Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 7 - Chương 10




Vẫn may, không giống như tình tiết thường thấy trong phim kinh dị, là sau khi bị một tên biến thái đánh ngất, sẽ tỉnh lại trong trạng thái toàn thân bị dây da trói chặt, hoặc ở trong những thứ đại loại như lồng sắt, Lục A Tàng đã được đánh thức bởi bản “Dạ khúc” của Chopin.

Một quầng sáng lòa lòa như tuyết chao qua chao lại trên đỉnh đầu. Thứ ánh sáng trắng bệch và sắc bén này khiến cô nghĩ tới loại đèn không bóng trong phòng phẫu thuật. Lục A Tàng nằm trên chiếc sô pha màu trắng êm ái rộng thênh thang, hành động tự do, tứ chi đầy đủ, ngay cả một vết xước cũng không có.

– Tôi thích nhất là bản “Dạ khúc”, nó khiến tôi nhớ tới quê nhà, và còn rất nhiều ký ức đã mất mát. – Một giọng nói già nua vang lên trước mặt cô. Người đàn ông gầy gò, đeo chiếc mặt nạ mà cô đã vô cùng quen thuộc, trước ngực lủng lẳng một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu dáng cổ lỗ, ngồi trước cây đàn dương cầm. Những ngón tay trông không đủ hoàn mỹ, lướt qua lướt lại một cách điêu luyện trên những phím đàn đen trắng.

Bên dưới ông ta không phải là chiếc ghế êm ái chuyên dùng để ngồi chơi dương cầm, mà là chiếc xe lăn. Căn phòng quá lớn, lớn tới mức bất kỳ một âm thanh nào cũng đều có dư âm dội lại. Tiếng đàn tuyệt diệu nhờ có sự “phối bè” độc đáo này, toát ra một sức cuốn hút ma quái.

Vật sống trong phòng, chỉ có cô và người chơi đàn, cùng một con thỏ xám bị thương đang nằm rạp dưới chân người chơi đàn. Ngoài ra chỉ có một chiếc sô pha, một cây dương cầm. Một màu trắng như tuyết choán hết tầm nhìn, sạch sẽ tới mức không giống như ở trên trái đất.

Lục A Tàng ngồi dậy, thu mình vào một góc sô pha. Bây giờ, cô vẫn là Charlotte, riêng điểm này cô tuyệt đối không quên.

– Tiểu thư Charlotte! – Tiếng đàn chợt ngưng bặt, khuôn mặt đeo mặt nạ quay về phía cô – Ồ, không đúng, là tiểu thư Lục A Tàng, một loài hiếm thấy trong giới yêu quái, Vô Tướng.

Hình như, đây là lần đầu tiên trước khi hợp đồng hết hạn, thân phận của cô lại bị người ngoài phát giác. Lục A Tàng thở hắt ra một hơi dài, ngồi thẳng người lên, bước xuống sô pha, vỗ tay:

– Bản “Dạ khúc” đàn rất hay!

– Cảm ơn! – Người đàn ông cúi đầu về phía cô, từ dưới lớp mặt nạ vọng ra tiếng cười khe khẽ – Tôi chỉ biết đàn một bài này.

– Cho thấy ông rất chung thủy. – Lục A Tàng đứng dậy, nhìn con thỏ dưới chân ông ta – Ông đã biết được thân phận của tôi, thì chắc cũng hiểu rõ tôi chỉ là kẻ đóng thế làm việc lấy tiền. Ngoài việc đóng vai người khác, tôi chẳng có giá trị gì nữa. Ông bắt tôi tới đây không phải là việc sáng suốt. Đương nhiên, tôi cũng không có hứng thú với thân phận của ông. Nhưng tôi hy vọng ông tạm thời đừng làm tổn hại tới con thỏ kia. Bởi vì chính nó đã thuê tôi. Trước khi lấy được tiền công của nó, tôi không hề muốn nó gặp chuyện bất trắc.

