Ôn Viễn đứng trong làn mưa, sững sờ nhìn chiếc xe chạy về phía cô. Sắc
trời bắt đầu tối, ánh đèn xe xuyên qua làn mưa chiếu tới cực kỳ chói
mắt, Ôn Viễn theo bản năng che mắt lại, đến khi đèn xe tắt đi, cô bỏ tay xuống, thấy Ôn Hành Chi giương một cái ô màu đen xuống xe, bước nhanh
về phía cô.
"Làm sao mà hốt hoảng như vậy?"
Bởi phải che
mưa cho cô, quá nửa người Ôn Hành Chi đều ở ngoài ô, bị mưa trút lên ướt đẫm, Ôn Viễn vẫn không ngừng nhìn anh, đôi môi run rẩy không biết phải
nói những gì.
Ôn Hành Chi vươn tay, muốn vuốt tóc ướt dính trên
trán cô, nhưng vừa duỗi lên giữa không trung, Ôn Viễn vốn đang ngẩn
người chợt phản ứng, nức nở một tiếng nhào vào trong ngực anh. Thật lâu, mới cúi đầu, phát ra một âm thanh nhỏ xíu, nghẹn ngào như con thú nhỏ
bị thương: "Chú."
Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn cô, chau mày.
Thành phố B, Đông Giao.
Thành phố B đã nhiều ngày nóng bức liên tục, thời tiết ngột ngạt giống như
lồng hấp, nhịn đến hôm nay, rốt cuộc trút xuống một cơn mưa xối xả, rửa
sạch giảm đi hơi nóng mấy ngày nay. Tầng lầu thật cao, cửa sổ vừa mở ra, một cơn gió cuốn vào, mang theo một tia mát mẻ.
Ôn Viễn vẫn cứ
đứng trước cửa sổ, quần áo ướt đẫm dính vào làm cô không thoải mái,
nhưng cô vẫn không muốn động đậy. Ôn Hành Chi từ trong phòng tắm đi ra,
nhìn bóng dáng nho nhỏ phía trước cửa sổ, hơi nhíu mày, nói: "Nước đã
xong, vào tắm đi." Nhìn thấy cô ngây ngẩn quay người lại, còn nói: “Quần áo ướt để một bên, quần áo khô sẽ lập tức đưa đến."
Ôn Viễn nghe vậy chỉ đứng tại chỗ, cọ mũi chân. Ôn Hành Chi cởi hết cúc áo, nhìn cô
vẫn bất động như cũ, thúc giục: "Tắm trước, có chuyện gì ra ngoài hãy
nói."
Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn anh, cắn cắn môi, vào phòng tắm.
Nước ấm vừa đủ, cô ngâm trong nước một lúc. Một ngày nay cô mệt muốn
chết rồi, cho tới bây giờ đầu óc vẫn còn hỗn loạn, cho nên cô quả thật
cần được nghỉ ngơi.
Ngâm mình trong nước một lúc, đến khi cảm
thấy hơi khá hơn một chút, Ôn Viễn mới lặng lẽ đứng dậy. Quần áo sạch
đặt trong giỏ bên ngoài, Ôn Viễn chậm chạp mặc lên người, đi tới phòng
khách.
Ôn Hành Chi đã đổi lại quần áo khô ráo, lọn tóc hơi ẩm
nhìn ra vừa mới tắm qua. Thấy cô tới, bèn vẫy vẫy cô, đưa cho cô một cốc nước: "Uống cái này đi."
Ôn Viễn nếm nếm, là vị thuốc pha nước. Cô chu mỏ: "Cháu đâu có cảm."
"Phòng ngừa ngộ nhỡ."
Anh cũng không nhìn cô, lấy quần áo và đồ ăn Lại Dĩ Ninh mua bên ngoài mang tới ra, thức ăn đã hơi nguội, đành phải bỏ vào trong lò vi sóng đun
nóng. Trong lúc này, cả gian phòng hai trăm mét vuông, vang vọng chỉ có
âm thanh nho nhỏ của lò vi sóng đang làm việc.
