành Chi, “Cái này phải cảm ơn Hành Chi rồi.”
Ba người nhìn nhau rồi tất cả cùng cười.
Ôn Viễn núp trong khuỷu tay Ôn Hành Chi vẻ mặt vừa đỏ vừa nóng.
Dì Đường vỗ vỗ tay Từ Mạc Tu: “Để đứa nhỏ này thoải mái một chút đi, tôi vào phòng bếp xem nồi canh, lúc này chắc cũng đã chín.”
Mắt nhìn thấy hai người đi vào phòng bếp, Ôn Viễn quay đầu: “Tại sao anh không nói cho em biết sớm?”
“Nói cho em biết làm gì?”
Ôn Viễn phồng má: “Cho em chuẩn bị tốt tâm lý.”
Mặc dù dì này không biết thân phận của mình, thậm chí việc cô là cháu gái
của anh cũng không biết. Hơn nữa cho dù có biết cũng không nhất định
phải nói cái gì. Nhưng cái này… cũng coi như là gặp người lớn đúng
không?
Cứ như vậy mà gặp? Ôn Viễn che mặt, làm bộ dạng không thể tin được.
Ôn Hành Chi mỉm cười: “Anh không muốn nói nhiều với em, sợ em biết được sẽ không dám tới.”
“Ai bảo?” Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ.
Ôn Hành Chi thấy thế đã sáng tỏ trong lòng.
Cô với anh không giống nhau, tuổi còn nhỏ nhìn như vô tâm nhưng thật ra
lại rất biết suy nghĩ. Những cái cô băn khoăn anh đều hiểu được, anh
cũng hiểu những cái còn phải đối mặt còn rất nhiều. Có lẽ hiện tại chưa
đúng thời điểm, nhưng nếu quả thật tới lúc đó rồi, anh hy vọng có thể
cho cô một cái khởi đầu tốt. Ví dụ như, đi gặp mặt dì ruột của anh.
Anh gõ gõ đầu của cô: “Cùng anh đi vào.”
Dì Đường đang nấu canh trong phòng bếp.
Từ Mạc Tu đã chuẩn bị mọi thứ để sang một bên, bởi vì có Ôn Hành Chi cùng với Ôn Viễn tới nên chú Từ làm thêm một chút đồ ăn.
Ôn Viễn đứng ở cửa, nhỏ giọng kêu một tiếng dì. Dì Đường nghe được nở nụ
cười. Từ Mạc Tu ở bên cạnh nói: “Không phải nói hai người tới đúng lúc
là đùa đâu, bình thường tiểu Đường rất ít khi xuống bép, khó khăn lắm
hôm nay mới nấu canh một lần, hai người đến đúng lúc rồi.”
“Đó là do chúng cháu có lộc ăn.” Ôn Hành Chi nói xong cởi áo khoác ngoài đưa
cho Ôn Viễn: “Anh tới phụ một tay, em ra ngoài đợi chút đi.”
Từ
Mạc Tu cùng với dì Đường đứng bên cạnh nhìn, Ôn Viễn đỏ mặt nhận lấy áo
khoác, xoay người đi ra phòng khách, đoạn đường này cô đi như bay……
Không có cách nào khác, thế giới này thật sự trở nên quá! Nhanh! Rồi!
Dì Đường vốn có tên là Lý Tiểu Đường. Hai vị trưởng bối đều là người có
giáo dục tốt, ăn uống đều rất yên lặng, không giống như người lớn trên
TV, thích hỏi này hỏi nọ vào lúc ăn cơm.
Mặc dù là như thế, nhưng bữa cơm này Ôn Viễn vẫn ăn hết sức cẩn thận. Đợi đến khi Ôn Viễn cùng
với dì Đường cùng buông đũa xuống một lúc, Từ Mạc Tu đứng lên đi xuống
dưới bếp lấy ra một bình rượu.
Lý Tiểu Đường cười cười mang theo chút giận dữ nhìn ông, nói với Ôn Hành Chi: “Cháu biết không, ông ấy rất mong cháu đến đấy.”
Thật ra thì Từ Mạc Tu bị cao huyết áp, bình thường dì Đường không cho phép
đụng vào thuốc lá, rượu, chỉ có ngày lễ tết hoặc khi Ôn Hành Chi tới mới có thể uống mấy chén.
Ôn Hành Chi cười nhạt một tiếng, nhận lấy
ly rượu từ tay Từ Mạc Tu đưa tới: “Vậy hôm nay Hành Chi uống vài chén
cùng với chú Từ.”
