Ôn Viễn ngơ ngác nhìn điện thoại.
Điện thoại vẫn duy trì trạng thái trò chuyện, không phải cô không dám cúp máy mà là hiện tại có phản ứng đi nữa cũng không kịp. Cô mới vừa nói trong điện thoại cái gì?
Chú đừng cho là cháu thích chú, cháu thích chú, thích chú.
Ôn Viễn rên lên một tiếng. Cô cúp điện thoại lấm la lấm lét ngó trái ngó phải mà không biết nên làm gì nữa.
Ôn Viễn vỗ vỗ trán, cô cảm giác mình không thể ngây ngốc ở trường học mãi, rõ ràng anh đang trên đường đến trường. Vác ba lô lên vai, Ôn Viễn muốn chạy trốn, nhưng thật bất hạnh khi vừa đẩy cửa ra thì lại nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang chạy về phía bên này, dừng ngay ở cổng trường.
Ôn Viễn sửng sốt hai giây, cô lui về sau đang chuẩn bị chạy thì Ôn Hành Chi đã nhanh chóng ra tay trước.
"Cháu chạy cái gì?"
Lúc này anh không có che dù. Trên người chỉ mặc duy nhất một cái áo sơmi màu đen, hơn nữa còn bị mưa làm cho dính vào người.
Ôn Viễn bị anh níu lấy, lỗ mũi không tự chủ mà nhíu lại: "Buông cháu ra."
Ôn Hành Chi quét mắt nhìn qua phòng bảo vệ nơi có hai chú bảo vệ đang nhìn ra với vẻ mặt tò mò: "Theo chú lên xe."
"Không đi." Ôn Viễn cứng đầu: "Cháu muốn đi tới lễ hội trường."
"Đã ướt như thế này còn muốn đi đâu nữa, theo chú lên xe."
"Cháu nói cháu không đi."
Ôn Viễn cố gắng trốn thoát, sử dụng cả chân tay đánh lên người anh, cô không muốn làm anh bị thương nhưng lại không thấy anh buông tay.
Trong lúc nhất thời uất ức mà chịu không nổi Ôn Viễn đã òa khóc lên: "Làm sao chú đáng ghét như vậy chứ? Chú đáng ghét, chú quá đáng ghét."
Bao nhiêu tức giận đều theo lời nói mà đi ra.
Ôn Hành Chi cũng chưa bao giờ chật vật như thế này, nhưng mà anh cũng không thèm để ý. Vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống trong chốc lát sau đó vươn tay ra, chỉ là còn chưa kịp đụng vào người cô đã bị hất trở lại.
"Không cho phép chú đụng vào cháu."
Đôi mắt đỏ hồng trợn lên dữ tợn nhìn anh, giống như một con thỏ nhỏ bị giật mình mà trở nên tức giận.
Lo lắng trong lòng phút chốc cũng giảm đi, Ôn Hành Chi bình tĩnh nhìn cô ánh mắt không né tránh. Rốt cuộc cô cũng bị anh thấy khoảnh khắc xù lông tự vệ. Lúc sắp quay đầu đi thì lại bị Ôn tiên sinh đưa tay kéo lại.
Ôn Viễn muốn giãy tay ra nhưng dường như anh cũng không có tức giận, khóe môi khẽ nhếch lên, cô còn nhỏ nên không thể nào hiểu được tình cảm phức tạp.
"Được rồi." Bản thân cô đã không còn chút sức lực nào, Ôn Hành Chi nhẹ dùng sức mặc cô phản kháng mà ôm cô vào lòng: "Về nhà cùng chú trước đã."
Ôn Viễn cảm giác năm nay vận mệnh của cô đã phạm vào thái tuế.
Liên tiếp gặp những biến cố không lớn không nhỏ thì không nói làm gì, nhưng tại thời điểm quan trọng như này tự nhiên phát hỏa.
Phía Đông thành phố B lúc gần tối.
Mấy ngày nay mưa dầm liên tục làm cho thành phố có chút lạnh, chưa tới bảy giờ mà trời đã tối thui. Ôn Viễn đang mơ màng ngủ thì cảm thấy có người đang tiêm cho mình. Cảm giác hơi đau làm cho cô nhúc nhích thì liền có một đôi tay giữ cô lại, không dùng nhiều sức lực nhưng cũng đủ để cho cô không động đậy nữa.