"Cháu không đói."
Ôn Viễn núp phía sau gối ôm, từ chối ăn cơm, lại nhìn anh lấy gối ôm ra
khỏi lồng ngực mình, đặt một phần sủi cảo tôm một phần canh trứng trước mặt cô. Sủi cảo tôm là bên ngoài đưa tới, nhưng canh trứng là anh nấu
lúc cô tắm, hơi nóng từ trong bát bốc lên, khói xông lên làm mắt cô nóng nóng, giống như là có nước mắt muốn ứa ra.
"Không đói cũng phải ăn một chút."
Hiếm khi anh có kiên nhẫn, đặt đôi đũa vào trong tay cô, vừa dùng thìa khuấy vào trong nước canh, lại nghe cạch một tiếng, Ôn Viễn ném lên trên bàn, tiếp tục cầm gối ôm che khuất khuôn mặt mình. Ôn Hành Chi ngẩng đầu,
tầm mắt rơi vào trên người cô, phát hiện bả vai của cô đang run rẩy,
giống như là đang khóc, nhưng không hề có tiếng động. Tới gần, mới nghe
thấy tiếng khóc rất nhỏ của cô. Đè nén mà run rẩy, không giống một đứa
bé.
Ôn Viễn lớn như vậy, anh rất ít khi thấy cô khóc.
Từ
nhỏ cô và Ôn Kỳ cùng nhau lớn lên, Ôn Kỳ không hiểu chuyện, Ôn Viễn luôn bị bắt nạt. Đều là trẻ con đang lúc đùa giỡn, người lớn không tiện
quản, cứ tưởng rằng nha đầu này nhất định nén một bụng ấm ức, lại không
nghĩ rằng cô lại khác xa với suy nghĩ của anh.
Có một lần anh từ
nước ngoài trở về, vừa vào đến cửa, nhìn thấy hai người đứng trên phòng
trong nhà, một cô nhóc tết hai bím tóc nhỏ như sừng dê chống nạnh ngôn
ngữ mạnh mẽ cảnh cáo anh trai không cho phép bắt nạt cô nữa, nếu không
sẽ mách với cha. Một bộ dáng bé nhỏ nghiêm chỉnh. Trong lòng anh không
để tâm đến hai đứa nhỏ này, đợi đến lúc ăn cơm tối, khi cô nhóc bị mẹ
nhắc nhở gọi anh là chú mới nhìn cô một lúc, tóc hình như vừa gội qua,
vừa mềm vừa mượt, miệng ngọt ngào gọi anh, biểu tình có chút kính
sợ lại miễn cưỡng mỉm cười vô cùng thú vị.
Chỉ chớp mắt dáng dấp đã lớn như vậy, nha đầu lớn như vậy cũng không coi mình như đứa bé, bắt đầu giống người lớn.
Anh không thích cô như vậy .
"Ôn Viễn."
Anh vô cùng kiên nhẫn nâng đầu cô dậy, chỉ có điều cô giãy giụa nên bị đau, một thoáng ngẩng đầu cô khóc lớn lên.
Anh không dỗ dành cô, chỉ cúi đầu nhìn cô khóc, rồi sau đó lấy khăn lông cô để một bên, lau mái tóc hơi ẩm ướt của cô. Lau một hồi, tiếng khóc của
cô dần trở nên yếu ớt, anh mới mở miệng nhắc lại: "Một lát ăn chút gì,
ăn xong tôi đưa cháu về nhà."
"Cháu không trở về nhà." Cô thút thít đáp.
"Không được."
"....."
"....."
"Cháu ghét chú!" Khăn lông bị giật lấy, Ôn Hành Chi cúi đầu, thấy đôi mắt
sưng đỏ của Ôn Viễn giận dữ trừng mắt anh: “Chú nói mà không giữ lời!
Chú đã nói sẽ giúp cháu mà!"