Lý Tiểu Đường nhìn hai người lắc đầu một cái,
bà xoay người vẫy vẫy tay gọi Ôn Viễn. Ôn Viễn khéo léo đi tới bên cạnh
bà. Lý Tiểu Đường vươn tay lên: “Để cho bọn họ uống, cháu đi với dì lên
lầu.”
Ôn Viễn muốn đưa tay ra, nhưng nghĩ tới ở riêng một mình với người lớn thì hơi do dự.
Lý Tiểu Đường nhìn thấy bộ dạng của cô thì cười: “Sợ đến như vậy sao, dì rất hung dữ với cháu sao?”
“Không có.”
Mặt mày Ôn Viễn nóng ran, giọng nói nhỏ nhẹ câu có câu không, đưa tay đỡ
bà. Quay đầu liếc nhìn Từ Mạc Tu cùng với Ôn Hành Chi, người trước thì
hướng về phía cô khoát tay, người sau…căn bản là không thèm nhìn cô một
cái.
Ôn Viễn bĩu môi, đỡ Lý Tiểu Đường đi lên lầu.
Hai
chân Lý Tiểu Đường cũng không phải là hoàn toàn đi không được, cho nên
đi lên lầu cũng không tốn nhiều sức. Bà đưa Ôn Viễn đi lên lầu hai, đẩy
một cánh cửa, ngồi xuống ghế salon thì có chút thở mạnh.
Ôn Viễn
nhìn thấy liền bưng lên một cái phích nước, rót cho bà một ly nước nóng. Lý Tiểu Đường khoát tay: “Mới vừa ăn cơm xong, dì vẫn còn no lắm.”
Ôn Viễn ồ lên một tiếng, đặt ly lại trên bàn, cẩn thận đứng yên một chỗ.
Lý Tiểu Đường hồi phục lại hơi thở, nhìn chằm chằm Ôn Viễn một cái, bật cười.
“Nhìn cháu như vậy, thật sự không giống con cháu nhà họ Ôn.”
Ôn Viễn ngẩng đầu không hề chớp mắt nhìn Lý Tiểu Đường, chỉ thấy bà cười
nhạt: “Ông nội cháu, tính tình của Ôn Khác không tốt, không biết có phải giống ông ấy hay không mà mấy đứa nhỏ sau này tính khí cũng lạnh nhạt.”
Một điểm này Ôn Viễn vô cùng đồng ý. Cô suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Dì Đường, cháu vốn không phải là người nhà họ Ôn.”
Lý Tiểu Đường không giật mình chút nào, hơn nữa cũng không cần giật mình.
Nếu như bà có thể chấp nhận mối quan hệ của cô cùng với Ôn Hành Chi, dĩ
nhiên đã biết trước điều này.
Nhưng Ôn Viễn lại ngạc nhiên, cô không ngờ tới Lý Tiểu Đường lại biết rõ mối quan hệ rối ren giữa bọn họ.
“Sao lại sợ chứ?” Lý Tiểu Đường cười dịu dàng.
Ôn Viễn im lặng một chút: “Là anh ấy nói cho dì biết?”
Anh…là chỉ Ôn Hành Chi.
Lý Tiểu Đường lắc đầu, “Khi con trai lớn của nhà họ Ôn ôm cháu về dì cũng có mặt ở đó.”
Nghe đến đó, Ôn Viễn kinh ngạc không nói ra lời: “Dì cũng ở đó?”
“Đúng vậy.” Lý Tiểu Đường nhìn cô, ánh mắt nhu hòa: “Khi đó thân thể mẹ Hành
Chi không tốt lắm, nói chính xác hơn là bệnh tình nặng đến nỗi bác sĩ
cũng lắc đầu. Ôn Khác đã bắt tay vào chuẩn bị hậu sự cho bà ấy.” Nói tới đây, Lý Tiểu Đường cười nhạo một tiếng: “Dì phục ông ta lắm, tâm tình
rối ren như vậy mà vẫn tỉnh táo, quả thật là người thích hợp đi đánh
giặc.”
Ôn Viễn im lặng nghe bà nói.
“Ôn Khác gọi dì qua
chăm sóc chị ấy. Sau khi đến thành phố B được hai ngày thì mẹ Hành Chi
qua đời. Thân thể dì không được tốt lại bởi vì chị ruột qua đời mà quá
mức đau lòng, nên ở lại thành phố B điều dưỡng thân thể. Ở đó gần một
tháng, thì con trai lớn của nhà họ Ôn đem cháu về nhà. Dì xuống dưới lầu muốn xem qua cháu một chút, cảm thấy cháu còn quá nhỏ, mới hơn một
tuổi, nhìn vô cùng đáng thương.” Lý Tiểu Đường nhìn cô cười: “Khi đó nhà họ Ôn bởi vì cháu mà ồn ào một trận, sau đó vẫn quyết định để cháu ở
lại.”
