Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 8 - Chương 2




Không phải ngày rằm, đêm nay trăng vẫn tròn vành vạnh, đầy trời ánh vàng rực rỡ, còn ngỡ là mặt trời nhầm giờ.

Thành phố Vong Xuyên không mấy tiếng tăm đang ngủ say dưới ánh mặt trăng, bớt đi cái thực tế bê tông cốt thép, nhiều thêm sự hư ảo như mơ.

Một chùm ánh trăng sáng nhất chiếu xuống hẻm sau của một nhà hàng, mấy con mèo hoang tham ăn nhảy nhót trên thùng rác, hậm hực lùng sục đồ ăn. Nhiệt độ cao là thứ mà các loại mùi hôi thối yêu thích nhất.

Trong bầu không ở chính giữa con hẻm, chợt nứt ra một kẽ hở, từ bên trong tỏa ra mộ tầng khói trắng, giống như hơi nóng bốc ra từ quầy bánh bao sáng sớm, khác chăng là không hề nóng, mà buốt giá muốn chết.

Hai người đàn ông bước ra từ kẽ hở, hình dáng lờ mờ dần hiện rõ trong làn khói trắng, áo phông, quần bò, giày thể thao, lối ăn mặc thông dụng nhất trong ngày hè; một người tóc đen, đầu đinh; một người tóc đỏ, ngang lưng. Ngoại hình đều rất ổn, mặt không cười, đáy mắt có tia sắc lạnh.

– Lối ra Âm giới, chẳng lẽ không thể đặt ở một nơi sạch sẽ hơn à? – Trong bóng tối bên cạnh thùng rác, hiện ra một cái bóng trẻ trung mảnh khảnh, tóc mai lệch bị gió đêm thổi tung, đem lại vẻ mỹ cảm rối loạn, khuôn mặt tuy vẫn chưa hết vẻ ngây thơ, nhưng theo suy đoán sơ bộ, có tiềm năng trở thành mỹ nam. Một chiếc sơ mi ngắn tay màu đỏ rực trông còn tươi hơn cả ngọn lửa, cặp sách màu đen đeo chéo sau mông, khóa kéo mở toang một cách cẩu thả.

Bọn mèo hoang gào lên loạn xạ một hồi, nhảy vọt đi bỏ chạy tứ tán. Một con trong đám đạp đổ một túi rác, cả đống mỳ sợi thiu thối rơi toẹt xuống đất, nước dùng bắn tung tóe lên đôi giày thể thao sạch tinh không một hạt bụi của cậu thiếu niên.

Thiếu niên nhấc chân lên, chau mày quát:

– Các chú phải đền cho tôi một đôi giày mới, à không, phải là hai đôi! Hóa đơn cứ đưa cho cô của tôi!

– Đại vương sai chúng ta tới đây không phải để mua giày cho ngươi. – Người tóc đỏ bước tới trước mặt cậu thiếu niên, giọng nói không mấy thân thiện – Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, tất cả chúng ta đều không được sống yên ổn, bao gồm cả ngươi, Chung Tiểu Khôi.

– Liên quan gì tới tôi? – Chung Tiểu Khôi trợn trừng mắt, chỉ vào mình với vẻ tội nghiệp – Âm giới các ngươi mất đồ, lại chẳng phải do tôi lấy trộm! Tôi chỉ phụ trách cung cấp nơi ăn chốn ở tại nhân gian cho các người mà thôi.

– Nhiệm vụ của ngươi không chỉ là lo nơi ăn chốn ở, đại vương đã đặc biệt căn dặn bọn ta! – Người tóc đỏ bước tới, đưa mắt ra hiệu cho đồng bọn, hai người mỗi người một bên, giữ chặt lấy hai cánh tay Chung Tiểu Khôi, không cho phép lôi thôi, nhấc bổng cậu ta lên, chẳng buồn đếm xỉa tới sự phản kháng của cậu ta, bước ra khỏi con hẻm.

Dưới ánh trăng, ba con người, chỉ có một chiếc bóng.