Ý đồ của cô là muốn Ôn tiên sinh áy
náy, lại thấy trong đôi mắt Ôn Hành Chi nhìn cô rõ ràng xen lẫn mỉm
cười, như thể bất đắc dĩ. Vốn là cô rất có khí thế, nhưng quần áo đang
mặc hơi rộng, cả người cô rụt lại ở bên trong, nên có vẻ hơi nhỏ bé.
Nhìn cô như vậy, Ôn Hành Chi quả thật có chút áy náy không đứng dậy. Suy
nghĩ một chút, anh cầm lấy khăn lông trong tay cô lau mắt cho cô. Ôn
Viễn mím miệng gạt tay anh ra, túm lấy tay áo sơ mi anh vừa đổi lau lau ở trên mặt, coi như là lau nước mắt, cũng coi là phát tiết.
Ôn Hành Chi híp híp mắt, gõ gõ đầu dưa của cô: "Biết cháu ngốc, lại không nghĩ rằng sẽ ngốc đến mức độ này.”
Thấy cô lại định kháng nghị, liền chụp khăn lông lên đầu cô, vừa chậm rãi
lau tóc vừa nói: "Cứ chạy thẳng như vậy, nếu không gặp tôi, cháu định
đến nơi nào?"
Khăn lông choàng lên đầu, Ôn Viễn chu chu miệng, không được tự nhiên giật giật: "Dù sao cháu không muốn ở nhà chờ đợi."
"Thế nào, có người mắng cháu?"
"..... Vâng."
"Bởi vì nguyện vọng?"
"Ưmh."
"Tại sao không muốn ở lại thành phố B?"
"....." Ôn Viễn không biết nên trả lời như thế nào, cô cảm thấy mình ở trước
mặt người này chính là một trang giấy trắng, làm cái gì đều bị nhìn
thấu: “Không vì sao cả.”
Cô nhỏ giọng lầm bầm một câu, nói xong đầu bị nâng lên.
Ôn Viễn có chút kinh hoảng nhìn anh bỗng nhiên áp gần, vốn có chút chột
dạ, dưới cái nhìn chăm chú của anh nhịp tim càng tăng nhanh, tưởng như
muốn nhảy ra. Một đôi mắt lấp lánh cũng chớp càng ngày càng nhanh, hô
hấp, cũng theo đó mà ngắn ngủi. Cô liếm liếm môi, định nói gì đó, lại
thấy tầm mắt Ôn Hành Chi chợt rơi vào trên môi cô, ngay tiếp theo vẻ mặt có chút biến hóa. Biến hóa ấy cô nhìn không quá rõ, không đợi cô tra
cứu, Ôn Hành Chi liền buông cô ra, lấy chén sủi cảo tôm trước mặt cô
lên, xoay người rời đi: "Cơm hơi nguội rồi, tôi đi hâm nóng."
Ôn Viễn mở to hai mắt nhìn anh, cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm, lùi về trên ghế sofa.
Cả người vô lực, tim vẫn thình thịch dư dội đập không ngừng. Bởi vì, một khắc kia, xém nữa cô cho rằng anh đang muốn hôn cô.
Đêm đó, Ôn Hành Chi không đưa Ôn Viễn về nhà, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nhiều, tống cô vào phòng mà cô hay ngủ, để cô nghỉ ngơi sớm, có chuyện
gì ngày mai hãy nói. Vậy mà, chính anh lại không ngủ được, ngồi ở thư
phòng một lúc, bấm gọi điện về nhà họ Ôn.
Rất nhanh điện thoại được nhận, xem ra vẫn luôn chờ đợi.
"Hành Chi, như thế nào?"
Anh cúi đầu nhìn khuy tay áo trên áo sơ mi, là anh thấy trong quà sinh nhật cô tặng, cũng không phải bảo bối gì cả, nhưng hôm nay anh lại cài lên.
Giờ phút này nó tỏa ra một màu nâu, rất giống đôi mắt cô. Giọng nói bên
kia có chút vội vàng, giọng Ôn Hành Chi lại có vẻ không mặn không lạt:
"Ngủ rồi."
