Đánh giá: 9.3/10 từ 44 lượt
Dịch giả: Chu Thanh Nga - ĐặngHương Thảo
Phù sinh chính là đờingười, nhưng sách là câu chuyện đầy trí tưởng tượng về những yêu quái sống đan xen giữa nhân gian.
Sau nghìn năm lang thangkiếm tìm tung tích mối tình oan gia, nếm đủ vị đắng ngọt đời người, một cô gái dừng chân mở quán bánh ngọt tên gọi Không Dừng, pha một thứ trà tên gọi Phù Sinh, đắng vô cùng tận, nhưng sau vị đắng lại là vị ngọt sâu xa, hệt như chuyện đời bởi đời người vốn dĩ là một hành trình đắng ngọt sóng đôi.
Giữa ranh giới của thếgiới loài người và thế giới yêu linh, trong khói sương đậm liêu trai huyền thoại, là những câu chuyện đầy ý thơ, ngọt ngào và cũng đầy trăn trở về tình yêu, tình bạn, tình người.
Trong đó, yêu quái cólúc còn con người hơn cả con người, với tình yêu bất chấp tổn thương, hy sinh. Tác giả có lối viết thu hút, mang vẻ lãng mạn huyền hoặc rất riêng biệt.
****
Phù sinh, chính là đờingười, vô định, nổi trôi, đầy biến số...
Nhưng “Câu chuyện Phùsinh” và “Phù sinh ngoại truyện” không phải viết về con người, mà viết về những yêu quái sống đan xen giữa nhân gian.
Đó là những câu chuyệnđơn lẻ được xâu chuỗi với nhau trong hành trình của một cô yêu cây chủ quán. Sau cả nghìn năm lang thang mọi chốn kiếm tìm tung tích mối tình oan gia, nếm đủ vị đắng ngọt đời người, cô đã dừng chân mở một quán bánh ngọt tên gọi Không Dừng, pha một thứ trà tên gọi Phù Sinh, đắng vô cùng tận, nhưng sau vị đắng lại là một vị ngọt sâu xa, hệt như chuyện đời... vì như cô nói, đời người, vốn dĩ là một hành trình đắng ngọt sóng đôi.
Tách trà đó, gọi tớinhững câu chuyện, của những cây, những đá, những côn trùng, động vật, từng bước vào thế giới loài người với trái tim ngây thơ và nhiệt thành rất mực. Họ khoác trên mình hình dáng của con người, mang theo niềm khát khao được làm những việc chỉ thuộc về riêng con người. Họ cũng sống, cũng đi học, cũng mưu sinh, cũng yêu thương, giằng xé, như những con người thực thụ. Trường sinh bất tử, cứ ngỡ họ chẳng liên quan gì đến cuộc phù sinh.
Thế nhưng, họ chỉ bắtchước được vẻ bề ngoài của loài người, chứ không thể học nổi những khuất khúc trong nhân tính. Bởi vậy, dù sống cả ngàn năm, họ vẫn ngây thơ như thuở mới ra đời.
Giữa ranh giới mơ hồgiữa thế giới loài người và thế giới yêu linh, trong lãng đãng khói sương đậm sắc liêu trai huyền thoại, là những câu chuyện đầy ý thơ, ngọt ngào và cũng đầy trăn trở về tình yêu, tình bạn, tình người. Mà trong đó, những yêu quái còn con người hơn cả con người, với những tình yêu bất chấp tổn thương, những hy sinh không cần ai biết đến, thậm chí dám đánh đổi cả sự trường sinh, bởi vì họ biết, đôi khi, khoảnh khắc cũng là trường sinh.
Khép lại mỗi một câuchuyện, chúng ta lại như choàng tỉnh một lần.
Tôi tin rằng, những câuchuyện như hoang đường, như mộng mị, đầy sắc màu duy mỹ kia, lại sẽ khiến chúng ta phản tỉnh một cách thiết thực.
Để rũ bỏ lớp bụi dày đãche kín trái tim ta bấy lâu nay, để thay đổi cách nhìn đầy thiên kiến và hằn học với những sinh linh nhỏ nhoi mà chúng ta đã từng dùng danh nghĩa loài người mà khinh miệt, mà thẳng tay tàn hại, để xoá tan những bất mãn với cuộc đời.
Những câu chuyện tuy cóđớn đau, có nuối tiếc, có đắng lòng, nó lấy đi của người đọc những giọt nước mắt, nhưng lại rửa trôi đi những bụi bặm trong cách nhìn đời. Vị đắng đó, vị ngọt đó, khác nào vừa được uống một tách trà tên gọi Phù Sinh, khép lại trang sách mà dư vị vô cùng...
****
Nghìn năm trước, cô từnglà một yêu cây bé nhỏ mới thành hình trên cõi đời, thầm yêu thuỷ thần Tử Miễu. Sau khi mối tình ngây thơ vỡ tan như bi kịch, cô yêu cây đơn độc sống đến tận bây giờ, mở một tiệm bánh ngọt, tên gọi “Không Dừng”.
Cô biết pha một thứ trà tên gọi “Phù Sinh”, đắng vô cùng tận, nhưng sau vị đắng lại là một vị ngọt sâu xa, hệt như chuyện đời…
Cô yêu cây suốt đời gắnliền với những câu chuyện. Khách hàng của cô là những yêu quái, câu chuyện của họ bước vào câu chuyện của chính cô, dệt thành một thế giới lãng mạn, đắng ngọt triền miên, như mơ trong cõi thực.
Chuyện của yêu quái, nhưmột tấm gương đa chiều phản chiếu thế giới của con người, tuy mông lung hư ảo, nhưng lại soi rõ từng góc khuất tinh vi nhất. Khiến chúng ta đọc rồi, không khỏi bâng khuâng, không khỏi như mộng chợt tỉnh…
***
Tôi đã theo dõi “Câu chuyệnphù sinh” trên trang mạng “Tiểu thuyết hội” suốt một năm. Đây là một câu chuyện viết về yêu quái. Có tình yêu, mộng tưởng, chở che, lựa chọn… Những tình cảm phức tạp, và một đám yêu quái cố chấp. Cũng giống như tách trà Phù Sinh trong câu chuyện, uống vào đắng vô cùng tận, nhưng dư vị rất đỗi ngọt ngào. Giang Nam --- Nhà văn Trung Quốc---
Đây là một tác phẩm khágiống với “Hoa Kính”. Một quán nhỏ thần bí bên đường, một cô chủ tiên nữ, một tách trà tên gọi Phù Sinh, cùng những câu chuyện về tình yêu và sự kiếm tìm, đọc lên, giống như thưởng trà, dư vị triền miên. Luân Nguyệt --- Nhà văn Trung Quốc---
Tác giả: Sa La Song Thụ
Nữ, chòm sao Xạ Thủ, nhàvăn tự do, yêu thích thời trang và nghệ thuật ẩm thực, có sở trường thu nhập các tình tiết đáng nhớ từ những chuyến đi và trong tưởng tượng. Tiểu thuyết của cô vừa mang nét cổ điển tinh tế lãng mạn, lại mang vẻ đẹp hiện đại theo phong cách visual, văn chương tuyệt đẹp, phóng khoáng bay bổng, đậm màu sắc manga.
Chỉ một cuốn “Cậu chuyện phù sinh” đã đưa Sa LaSong Thụ vào danh sách 30 nhà văn triệu phú Trung Quốc năm 2013, cùng với những tên tuổi quen thuộc như Mạc Ngôn, Giang Nam, Hàn Xuyên Tử…
Bình luận truyện