Ôn Viễn nghe xong cúi đầu, lại bị Lý Tiểu Đường vỗ tay một
cái: “Khi đó nếu như họ không muốn nuôi cháu dì nhất định sẽ ôm cháu về
nuôi.”
Ôn Viễn bị giọng điệu nghịch ngợm của bà trêu chọc cho cười, cô ngẩng đầu lên, nhìn Lý Tiểu Đường: “Cháu cảm ơn dì Đường.”
“Đáng tiếc dì không có cơ hội này.” Lý Tiểu Đường tiếc nuối thở dài: “Cho nên mỗi lần Hành Chi tới đây dì đều hỏi thăm tình hình của cháu.”
Ôn Viễn mím môi: “Dì hỏi nhầm người rồi, lúc ấy người kia cũng chưa quan tâm đến cháu đâu.”
Lý Tiểu Đường cười liếc nhìn cô một cái: “Tính tình nó lạnh lùng, nếu con
thật sự muốn ở bên cạnh nó thì chắc chắn đã biết tính này của nó.” Nói
tới liền bắt đầu: “Lúc đầu là nói dối mấy câu lừa gạt dì, nhưng sau này, chờ đến lúc cháu lớn lên, nó cũng không nói dối dì nữa. Dì thấy được
điều đó.”
“Thật vậy sao?” Ôn Viễn không tin.
“Đương nhiên là thật rồi.”
Lý Tiểu Đường trừng mắt nhìn Ôn Viễn, cô cười hắc hắc. Cười xong mới phát
hiện Lý Tiểu Đường dường như nhìn cô có suy nghĩ gì đó. Một lúc sau,
nghe được tiếng bà thở dài: “Cháu khiến cho nó phải để ý tới cháu,
chuyện này vốn không cần làm vậy. Bởi vì một khi đã quan tâm thì không
thể nào buông bỏ được. Đừng nói cháu không phải là con cháu nhà họ Ôn,
cho dù có đúng là vậy, nó sẽ làm như thế nào? Không phải là vẫn để ý
sao?”
Ôn Viễn hiểu rõ ý của bà, cô cẩn thận liếc nhìn bà một cái: “Dì Đường, là cháu sai đúng không?”
“Không thể nói là đúng hay sai, chỉ là con đường phía trước sẽ không dễ đi
thôi.” Nói xong, bà lại cười: “Đây có thể là nguyên nhân đại khái Hành
Chi dẫn cháu tới gặp mặt dì. Nó đó, đã có tính toán hết cả rồi.”
Tính toán? Ôn Viễn mờ mịt.
Dì Đường lại vỗ vỗ đầu của cô: “Dù sao thời gian cũng còn dài, từ từ cháu sẽ hiểu được.”
Ôn Viễn: “……”
Đêm đó, Ôn Viễn ngủ ở trong một căn phòng không lớn không nhỏ ở lầu hai.
Bên trong bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường lớn, một cái tủ đựng
sách dựa vào tường và một bộ bàn ghế. Lý Tiểu Đường đưa cô đến phòng,
trải ga giường, mỗi sợi chỉ mỗi đường kim đều là do tự tay bà may. Càng
lúc Ôn Viễn càng khâm phục Lý Tiểu Đường, cảm giác người phụ nữ như vậy
mới thích hợp ở nhà mỗi ngày.
“Tối nay cháu ngủ ở chỗ này đi, lần này Hành Chi tới đột ngột, ga giường cũng chưa kịp phơi. Mà trời thì
cũng đang mưa, chắc có chút ẩm ướt.”
“Không sao đâu ạ.”
Ôn Viễn cười ngọt ngào, khéo léo.
Ánh mắt Lý Tiểu Đường dịu dàng nhìn cô: “Vậy thì tốt.”
“Cháu đỡ dì xuống lầu nha.”
“Không cần, dì có thể tự đi, cháu đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.” Vừa nói vừa trách cô: “Không được coi dì như người tàn tật.”
Ôn Viễn nghịch ngợm le lưỡi.
Ngày hôm nay ngồi xe nên lúc này cô cũng cảm thấy mệt, hơn nữa áp lực trong
lòng cũng tương đối lớn, Ôn Viễn đi tắm, tựa vào đầu giường lau tóc một
lúc sau đã thấy buồn ngủ.