"À, vậy thì tốt, vậy thì tốt." Luôn miệng vậy là tốt rồi, không biết là an ủi mình hay đang an ủi người bên cạnh.
Ôn Hành Chi cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ, trong phòng anh
không mở điều hòa, bởi vì tối nay vô cùng mát mẻ: “Chị dâu thế nào rồi?"
Ôn Hành Lễ im lặng mấy giây, mới nói: "Uống chút thuốc, cũng ngủ rồi."
"Tốt nhất nên đến gặp bác sĩ, em có người quen cũng rất tốt, có thể giới thiệu cho chị dâu."
"Không, không cần không cần!" Ôn Hành Lễ vội vàng phủ nhận, ý thức được mình có chút luống cuống, nên nói chậm lại: "Tự anh có thể thu xếp, còn phải,
còn phải cô ấy đồng ý đi mới được....."
"Anh cả." Ôn Hành Chi nhàn nhạt ngắt lời ông: “Anh cảm thấy cứ phải kéo dài như vậy sao?"
Đáp lại anh là một khoảng yên lặng, Ôn Hành Chi cũng không gấp gáp, lẳng
lặng đứng yên trước cửa sổ, cho đến khi bên kia truyền đến giọng khàn
khàn của Ôn Hành Lễ: “Nhiều năm như vậy, là anh có lỗi với cô ấy. Còn cả Viễn Viễn, đứa bé này, anh không có chăm sóc tốt, không quan tâm đến."
"Con bé quen rồi."
"Hành Chi, chú để anh nói đã." Giọng Ôn Hành Lễ tựa như có chút cầu xin: “Hôm nay vì chuyện nguyện vọng của nha đầu, anh nói chuyện với cô Phương chủ nhiệm lớp con bé, cũng biết mấy năm nha đầu lên cao trung chú chăm sóc
nhiều đến con bé. Anh hổ thẹn, hổ thẹn chính người cha này, thiếu sự gần gũi với con mình.”
Ôn Hành Chi môi mím thật chặt, càng tỏ vẻ
lạnh lùng: “Em tưởng anh cũng đã biết, con bé xa lánh anh không phải chỉ là một nguyên nhân này ."
Ôn Hành Lễ nghẹn lời, hồi lâu, mới
trầm thấp thở dài. Cuộc điện thoại tối nay, ông đã trầm mặc nhiều lần,
ông là một người ngoại giao, sở trường là kỹ thuật ăn nói, nhưng đối mặt với chất vấn có như không của Ôn Hành Chi, thế mà ông lại không biết
nên nói gì. Có lẽ cú điện thoại này gọi không phải lúc, tối nay, khí thế bức người trong trẻo lạnh lùng của người em trai trước sau như một có
phần ngoài dự liệu với ông.
Ông ép chính mình mở miệng: "Mới đầu
Vũ Phân nói tôi còn không tin, nhưng về sau một mình tôi yên tĩnh suy
nghĩ lại mới hiểu được, nha đầu nhất định đã biết cái gì rồi." Chầm chậm ngừng lại, ông không hiểu thở dài: “Rốt cuộc là khi nào? Người trong
nhà chắc chắn sẽ không nói với con bé những thứ này, con bé nghe được từ nơi nào." Tiếng nói bỗng nhiên dừng lại, khi lần nữa mở miệng giọng của Ôn Hành Lễ có chút khẩn trương: “Chẳng lẽ là....."
"Thế nào?" Ôn Hành Chi theo bản năng nắm chặt điện thoại di động.
Ôn Hành Lễ cơ hồ là có chút ảo não nói: "Tôi nhớ ra rồi, đó chắc là gần lúc tốt nghiệp tiểu học của Viễn Viễn."