Sau khi tiêm xong, cô lại mơ mơ màng màng ngủ cho đến khi bị nóng bức làm cho tỉnh lại.
Cả người toát ra mồ hôi, Ôn Viễn nửa tỉnh nửa mê kéo kéo cái chăn đang đắp trên người xuống, sau một lúc vất vả cũng có chút mát mẻ, cô thoải mái muốn than thở một tiếng nhưng lại có một đôi tay kéo chăn lên đắp cho cô.
Ôn Viễn vẫn chưa tỉnh táo nên chỉ biết dựa vào bản năng kéo cái chăn xuống một lần nữa, nhưng người kia lại đưa tay ra kéo chăn bọc kín người cô lại chặt chẽ một lần nữa.
Ôn Viễn nổi giận, mở một mắt đang muốn ngồi dậy thì thấy người ở phía trên mình là.... Ôn Hành Chi.
Lần phát sốt này tới thật nhanh, đầu óc Ôn Viễn sớm bị cháy sạch không dùng được nữa rồi, cô sửng sốt rồi mới phản ứng nhìn xem đây là đâu.
Cô nhìn xung quanh gian phòng, ánh mắt lại dừng trên người Ôn Hành Chi.
"Đã tỉnh rồi hả?"
Giọng nói của anh làm cho cô phục hồi tinh thần lại. Ôn Viễn hơi mím mím môi hừ một tiếng rồi lại nằm xuống, thuận tiện dùng chăn trùm kín đầu lại.
Cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cả người đều nóng nực đến khó chịu, ở trong chăn lại không thoải mái, chỉ là đang giận anh. Không biết cô ở bên trong chăn buồn bực bao lâu thì nghe thấy tiếng rắc rắc đóng cửa, người kia đã không còn ở trong phòng.
Ôn Viễn tức giận đến mức ném chăn ra nhìn gian phòng không có lấy một bóng người thì vừa khó chịu vừa uất ức, đi chân không xuống giường.
Cô kéo kéo lại áo ngủ trên người, đang muốn đi ra ngoài thì cửa phòng ngủ chợt mở ra.
Ôn Hành Chi bưng một ly nước ấm và một hộp thuốc đi vào, nhìn thấy cô đứng ở giữa phòng, lông mày khẽ động: "Sao lại đi chân không?"
Ôn Viễn tức giận trả lời anh: "Ai cần chú lo."
Cô nguýt anh một cái, bắt đầu đi tìm giày.
Đúng lúc đó một đôi dép được đưa tới trước mặt cô, vẫn là đôi lần trước cô tới đây dùng. Mũi giày trắng toát, sạch bóng giống như chưa có người dùng.
Ôn Viễn ngồi chồm hỗm trên mặt đất mím môi nhìn chằm chằm đôi dép một lát sau đó mới chậm rãi đi vào. Mang nó vào rồi đi ra ngoài.
Ôn Hành Chi nhìn thấy thế thì kêu cô: "Tới đây uống thuốc trước đã."
Ôn Viễn đứng tại chỗ một mực cự tuyệt: "Cháu không uống."
Ôn Hành Chi liếc cô, chân mày khẽ nhướng lên: "Cháu đang sốt, chuyện uống thuốc này không thể thương lượng."
Ai thèm thương lượng với anh.
Ôn Viễn thầm lầu bầu một tiếng: "Cháu rất khỏe."
Ôn tiên sinh cũng không thèm để ý đến lời giải thích của cô, trực tiếp đưa tới một bình thuốc nhỏ, ngoài dự đoán, trong đó có một viên thuốc lớn được chia làm bốn, ba viên thuốc còn lại là thuốc có vỏ bọc đường, chúng nằm chen chúc trong cái bình nhỏ.
Nhìn giống như hồi xưa bà nội Thành dỗ cô uống thuốc.
Ôn Viễn chần chờ một chút.
Anh còn nhớ có phải không?