Vào thu, tiết trời đã hơi lạnh. Mưa
xuống làm cho cái lạnh càng thêm thấu xương, Ôn Viễn bị lạnh nên tỉnh
dậy, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ bên ngoài hành lang. Cô mở cửa,
thấy Ôn Hành Chi mới đi từ khúc cua tới. Tối nay anh cùng Từ Mạc Tu uống không ít rượu, mặc dù không hiện ra mặt nhưng vẫn có chút say.
Nhìn thấy anh, Ôn Viễn vẫn còn có chút cáu. Ôn Hành Chi cũng biết, đứng yên
bất động ở chỗ đó, nhìn gò má cô phồng lên, ánh mắt thâm thúy không nhìn thấy đáy.
Sau một hồi trừng mắt, Ôn Viễn chịu thua: “Anh uống nhiều rồi, em đi làm cho anh một ly nước mật ong.”
Muốn đi phải xuống dưới lầu, kết quả là bị anh chặn lại.
“Em đừng quậy phòng bếp nữa.” Anh nói: “Anh không uống nhiều.”
Ôn Viễn không thể làm gì khác hơn là ấm ức nhìn anh chằm chằm, nhìn anh đi tới gian phòng của mình, vội lên tiếng gọi anh lại: “Đây là phòng của
em, anh ngủ phòng đối diện đi.”
Ôn Hành Chi dừng lại, nhìn cô một cái rồi mở cửa gian phòng đối diện.
Xông lên là một mùi ẩm ướt, trên giường chỉ là một tấm ván giường chứ đừng
nói là chăn, đến cái đệm cũng không có. Ôn Viễn mở to hai mắt, có chút
ngoài ý muốn nhìn Ôn Hành Chi.
Ôn Hành Chi nhíu nhíu mày. Xem ra là dì Lý Tiểu Đường lại nổi lên hứng thú, chỉnh anh không lưu tình chút nào.
“Làm sao bây giờ?” Ôn Viễn đỏ mặt: “Nếu không đi xuống dưới nhà tìm phòng?”
“Không cần.” Ôn Hành Chi cự tuyệt vô cùng dứt khoát, “Dì ấy cố ý.”
Ôn Viễn im lặng nhìn trời.
“Đi vào cùng anh.”
Anh duỗi tay về phía cô. Ôn Viễn giống như bị phỏng, cuống quýt chắp tay
sau lưng: “Em không muốn. Em không muốn ngủ cùng một phòng với anh.”
Nhìn cô hoang mang sợ hãi, thậm chí bộ dạng có chút giấu đầu hở đuôi, Ôn
Hành Chi không khỏi cảm thấy buồn cười. Nha đầu này rất kỳ quái, lúc thì gan rất lớn, lúc thì rất nhát gan.
“Trong đầu em đang nghĩ cái gì?” Anh gõ xuống đầu cô: “Đi vào với anh.”
Mặt Ôn Viễn nóng ran, cô muốn kháng nghị, nhưng nếu như vậy không phải tự
thừa nhận mình suy nghĩ nhiều hay sao? Cô suy nghĩ nhiều sao? Suy nghĩ
nhiều sao? Suy nghĩ nhiều sao?
Đương nhiên, đương nhiên là…suy nghĩ.
Ôn Viễn tức giận nhìn anh.
Cô tức giận không phải vì thái độ của anh với cô mà là chuyện ngủ chung
một phòng, anh, anh thế nhưng cũng không có băn khoăn chút nào? Cũng
không có suy nghĩ nhiều? Làm là một chuyện còn nghĩ lại là một chuyện
khác nha. Một chút tạp niệm anh cũng không có, chuyện này nói lên lực
hấp dẫn của cô với anh rất đáng nghi ngờ!
“Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”
Sau khi nói xong, anh thong thả đi vào phòng tắm. Ôn Viễn ngồi ở cuối
giường, hung hăng trợn mắt nhìn cái cửa phòng tắm, cuối cùng thất bại
nằm thẳng cẳng ở trên giường.
Ôn Viễn cảm giác được mình càng
ngày càng rối rắm, vì vậy thừa lúc anh đang tắm, len lén cởi ba nút áo
ngủ. Cô cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn bộ ngực nhô cao của mình, mặc dù phát triển trong điều kiện không được tốt lắm nhưng cũng không tệ
nha. Hơn nữa chỗ này, nếu như lớn quá cũng rất khủng bố không phải sao?
Ôn Viễn bĩu môi.