Khi đó chính sách của thành phố B là phân trường cho các học sinh nhập học, Kiều Vũ Phân không hài lòng với trường học phân cho Ôn Viễn cho lắm,
vừa lúc Ôn Hành Lễ ở nhà, bà để ông đi quan hệ một chút, đổi trường cho
Ôn Viễn. Ôn Hành Lễ không đồng ý kiến của bà, trường phân cho Ôn Viễn là trường trung học thực hành, thời gian học rất nhiều nhưng lại không có
sự quản lý nghiêm ngặt. Ý của Kiều Vũ Phân muốn cho con bé chuyển đến
trường khác, nơi đó mặc dù hơi xa nhưng các thầy giáo quản rất nghiêm,
các học sinh cũng chịu học. Hàng năm học sinh mới tốt nhất cũng đến từ
trường này. Ôn Hành Lễ cân nhắc nhiều lần mới hỏi ý kiến Ôn Viễn, Ôn
Viễn lựa chọn trường trước. Ôn Hành Lễ tôn trọng mong muốn của Ôn Viễn,
không chuyển trường cho con bé, sau lại bị Kiều Vũ Phân thúc giục mấy
lần, thúc giục làm hai người tranh cãi ầm ĩ một trận.
Ông còn nhớ rõ lời Kiều Vũ Phân nói: "Đứa nhỏ này, ôm về nuôi là ý của ông. Tôi
không hề phản đối, dù biết mình phản đối cũng vô dụng. Ông nói ông quanh năm ở bên ngoài, để đứa nhỏ này làm bạn với tôi, đứa bé này là để tôi
trông nom. Nó thành người như thế nào, là tôi định đoạt. Còn bây giờ thì sao? Ông là mặt đỏ, để tôi diễn mặt trắng? Người tốt cũng là ông làm?
Tôi nói cho Ôn Hành Lễ ông biết chuyện này không tốt như vây được! Nó
phải đổi trường học, không được thương lượng! Tôi không thể để tâm huyết của chính mình hủy ở cái trường rách kia được!"
Khi đó tính cách cố chấp của Kiều Vũ Phân bắt đầu lộ ra, đặt vào chuyện khác thì không
sao. Chỉ cần dính đến chuyện của bọn nhỏ, nhất là chuyện của Ôn Viễn, bà ấy luôn mang dáng vẻ hoàn toàn nắm trong tay. Có lúc, ông thậm chí cảm
thấy mê muội, người phụ nữ này, đối với đứa con không phải của mình,
thậm chí không phải máu mủ nhà họ Ôn, rốt cuộc là yêu hay hận?
"Cãi nhau xong anh bị cử ra nước ngoài, ra đến trước cửa nhà chỉ nhớ nha đầu đứng ở cửa sân nhìn anh, dáng vẻ như muốn tiến lên lại không dám. Đoán
chừng con bé đã biết chút gì khi ấy. Ngoài ra, lúc Ôn Viễn đưa vào nhà
Ôn Kỳ cũng đã hiểu ít chuyện, không biết đã nói qua với con bé cái gì."
Càng nghĩ tiếp Ôn Hành Lễ càng phiền chán: “Thật là rối ren."
Ôn
Hành Chi vẫn yên lặng lắng nghe, cuối cùng nhẹ nhàng nở nụ cười, Ôn Hành Lễ nghe ra, như có một ý vị không nói nên lời: "Đúng là rối ren."
Một cuộc điện thoại này vẫn chưa làm Ôn Hành Chi ngủ an ổn, thỉnh thoảng mở máy vi tính ra xử lý một số việc, khép lại máy vi tính tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần chỉ chốc lát, mở mắt ra trời đã tờ mờ sáng. Anh vuốt
vuốt lông mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi tới trước cửa phòng Ôn
Viễn, thấy cửa đã mở, mà Ôn Viễn đang rụt người trong bộ quần áo rộng ôm chăn ngồi ngẩn người trên giường, nghe tiếng bước chân sững sờ ngẩng
đầu lên, nhìn thấy Ôn Hành Chi, lại giận dỗi hất đầu.