Lần đó anh bị bệnh, cô cố ý muốn quấy rối bẻ viên thuốc ra làm bốn cho anh uống. Nhưng bây giờ anh lại dùng phương pháp trẻ con này để dỗ dành cô.
Anh là người lớn, luôn luôn có biện pháp, còn cô chỉ là một đứa bé nhỏ bị uất ức, chỉ cần được dụ dỗ.
Ôn Viễn ghét mình luôn bị anh xem như một đứa nhỏ nhưng lại không thể khống chế bản thân không bị dụ dỗ. Bởi vì cô biết lúc này anh mới để ý đến cô.
Cô ghét mình như thế.
"Cháu không phải là trẻ con." Ôn Viễn dường như mất hết dũng khí, cảm thấy mệt mỏi, bèn ngồi xuống bên giường, giọng nói bởi vì đau lòng mà trở nên khàn khàn: "Cháu đã lớn, chú đừng nghĩ như vậy là có thể dỗ dành cháu."
Ôn Viễn buồn buồn cúi đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn thì thấy anh đang bỏ lọ thuốc trong tay qua một bên, nhìn thấy anh sửa sang lại cổ áo cho cô, sau đó nghe thấy tiếng nói của anh.
"Tôi dụ dỗ cháu lúc nào?"
Anh sửa sang lại chăn nệm bị cô vò nhàu nhĩ, động tác cực kỳ ôn nhu, kéo cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hành Chi nhìn thấy khóe mắt cô có chút ửng hồng.
"Có."
Ôn Viễn lấy miếng ngọc hình con thỏ vẫn luôn đeo trên cổ mình, rất long lanh đáng yêu. Ôn Hành Chi nhìn, trong lòng anh có chút ngoài ý muốn, cô vẫn luôn mang theo bên người. Nghe nói ngọc có linh tính, người giữ gìn ngọc, ngọc bảo vệ cho người, là thật hay là giả thì không ai biết được. Cho nên khi anh mua miếng ngọc này cho cô thì chỉ mong cô bình an. Cô làm việc rất lỗ mãng, giống như lần trước nếu như không phải cô còn có chút lanh lợi không thèm lằng nhằng thêm mà trực tiếp bắt lấy một cái taxi thì sợ rằng không phải chỉ là một tai nạn xe cộ như thế. Con người đều là vì tiền, cái gì cũng có thể làm ra được.
Ôn Hành Chi thu hồi suy nghĩ nhìn về phía Ôn Viễn: "Còn có cái khác?"
"Rất nhiều cái khác." Cô chu mỏ theo bản năng: "Chẳng qua là cháu không thèm tính sổ với chú. Cháu chỉ muốn nói cho chú biết, hiện tại cháu đã trưởng thành, không còn là đứa bé, chú không thể xem cháu mãi là trẻ con mà dụ dỗ."
Ánh mắt cô lúc này hết sức nghiêm túc, giống như một người lớn thực thụ, cố gắng giảng giải cho người đối diện. Cô cố gắng đặt mình ngang hàng với người kia, cùng một vị trí để cho người đó có thể hiểu tâm trạng của mình.
Nhưng Ôn Hành Chi biết cô thật sự chưa có trưởng thành.
"Ôn Viễn, cháu còn nhớ vấn đề tôi đã hỏi cháu."
"Hả?"
Ôn Viễn vẫn chưa kịp thích ứng khi bị anh thay đổi chủ đề đột ngột như vậy.
"Lúc trước tôi hỏi cháu, tại sao cháu không muốn ở lại thành phố B, cháu đã trả lời tôi như thế nào?"
Cô đã trả lời anh như thế nào?
Ôn Viễn cẩn thận suy nghĩ một lúc, lúc đó cô giống như tùy tiện trả lời vốn không nghĩ tới vấn đề này sẽ được nhắc lại.
"Cháu nói chú dụ dỗ cháu, vậy đây có xem là cháu đang dụ dỗ chú không?"
Ôn Viễn cúi đầu không nói.
Ôn Hành Chi lại chậm rãi nói: "Chuyện cháu không biết có rất nhiều, nếu cháu nói cho chú, chú có thể giúp cháu làm được rất nhiều."