Sau đó quan sát xuống dưới, cặp chân thì rất mảnh mai, chỗ cần nhô lên thì
không nhô, thế cho nên nhìn khá là khô khan. Nghiên cứu một hồi, Ôn Viễn bi kịch phát hiện, toàn thân cô miễn cưỡng cũng còn được phần eo. Ốm,
nhưng bởi vì cô thích ăn nên cũng không đến nỗi toàn là xương. Cũng khó
trách, lúc ôm cô anh thích ôm lấy eo cô.
Ôn Viễn cứ như vậy vừa
lảm nhảm vừa nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia giống như là xem xét một
con heo, xem đến tột cùng là có thể bán được bao nhiêu tiền. Có lẽ do
quá mức oán giận, đến nỗi âm thanh cửa phòng tắm mở ra, mở được một lúc
cô mới kịp phản ứng. Cô hoang mang sợ hãi, kéo áo ngủ vội vàng cài nút
áo. Luống cuống chân tay, hoàn toàn không ngờ được một mảng da thịt
tuyết trắng trước ngực, cảnh xuân đẹp đẽ đã lọt vào mắt của anh.
Ôn Hành Chi tuyệt đối là vô ý, anh đứng yên mấy giây rồi chậm rãi đi về phía cô.
Cô cúi đầu thấp không thể thấp hơn được nữa. Ôn Hành Chi vuốt ve tay cô,
lấy tay đang giữ nút áo của cô xuống, không chút hoang mang cài từng nút lại cho cô. Sau đó hạ thấp giọng nói: “Ôn Viễn….”
“Đừng gọi em, em không nghe thấy.”
Cô lấy tay che mặt, sắc hồng đã lan ra tận đến mang tai.
Ôn Hành Chi chợt thấy buồn cười, anh quỳ gối trên giường, đối mặt với cô bé cả người đang run rẩy này.
Anh nắm giữ eo của cô: “Em lạnh hả?”
Ôn Viễn kéo hai tay anh ra, nét mặt có chút đau thương: “Em…có phải em không có một chút nào sức hấp dẫn đúng không?”
Ôn Hành Chi cảm thấy buồn cười: “Em suy nghĩ cái này làm gì?”
Ôn Viễn tiếp tục đau thương: “Vậy thì anh là Liễu Hạ Huệ rồi, phụ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.”
Ôn tiên sinh rốt cuộc cũng nhìn thẳng cô, điều này làm cho Ôn Viễn có chút dự cảm không tốt. Quả nhiên, cô rất khô khan, bộ phận không vểnh lên
kia lại bị đánh.
“Em tin không, nếu như anh thật sự loạn, nhất định sẽ gặp họa.”
“Tại sao?”
Vẻ mặt cô rõ ràng không tin.
Ôn tiên sinh cực kỳ kiên nhẫn nói chuyện, anh cúi đầu nhìn cô một lát, nói: “Thử một chút cũng được.”
What? Làm sao mà thử? Ôn Viễn mờ mịt nhìn anh.
Cô lại thấy anh cười cười, làm cho tâm hồn người ta cảm thấy hứng thú. Ôn
Viễn ngây dại, một giây kế tiếp bị anh bế lên khỏi giường, đôi môi bị
anh phủ xuống. Cảm giác ẩm ướt làm cho đầu cô muốn nổ tung, đôi chân của cô khó khăn lắm mới rời khỏi giường, cả người đều giống như lơ lửng,
cho nên không khỏi ôm chặt lấy bờ vai của anh.
Tư thế này khiến
cho Ôn Hành Chi chiếm thế thượng phong, anh hướng dẫn cô đem hai cánh
tay vòng qua bờ vai anh, một tay anh giữ chặt eo cô, nụ hôn trên môi
càng ngày càng thăm dò sâu vào trong.
Ôn Viễn có chút không chịu nổi, thì ra đây chính là biện pháp thử? Thật là muốn lấy mạng.
Nhận thấy cô có chút khẩn trương, Ôn Hành Chi khẽ buông lỏng tay, rốt cuộc
Ôn Viễn cũng thở dài một hơi. Nhưng cô hoàn toàn không buông lỏng, cô
chợt trọn hai mắt nhìn thấy toàn bộ những dáng vẻ của người đàn ông
trước mặt mình.
“Anh…anh.”
“Thả lỏng.” Anh hôn nhẹ gương mặt của cô: “Em nói muốn thử mà.”
Ôn Viễn muốn khóc.
Anh không giữ lấy cái gáy của cô, nhưng hai cái tay của anh cứ lên lên
xuống xuống như vậy càng trở nên dày vò. Ôn Viễn cảm thấy toàn bộ thân
thể mình giống như bị điện giật, từng đợt từng đợt run rẩy đánh úp cô,
cô hoảng hốt chạy loạn tìm chỗ ẩn nấp, nhưng mỗi một lần đều bị anh
nhanh chóng bắt được. Tùy ý trêu chọc, hoàn toàn không cho cô một chút
xíu đường lui.