Ôn Hành Chi làm như không thèm để ý đến đôi mắt hình viên đạn của người bạn nhỏ
này, đưa một bộ quần áo khác mà Lại Dĩ Ninh chuẩn bị cho cô, "Không muốn ngủ thì rời giường."
"Rời giường để làm gì?"
"Đưa cháu về nhà."
"Cháu không muốn về nhà." Ôn Viễn phồng má.
"Thế có muốn đến đại học T hay không?"
Ôn Viễn có chút do dự, đương nhiên muốn đến đai học T, nhưng cô quả thật
không biết đối mặt thế nào với hai người gọi là cha mẹ trong nhà. Cúi
đầu rối rắm, cô đưa tay kéo ống tay áo Ôn Hành Chi, đáng thương cọ xát:
“Chú à."
Bộ dạng nũng nịu này thật giống trẻ con.
"Được rồi." Anh nói: “Tôi dẫn cháu trở về."
Trải qua một trận mưa to, hoa trong sân nhà họ Ôn gần như bị đốn héo.
Sau đó bà Thành cũng không quan tâm đến hoa cảnh này nữa, sáng sớm đã đứng ở cửa viện, vẻ mặt có chút lo âu. Ôn Hành Chi dẫn Ôn Viễn vào cửa viện,
vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy bà Thành lảo đảo bước tới.
"Bà chậm một chút."
Ôn Hành Chi nâng đỡ bà, bà Thành nhìn anh, lại nhìn Ôn Viễn, quả thật
không biết nên nói gì cho phải. Do dự chốc lát, mới mở miệng: "Bà thấy
vẫn nên chờ một lúc mới vào, trên lầu....."
Lời còn chưa dứt, đã
nghe ầm một tiếng, tiếp theo là tiếng vỡ tan tành của đồ đạc rơi xuống.
Nghe âm thanh kia, là từ trong phòng Ôn Hành Lễ và Kiều Vũ Phân truyền
tới.
Ôn Hành Chi rất nhanh đã hiểu ra, chân mày khẽ chau, nói: "Ông cụ ở nhà ạ?"
"Ông cụ không có ở đây, sáng sớm tổng bộ cho xe tới đón ông ấy tham gia hoạt động, nói là buổi tối sẽ đưa về. Cũng đã biết trong nhà xảy ra một số
chuyện, có điều Hành Lễ giấu một chút, cũng không giận nhiều lắm."
Ôn Hành Chi yên lặng gật đầu một cái, hơi suy nghĩ, quay đầu nói với Ôn Viễn: "Cháu về phòng cùng bà Thành."
Ôn Viễn lắc đầu một cái: "Cháu...cháu muốn đi xem mẹ."
Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô một lát, không hề nói gì, xoay người đi. Ôn
Viễn và bà Thành liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc đi theo sau.
Gần
tới phòng Kiều Vũ Phân, cửa phòng bỗng mở ra, một người mặc áo blouse từ trong đi ra. Người này Ôn Viễn biết, là bác sĩ trong sở vệ sinh đại
viện, là chuyên khám bệnh cho các thủ trường cùng người thân của họ.
Giờ phút này mặt mày vị bác sĩ họ Trương khổ sở, lắc lắc đầu. Ôn Hành Chi gật gật đầu với ông, nghiêng người vào phòng.
Tình trạng trong phòng so với ngoài sân còn bết bát hơn, trên nệm giường vẫn luôn sạch sẽ đọng một vũng nước, giống như thuốc được sắc bị hất lật
chuyển. Tóc tai Kiều Vũ Phân bù xù, đối diện Ôn Hành Lễ làm loạn.
"Ông gọi bác sĩ vào nhà là có ý gì? Tôi nói cho Ôn Hành Lễ ông biết, tôi
không có bệnh! Tôi — không có — bệnh!" Ba chữ cuối cùng cơ hồ như cuồng
loạn gào ra, sợ rằng mỗi một người trong nhà này đều có thể nghe thấy.