"Không phải chú đã biết từ lâu sao?" Lần này Ôn Viễn không còn im lặng nữa.
"Tôi biết cái gì?"
"Thân thế của cháu, còn có bệnh của mẹ, không phải cái gì chú cũng đều biết rõ ràng sao?"
Ôn Hành Chi không ngờ cô đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Phút im lặng ngắn ngủi lúc nãy dường như đã khơi dậy sự tức giận trong lòng Ôn Viễn: "Vậy tại sao chú còn đồng ý muốn cháu thi đại học T, cái gì mà nói sẽ giúp cháu, căn bản chú không giữ lời." Ôn Viễn trừng mắt nhìn anh: "Chú còn giúp mẹ đổi trường học cho cháu, còn chỉ trích cháu dụ dỗ chú, cháu cho chú biết vì sao cháu muốn rời khỏi thành phố B, cháu ghét nơi này, cháu không muốn làm người nhà họ Ôn nữa, không muốn làm cháu gái chú nữa. Bởi vì bây giờ cháu không thể thích chú, đủ rồi chứ?"
Nói xong những lời này cô liền bật khóc.
Cô nói là cô ghét anh rồi, lúc nào cũng không để ý nhường nhịn cô.
"Cho nên cháu nói là cháu ngu ngốc, cháu hiện tại không muốn làm người ngu ngốc nữa, không thích chú nữa, tránh cho chú phải khó xử, như vậy chú vui rồi chứ?"
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh.
Ôn tiên sinh thấy cô đột nhiên bộc phát nên hơi sững sờ. Đến khi phản ứng kịp thì một cảm xúc phức tạp đã đánh gục anh.
Không nói nên lời, trong lòng có chút bất đắc dĩ, có chút nhẹ nhõm, lại có chút... vui sướng.
Một lúc lâu sau, anh gõ gõ xuống đầu Ôn Viễn, để bình thuốc nhỏ vào trong tay cô: "Làm khó cho cháu đã phải suy nghĩ cho chú, chú không bị khó xử cũng không cần cháu quan tâm."
Ôn Viễn trừng mắt nhìn anh, biết ngay là cái điệu bộ này mà.
Ôn tiên sinh cũng không quan tâm mà đi rót nước cho cô: "Về phần cháu, ngốc nghếch cũng không phải chỉ là một hai ngày, muốn thay đổi cũng không đơn giản, đừng tự làm khó bản thân mình."
Ôn Viễn dùng sức trừng mắt với anh, cô đang muốn từ chối ly nước anh đưa tới thì hai mắt chợt mở to, hoàn toàn không thể tin mà nhìn anh.
Ôn Hành Chi đè nén kích động hỏi cô.
"Suy nghĩ một chút đi, hai năm qua chú vì cháu thu dọn biết bao nhiêu cục diện rối rắm, chú đối xử với cháu chưa đủ tốt sao?"
Ôn Viễn đờ đẫn, "Nhưng chú là chú của cháu...."
"Tôi không phải." Ôn tiên sinh nghiêm túc nói : "Đây là tự cháu suy nghĩ như thế."
"Cháu... " Ôn Viễn tiếp tục đờ đẫn.
"Cho nên, Ôn Viễn cháu tự nói đi, tôi có lý do gì phải đối tốt với cháu?"
"Lý do........." Ôn Viễn không còn đờ đẫn nữa mà ánh mắt của cô rực rỡ, hơn nữa có chút cẩn thận: "Chú... chú cũng thích cháu hả?"
Ôn tiên sinh từ chối cho ý kiến cầm ly nước trong tay nhét vào tay cô, để lại cho cô hai chữ: "Uống thuốc."
Ôn Viễn chu mỏ: "Chú lại dụ dỗ cháu."
Ôn tiên sinh rốt cuộc cũng nổi nóng: "Tôi dụ dỗ cháu làm cái gì?"
"Nói không chừng đây là thuốc ngủ." Ôn Viễn mở to mắt đoán mò: "Thừa lúc cháu ngủ say chú đưa cháu về nhà, lén thay đổi trường đại học, ai mà biết được."