Ôn Viễn hoàn toàn luống cuống.
Cô ô ô lên một tiếng, ở bên tai anh mềm mại cầu xin tha thứ: “Ô ô, chú……”
Cô không chịu nổi nữa, cô không biết nên gọi anh sao nữa. Thần trí Ôn Hành Chi vẫn còn, anh buông cô ra, hôn lên thái dương cô.
“Viễn Viễn, em không thể chỉ có sức hút.” Anh nói xong, âm thanh khàn khàn
hấp dẫn lại vang lên: “Em còn phải có bản lĩnh dập lửa nữa.”
Ôn Viễn rơi lệ. Lần sau cô tuyệt đối không dám trêu chọc anh nữa. Anh ra tay quá độc ác.
Trải qua một đêm loạn lạc, Ôn Viễn rốt cuộc phải nhớ cho kỹ. Không phải
người ta không muốn loạn, truy cứu ra nguyên nhân chính là do cô quá
yếu.
Tối hôm qua cứ như vậy mà ngủ thiếp di, sáng sớm thức dậy
mới sâu sắc cảm nhận được những trừng phạt của anh trên người cô. Giữa
hai chân có chút đau, còn trước ngực thì có những vết sưng đỏ.
Ôn Viễn hít một hơi, cảm thấy thê thảm không nỡ nhìn.
Sau khi rửa mặt, cô đi xuống lầu.
Từ Mạc Tu đang chuẩn bị điểm tâm, Lý Tiểu Đường đang ngồi trên ghế salon
cắt một ít đồ. Ôn Viễn nhìn kỹ một chút, cái này giống như mấy cái mà bà Thành vẫn làm trong ngày giỗ. Ôn Hành Chi thì lại ngồi một bên lười
biếng, trước mặt là một ly trà, mới vừa pha, hơi nóng còn bốc lên.
Lý Tiểu Đường nhìn thấy Ôn Viễn, cười ngoắc cô lại gần.
Lúc này Ôn Viễn không muốn xuất hiện trước mặt Ôn Hành Chi, nhưng cũng hết
cách rồi, không thể làm gì hơn là đi lại ngồi cạnh Lý Tiểu Đường.
“Có lạnh không, tối qua cháu ngủ như thế nào?”
Ôn Viễn liếc nhìn Ôn Hành Chi một cái, thấy anh không nhìn mình, cô nói: “Không lạnh, cháu ngủ ngon lắm.”
“Vậy thì tốt.” Bà quay đầu nhìn Ôn Hành Chi: “Lần này hai cháu đi vội vàng
quá, nha đầu này không có áo lạnh, ở chỗ này thì không sao, nếu là đi
lên núi, gió lạnh sẽ làm đông người đấy.”
“Dì không phải lo, trên xe có chuẩn bị rồi, sẽ không để cô ấy bị lạnh đâu.”
Ôn Viễn có chút ngạc nhiên nhìn anh: “Muốn đi lên núi sao?”
Ôn Hành Chi ừ một tiếng, nghiêng người qua cầm lấy tay cô: “Hơi lạnh đấy, chờ một chút nữa uống canh nóng là ấm lên thôi.”
Ôn Viễn nhìn anh, trong lòng không khỏi oán thầm, là anh cố ý chứ gì? Anh
bình tĩnh như vậy mà cô thì đã trở nên ngượng ngùng. Làm gì có gặp có
người nào chiếm tiện nghi của người khác mà vẫn hùng hồn chứ? Có thể như vậy sao.
Ôn Viễn nhếch môi lên, cầm lấy tay anh: “Lần này đi lên núi gặp ai? Anh không nói em sẽ không đi.”
Thể hiện rất rõ ngụ ý trong lời nói của mình.
Ôn tiên sinh còn chưa kịp mở miệng, Lý Tiểu Đường đã cười nói: “Chẳng lẽ cháu lừa gạt nha đầu này tới đây sao?”
Ôn Hành Chi cười nhạt, tuy là đúng như Lý Tiểu Đường nói nhưng ánh mắt lại nhìn Ôn Viễn: “Lá gan cô ấy quá nhỏ, nếu như nói thật chưa chắc cô ấy
đã đi.”
Ôn Viễn tức giận không nhịn được nữa, siết chặt tay anh.
“Lần này không có gạt em.” Ôn Hành Chi mỉm cười: “Người này em cũng biết, em thấy qua hình rồi…”
Hình? Cô thấy qua hình?