Ôn Hành Lễ hình như là mất hết tính nóng nảy, chỉ dụ dỗ bà, nói: "Vậy đi đổi chăn có được không? Ẩm ướt không tốt cho chân."
Kiều Vũ Phân hừ lạnh một tiếng: "Chân tôi không tốt đã bao nhiêu năm, ông bây giờ mới biết quan tâm đến tôi? Giả mù sa mưa!"
Ôn Hành Chi vẫn không nói gì, đứng ở nơi đó nhìn Ôn Hành Lễ tự tay thay
chăn cho Kiều Vũ Phân, mặt không chút thay đổi. Ôn Viễn nghiêng nghiêng
đầu, nhìn thấy một y tá cầm khay thuốc đi về phía này. Thuốc đông y quá
đắng, Kiều Vũ Phân không muốn uống, đành phải uống thuốc tây.
Ôn Viễn mấp máy môi, khi y tá đi qua đưa tay đỡ lấy cái khau: "Để tôi vào."
Cô bưng thuốc đi vào trong phòng, còn chưa đi đến trước giường, Kiều Vũ
Phân đã ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào cái khay trong tay cô. Ôn
Viễn bị giật mình, nhưng vẫn kiên trì đi tới.
"Cô đứng lại, cô
đừng cử động." Kiều Vũ Phân chợt mở miệng: “Trong tay cô bưng là cái
gì?" Chỉ chỉ Ôn Viễn, lại nhìn Ôn Hành Lễ: “Nó bưng cái gì? Tôi nói tôi
không có bệnh, các người một người hai người muốn bắt tôi uống là ý gì?
Chỉ mong tôi sớm chết đúng không? Đúng không? !"
Ôn Hành Lễ vội giữ bà: “Đâu nói bà bệnh, chỉ uống rồi ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại là không có chuyện gì rồi."
"Tôi không uống!" Kiều Vũ Phân ra sức đấm vào giường, chợt ngẩng đầu lên,
nhào qua Ôn Viễn: “Cô cút ra ngoài cho tôi! Cút ra ngoài!"
Ôn
Viễn đã bị sợ choáng váng, đứng tại chỗ quên nhúc nhích, ngơ ngác nhìn
Kiều Vũ Phân giương nanh múa vuốt với mình. Chợt một lực mạnh mẽ kéo bà
lại, còn chưa phản ứng kịp, một bóng dáng đã đứng ở trước mặt cô, dùng
tay giữ chặt Kiều Vũ Phân.
Nhìn như không dùng bao nhiêu lực, nhưng Kiều Vũ Phân lại không giãy thoát được.
"Hành Chi. Chú! Chú buông cô ấy ra!" Ôn Hành Lễ gấp đến độ nói cũng không được đầy đủ, cuống quít chạy sang đỡ Kiều Vũ Phân.
Ôn Hành Chi lạnh lùng liếc nhìn ông, buông lỏng tay: "Anh thích dây dưa
như vậy nếu sau này xảy ra chuyện gì, đừng trách em chưa nhắc nhở anh."
Động tác Ôn Hành Lễ chăm sóc Kiều Vũ Phân dừng một chút, cuối cùng, không hề nói gì.
Ra khỏi phòng, đầu óc Ôn Viễn như càng rối loạn, tình hình trước mắt làm
cô không biết phải làm sao. Cô không hiểu, một nguyện vọng nho nhỏ, làm
sao sẽ biến thành tình trạng như hiện nay. Cô ngồi trên giường, cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
Bà Thành đi vào, nhìn dáng vẻ cô,
chỉ thương xót thở dài. Ôn Viễn nhìn bà Thành, chớp chớp đôi mắt phiếm
hồng, chui vào trong lòng bà.
"Bà, bà nói có phải con đã sai rồi không?"
Bà Thành vuốt vuốt tóc cô. Giống như trước đây cô bị ấm ức cũng ôm đong
đưa dỗ cô, lâu sau, mới trầm thấp thở dài: "Nha đầu bướng bỉnh."
...