Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 9 - Chương 3




Vẻ phồn hoa của thành Trường An xưa nay không hề liên quan đến sự thay đổi của bốn mùa. Dưới chân thiên tử, đủ mọi loại người, ngựa xe hàng hóa ngược xuôi tấp nập, chen chúc chật cứng trên mỗi con phố bất kể giờ giấc. Cửa tiệm, nhà dân san sát hai bên đường, từ bình dân tới xa hoa, mỗi người một vẻ, chăm chú quan sát những kẻ hoặc quê mùa chân chất, hoặc từ phương xa lại với dáng vẻ kẻ cả của chủ nhà. Ngay cả những ngọn gió luồn qua những phố nhỏ ngõ hẹp, qua tán lá nhành hoa cũng đều nhuốm vẻ thâm trầm độ lượng.

Lúc này đang cuối hạ, mưa lớn suốt mấy ngày trời đã mang tới ít nhiều cái se lạnh đầu thu, mãi đến hôm nay mới có được ngày quang đãng. Từ sáng sớm tinh mơ, trên phố đã người đi như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt. Thế nhưng, quang cảnh tốt đẹp tuy đông đúc mà không hỗn loạn đó đã bị một hồi vó ngựa dồn dập tựa mưa rào phá vỡ tan tành. Một con ngựa quý lông trắng như tuyết, mắt xanh sáng rực chở trên lưng một công tử áo tím lao vụt qua chỗ chợ đông nhanh như chớp xẹt. Dưới vó ngựa, bụi cuốn tung mù, luồng gió thốc theo sau không chỉ lật tung những sạp hàng nhẹ tênh suốt hai bên đường mà còn liên lụy tới cả đám mũ mão trên đầu một số kẻ xui xẻo, khiến họ lộ ra những cái đầu trọc lóc xấu xí. Những người đàn bà ôm lấy đám con nhỏ đang khóc toáng lên vì sợ hãi, vừa dỗ dành chúng vừa ngỏng theo mông ngựa chửi rủa ầm ĩ:

– Lại là thằng ôn vật đó à?

– Nhìn con ngựa mắt xanh kia là biết rồi, cả thành Trường An chỉ có duy nhất một con đấy thôi!

– Cái tên hỗn thế ma vương này, chỉ ỷ thế ông ngoại hắn làm quan lớn trong triều, lại có cha là lái buôn lừng lẫy một phương mà làm càn quen thói. Than ôi!

Tô Thu Trì đương nhiên không thể nghe thấy những lời mắng chửi này, bởi vì chẳng có kẻ nào to gan lớn mật dám nói những câu như thế trước mặt hắn. Những “mỹ danh” kiểu như “Trường An tiểu bá vương”, “Vô địch quỷ kiến sầu” của hắn, tất cả đều là danh bất hư truyền.

– Tai Xanh, chạy nhanh hơn chút nữa, không đuổi được thằng nhãi khốn khiếp kia, ta thề không mang họ Tô! – Tô Thu Trì vẫn chưa thấy đủ nhanh, bèn đập mạnh vào đầu con ngựa cưng, lao vút về phía cửa Diên Bình phía tây thành như mũi tên bật khỏi dây cung.

Trong thành Trường An, “thằng nhãi khốn khiếp đó” là vị anh hùng đầu tiên dám làm hỏng bình rượu quý mà Tô Thu Trì mới mua, lại còn tặng kèm cho hắn một câu “không có mắt à”. Tô Thu Trì nghiến răng kèn kẹt, hôm nay thật là xúi quẩy, khó khăn lắm mới chờ được tới lúc ông bố đi Dương Châu làm ăn, trong nhà không có người quản thúc, lại gặp hôm đẹp trời thế này, cộng thêm ông chủ tiệm Cổ Hoàng Trai đã bán cho hắn chiếc bình bạc chạm hoa văn vũ mã ngậm chén độc nhất vô nhị với cái giá nửa bán nửa tặng, đáng lẽ phải là một ngày vui mừng đắc ý. Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa Cổ Hoàng Trai, đã bị gã công tử phục sức xa hoa cưỡi ngựa lớn màu đỏ hung kia đâm cho ngã chổng bốn vó lên trời. Mà thằng nhãi kia không những không xuống ngựa tạ lỗi bồi thường, lại chửi hắn một câu rồi hùng hổ bỏ đi. Tô Thu Trì đã bao giờ phải chịu nỗi uất ức nhường này, đương nhiên là lập tức nhảy phắt lên yên ngựa, hộc tốc đuổi theo hướng mà gã công tử áo quần sang trọng đó vừa mất hút. Nhưng đuổi tận tới chân núi Thúy Vi, vẫn không thấy bóng dáng gã đâu.