Ôn Viễn nghĩ tới, có chút không dám tin tưởng nhìn anh: “Là, là…bà?”
Chính là Lý Nhược Thu mẹ ruột Ôn Hành Chi.
Mỗi năm Ôn Hành Chi chỉ về có hai lần, một là ngày giỗ của mẹ, một là ngày
lễ mừng năm mới. Nơi này quanh năm chỉ có Lý Tiểu Đường cùng với Từ Mạc
Tu, hai người không có con, nên sẽ cảm thấy cô đơn. Nhiều người trong
nhà thì không khí trở nên náo nhiệt. Vì vậy đã thành thói quen.
Nhưng mà lần này Ôn Hành Chi về sớm trước mấy ngày. Như những lần trước nhất định anh chỉ về trước ngày giỗ một ngày.
Ôn Viễn lấy lại tinh thần, nhìn Ôn Hành Chi không biết nên nói gì.
Ôn Hành Chi lại cười cười, vuốt vuốt tay của cô: “Chỉ kém có một tháng là
bà đã có thể nhìn thấy em. Nhưng cuối cùng vẫn là vô phúc, lần này mang
theo em đi, để cho bà gặp em một lần, em thấy sao?”
Anh không tin vào vận mệnh, anh cảm thấy ông trời vẫn có mắt, mẹ ra đi được một
tháng, cô lại đến bên cạnh anh. 19 năm qua, may mắn của anh là cô chưa
bao giờ đi xa.
Ôn Viễn không biết trong lòng anh đang nghĩ gì,
lại bị câu nói kia làm cho chua xót. Cô có dự cảm, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp kia cũng giống với Lý Tiểu Đường sẽ tha thứ cho cô.
“Được.” Cô cất giọng nói khàn khàn lên.
Ngọn núi phía đông thị trấn A. Mỗi năm Ôn Hành Chi đều đến đây một lần, bởi
vì Lý Nhược Thu được chôn ở một nghĩa trang rộng lớn trên núi.
Mười mấy tuổi Lý Nhược Thu đã rời khỏi thị trấn A, bởi vì khi đó có bộ đội
tới trường học của Lý Nhược Thu chiêu mộ nữ binh. Lý Nhược Thu cùng với
những bạn nữ trong lớp đăng ký tham gia, thông qua kỳ kiểm tra sức khỏe, một chiếc xe ô tô cũ trực tiếp đưa bà đến thành phố B, làm nữ văn công. Sau đó bởi vì mẹ mắc bệnh nặng, Lý Nhược Thu có trở lại thị trấn A một
lần để chăm lo hậu sự cho mẹ rồi bà đưa Lý Tiểu Đường đến thành phố B,
hai chị em nương tựa vào nhau mà sống. Lý Tiểu Đường còn thi đậu đại học quân sự ở thành phố B.
Nhưng cuối cùng lại không thể tiếp tục
học, bởi vì khi đó thân thể bà cực kỳ yếu, không thể không có người chăm sóc. Hết cách, Lý Nhược Thu đành để em gái ở nhà. Sau đó qua giới
thiệu, Lý Nhược Thu gả cho thủ trưởng của bà là Ôn Khác. Sau đó Lý Tiểu
Đường cũng gặp được Từ Mạc Tu, bà không muốn tiếp tục ở thành phố B, vì
vậy Từ Mạc Tu mua một ngôi nhà ở thị trấn A, đưa bà về ở.
Tính
ra, Lý Tiểu Đường ở thị trấn A cũng hai mươi mấy năm rồi. Hàng năm cũng
phải lên núi một lần, cho nên đừng xem thường bà đi đứng bất tiện, bà
không đi chậm hơn Ôn Viễn một chút nào. Hai người đàn ông vẫn đi trước
hai người chừng một mét.
Nhiệt độ trên núi quả nhiên là không cao.
Mặc dù đã hết mưa hai ba ngày, nhưng gió lạnh ở đây vẫn lạnh đến thấu tận
xương tủy. Ôn Viễn mặc áo khoác đầy đủ, cô muốn đỡ lấy Lý Tiểu Đường
nhưng bị bà gạt ra.
“Tiểu nha đầu, cháu còn như vậy dì sẽ tức giận đấy.” Lý Tiểu Đường cười cười: “Đã nói không được coi dì là người tàn tật mà.”
Ôn Viễn thẹn quá nói: “Cháu sợ dì đi xa nên mệt quá thôi.”
Bời vì con đường này không có xe, cho nên phải đi bộ khoảng 20 phút.