Cô chống tay lên, trưng ra bộ mặt 'anh có năng lực mà muốn làm gì không được chứ'.
Ôn tiên sinh nhức đầu, anh thật muốn cảm ơn cô vì đã để ý tới anh, nhưng nghĩ lại thấy buồn cười, anh cùng cô giận dỗi nhau vì cái gì.
"Tại sao tôi phải đổi trường học của cháu?"
"Mẹ cháu nói." Cô hừ hừ, "Mẹ nói chú quen biết rộng, muốn chú giúp đổi lại trường đại học ở thành phố B cho cháu, hơn nữa mẹ còn nói chú đã đồng ý."
Ôn Hành Chi nhíu nhíu mày.
"Nói bậy nói bạ." Anh nhìn Ôn Viễn : "Lời như vậy mà cháu cũng tin?"
Ôn Viễn bị anh nhìn thì có chút sợ hãi cũng có chút uất ức.
"Tại sao lại không tin được? Chú cũng đâu có nói gì với cháu."
"Vậy rất tốt, nếu như tôi nói tôi muốn cháu đến thành phố T đi học, cháu tin hay không?"
Ôn Viễn sửng sốt, hôm nay cô đã chịu quá nhiều kích thích rồi, nhiều đến mức lúc này cô không thể tiêu hóa hết được, mà Ôn Hành Chi cũng không hề hối thúc cô.
Ly nước trong tay đã bị nguội, anh muốn rót một ly khác, chỉ là anh còn chưa kịp đi liền bị một bạn nhỏ nào đó nắm lấy tay áo. Anh quay người lại thì bị cô ôm lấy eo.
"Chú không phải là thật đúng không? Nhất định là có người nào đó giả mạo chú, chú không phải là chú của cháu."
Ôn Hành Chi mỉm cười: "Ôn Viễn, cháu có biết không, mỗi lần ở gần tôi là cháu đều ôm một suy nghĩ như thế."
"Cháu không biết, cháu quên rồi." Cô ăn vạ.
"Quên?" Ôn tiên sinh nhắc nhở để cho cô nhớ lại : "Mùa đông năm ngoái, ở núi Tước Lĩnh, cháu uống rượu say..."
"Không cho nói nữa, không cho nói nữa." Cô ngẩng đầu che miệng của anh lại, ngả đầu vào lòng anh trong mắt ánh lên nụ cười, có thương yêu, cũng có may mắn.
Ôn Hành Chi cầm tay của cô kéo lại gần mình một chút. Thân hình cô nhỏ nhắn nên rất nhanh đã nằm gọn trong ngực anh.
"Đây là lần thứ hai. Cho nên, tôi có chút thiệt thòi."
Trong lời nói của anh có ngụ ý làm ánh mắt cô sáng lên, hai má ửng hồng, dè dặt cẩn thận nhìn anh. Ôn Hành Chi khẽ cúi đầu, Ôn Viễn khẽ run lên muốn lùi lại phía sau một bước.
Bởi vì một bước này mà Ôn Hành Chi dừng lại. Nhìn ánh mắt của cô có chút ảo não, lại có chờ đợi. Giống như ngày trước, lần đầu tiên anh nhận được
điện thoại của cô, chính là giọng điệu như thế.
“Sợ?” Anh hỏi cô.
Ôn Viễn lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh: “Không sợ.”
Ôn Hành Chi hơi nhếch khóe môi, tiếp tục cúi xuống nhẹ nhàng hôn khóe môi
của cô. Giống như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại làm cho linh hồn của
cô run rẩy.
Một lúc lâu sau.
Cô đỏ mặt, buồn bực ở trong lòng anh nói: “Làm sao anh có thể như vậy?”
Ôn tiên sinh bình tĩnh nói: “Không phải em nói em là người trưởng thành sao?”
Ôn Viễn chợt nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên căm tức nhìn anh: “Đều là bởi vì anh mà em đã bỏ lỡ lễ tốt nghiệp.”
Ôn Hành Chi cảm thấy mình bị oan nhưng cũng không sao.
“Anh sẽ đền bù cho em.”
Còn nhiều thời gian, những thứ anh thiếu anh sẽ từ từ bù đắp cho cô.