Tô Thu Trì ghìm cương dừng ngựa, ngó nghiêng quanh quất xung quanh, chỉ thấy khắp núi phong quang diễm lệ, cỏ tốt hoa tươi. Ngoài hắn và Tai Xanh, cộng thêm những chú chim ríu rít bay lượn, không còn nhìn thấy bất cứ sinh vật sống nào khác. Tô Thu Trì lòng vòng hồi lâu trong núi, cứ thế men theo con đường quanh co lên tới lưng chừng núi, song ngoài hoa cỏ và đá tảng ra, không tìm thấy gì nữa. Tiếp tục đi lên, con đường mỗi lúc càng thêm nhỏ hẹp khó đi, không thể cưỡi ngựa tiếp được, chỉ có thể đi bộ. Lúc này, bóng chiều dần tắt, gió núi lạnh lùng, một cơn ớn lạnh luồn dọc sống lưng đã khơi lên ý muốn quay về trong hắn.

– Hừm! Coi như thằng nhãi nhà ngươi gặp được vận may rắm chó, không bị bản công tử bắt được! – Tô Thu Trì khép chặt áo, hậm hực nhổ nước bọt – Cầu mong ông trời có mắt, biến ngươi thành bữa tối cho chó sói hùm beo!

Từ trong vạt rừng rậm ở hai bên con đường mòn, khi ánh sáng tắt dần, càng lúc càng vọng ra nhiều hơn những âm thanh, tựa như có một đàn quái thú sắp sửa xông ra. Tô Thu Trì nuốt nước bọt, vội vã quay đầu ngựa, phóng vội về theo con đường cũ.

Thật không may, hắn bị lạc đường. Tô Thu Trì nhớ rất rõ mình đã đi lên từ ngã rẽ bên trái của con đường, bên vệ đường còn có một tảng đá lởm chởm quái dị màu đỏ sậm, nhưng khi đi ngược lại theo con đường cũ, lại phát hiện ra dưới núi không phải là đồng bằng trải rộng, mà là một rừng trúc tía vấn vít sương dày, sắc trắng rợn và sắc tím lạnh đan xen mờ mịt, gió lay cành trúc, va đập hỗn loạn, tiếng lào xào vang lên không ngớt, hệt như có hàng ngàn hàng vạn con rắn độc đang nhất tề thè lưỡi phun phì phì.

Tô Thu Trì trước giờ ham rượu, nhưng có trời chứng giám, hôm nay hắn chưa động tới một giọt, không thể có chuyện hoa mắt mà đi lầm đường. Nhìn rừng trúc thình lình xuất hiện, cả trong lẫn ngoài đều sặc mùi cổ quái, ngay cả con Tai Xanh cũng chần chừ không muốn tiến lên. TôThu Trì toàn thân khó chịu, đang định kéo ngựa quay đầu, thì ánh mắt đang nhìn về phía rừng trúc chợt phát hiện ra, trong một khe hở vừa xuất hiện khi sương mù dịch chuyển, phía sau tầng tầng lớp lớp những thân trúc tía, bên trên mặt đất sẫm đen, có một người đang nằm thõng thượt. Sắc áo trắng ngà tựa ánh trăng lọt vào giữa khoảng màu tối sẫm, trông hệt như cánh hoa dành dành trắng ngần rơi trên đám bùn đen, vô cùng nổi bật.

Một tràng tiếng hí không phải của con Tai Xanh vọng ra từ trong rừng trúc. Tới khi màn sương lại dịch thêm một quãng, Tô Thu Trì mới phát hiện ra, cách bóng người kia không xa có một con ngựa màu hung đỏ trông rất quen mắt. Áo trắng, ngựa hung… Tô Thu Trì đột nhiên đổi ngay sắc mặt, phút chốc quên bẵng mọi sự bất thường, thúc ngựa xông vào trong rừng trúc, lao thẳng về phía bóng người kia.