“Không mệt. Con đường này đi cũng 20 năm rồi, còn gì nữa mà mệt mỏi.” Bà khẽ
thở dài một hơi: “Khung cảnh này cũng nhìn 20 năm rồi, nhưng vẫn không
thấy chán, dì không hiểu, thành phố B thì có gì tốt mà chị ấy lại lưu
luyến. Nha đầu, cháu có thích nơi đó không?”
Ôn Viễn lắc đầu.
Lý Tiểu Đường hài lòng vỗ vỗ bàn tay cô: “Đứa bé ngoan.”
Lý Nhược Thu yên nghỉ ở nghĩa trang này, từ lúc mới được xây dựng đã được khen là nơi có phong thủy tốt. Ôn Khác từng tới đây một lần, bởi vì bà
mà chọn một chỗ trong đây. Ở nghĩa trang này, tuy hẻo lánh nhưng từ chân núi đi lên cảnh hai bên vô cùng đẹp.
Lý Tiểu Đường dừng lại khi
cách ngôi mộ 20 mét, Từ Mạc Tu không lại đỡ bà, Ôn Hành Chi tiếp tục dẫn theo Ôn Viễn bước về phía trước.
Ôn Viễn có chút ngạc nhiên: “Sao dì Đường không đi nữa?”
“Không biết.”
“Này.”
“Anh thật sự không biết.” Anh xoay người lại, cầm lấy tay cô, rất ấm áp, thoải mái.
“Sao anh không tới hỏi thử xem?”
“Chuyện của người lớn, em quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Ôn Viễn có cảm giác, anh nhất định biết cái gì đó, chỉ là không nói cho cô nghe mà thôi. Không nói thì không nói, dù sao cô cũng không quá quan
tâm.
Cái cô quan tâm là mỗi năm khi đứng trước mộ của mẹ, anh sẽ nghĩ tới cái gì?
Cô không dám hỏi, chỉ sợ đáp án sẽ quá mức đau lòng. Mà trên thực tế, cái gì Ôn Hành Chi cũng không nghĩ.
Không biết có phải tất cả mọi người đều có một loại cảm xúc, khi một người
thân thiết rời xa, chỉ còn lại một mình khổ sở sống qua ngày, xa xôi
giống như chuyện của kiếp trước vậy. Không nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Đồng cảm, nhất là thương tình là thứ tổn thương sâu nhất. Anh đứng ở chỗ này nhìn người trong hình, chắc người trong hình cũng hiểu được con
trai của mình, cho nên âm dương xa cách nhiều năm như vậy mà nhìn thấy
con mình vẫn mạnh khỏe thì không có gì tốt hơn.
Anh nhớ tới những người thờ ơ khi đó, có lẽ chờ thêm một ít thời gian nữa, khi chuyện kia nguôi ngoai đi thì sẽ nói chuyện với bà.
“Anh có thể đứng xa ra một chút không?”
Ôn Viễn nghiêng đầu qua nói với anh. Ôn Hành Chi chợt trở lại bình thường, híp híp mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
“Em muốn đứng ở đây một mình, anh đi ra xa hơn một chút nữa đi.” Cô đỏ mặt
thúc giục, Ôn Hành Chi mỉm cười, vỗ vỗ đầu cô, xoay người đi về phía Lý
Tiểu Đường đã đứng lúc nãy. Bây giờ nơi đó đã không còn bóng dáng của Lý Tiểu Đường cùng với Từ Mạc Tu.
Thật là đáng ghét.
Ôn Viễn bĩu môi, xoay người mang hoa đặt trước bia mộ của Lý Nhược Thu. Trong
hình là một người con gái rất đẹp đang cười, so với tấm hình ở trong
album kia thật sự đẹp hơn rất nhiều.
Không biết tại sao, Ôn Viễn có chút không dám nhìn thẳng vào bà.
Loại chột dạ này không ổn, cô cố gắng động viên mình, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Lý Nhược Thu. Cặp mắt kia lộ ra vẻ rất nhu hòa, làm cho cô được khích lệ.
Bà sẽ tha thứ cho cô chứ? Chính cô cũng không dám tin
cô lại được ở bên cạnh một người ưu tú như vậy. Tối hôm qua tỉnh lại từ
trong giấc mơ, mở đèn ở đầu giường, cô lặng lẽ nhìn bộ dáng đang ngủ của anh mà trong lòng hạnh phúc muốn chết..
Cô biết anh rất tốt, nhưng biết làm sao đây.
“Xin người hãy tha lỗi cho con.” Ôn Viễn nhỏ giọng nói.
Như vậy cô mới không sợ.