– Tôi thích người thẳng thắn! – Ông ta ấn nút trên chiếc xe lăn, chiếc xe tự động chuyển hướng, dịch chuyển về phía Lục A Tàng, dừng lại cách cô không đầy một mét – Cô không sợ hãi chút nào sao?

Sợ? Từ thứ mùi trên người ông ta, Lục A Tàng đoán chắc đây là một con người thật sự. Yêu quái không sợ con người, trừ phi là những thợ săn vô cùng ghê gớm. Trên cơ thể con người đang ở trước mặt cô, không hề có sát khí của thợ săn, cô thậm chí còn ngửi thấy một sự yếu ớt thực sự.

Huống hồ, cô là một con Vô Tướng, không hình không tướng, trường sinh bất tử. Không kẻ nào có thể đoạt lấy tính mạng của cô. Yêu quái ghê gớm đến đâu, thợ săn cao thủ đến đâu, cũng không thể giết chết một con Vô Tướng. Chỉ một trường hợp duy nhất có thể khiến cô mất mạng. Nhưng Lục A Tàng cho rằng, trường hợp này có lẽ vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.

Cô vẫn yêu quý mạng sống của mình, cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp. Tuy rằng cứ sống như thế hàng trăm ngàn năm, quả thực cũng có hơi nhàm chán. Thế nhưng, cô đã quen rồi.

Lục A Tàng không quen lắm với việc đi tìm kiếm ý nghĩa của sinh mệnh như rất nhiều con người vĩ đại. Đối với cô, sống chính là có thể hít thở, có thể nhìn, có thể nghe, có thể dùng những thân phận khác nhau để tiêu khiển giết thời gian. Cô có lý do gì để sợ hãi một con người ngồi trên xe lăn? Cho dù đằng sau ông ta là một lý lịch ghê gớm thế nào chăng nữa.

– Nếu ông đồng ý nói cho tôi biết, tôi hiện đang ở đâu, ông bắt tôi tới đây vì lý do gì, tôi vẫn sẽ bằng lòng lắng nghe. – Lục A Tàng cười cười – Dù sao thì thời hạn hợp đồng lần này vẫn chưa hết, tôi đang là Charlotte, con tin của ông.

– Cô đã bao giờ oán hận chính bản thân mình chưa? – Người đàn ông đột ngột hỏi – Nếu như có cơ hội, để cho tất cả mọi người cùng đứng trước một vạch xuất phát, không có sự khác biệt về sức khỏe, trí tuệ, nhan sắc, không có giàu nghèo, không có cấp bậc, mọi người đều giống hệt nhau, công bằng về mọi thứ… vạn vật bình đẳng, cô nói xem, như thế có tốt không?

Lục A Tàng khẽ mím môi, hồi lâu, cô cúi đầu xuống, cười nói:

– Đương nhiên là rất tốt. Thế nhưng, đó chỉ là một lý tưởng giống như bong bóng xà phòng. Tất cả mọi thứ trên đời, không thể vừa mới bắt đầu đã ở trên cùng một vạch xuất phát công bằng được.

– Lại đây! – Người đàn ông tháo găng tay da, chìa tay về phía cô. Bàn tay đó, gầy tới mức da bọc xương.

Lục A Tàng nắm lấy tay ông ta, giống như cầm vào một khúc xương khô lạnh ngắt, khiến người ta có cảm giác như gặp ác mộng, nhưng lại chưa đựng một sức mạnh quái lạ.

Chiếc xe lăn di chuyển về phía bức tường bên phải, Lục A Tàng chầm chậm bước theo ông ta. Ông ta lấy từ trong người ra một remote điều khiển to bằng chiếc USB, ấn nút.

Bức tường dày nặng trước mắt được kéo lên phía trên. Một tràng những tiếng tít tít, lạch cạch của thiết bị điện tử, pha lẫn với những tiếng trò chuyện hơi ồn ào của con người, ùa vào từ thế giới bên ngoài bức tường như những đợt sóng. Ánh mắt của Lục A Tàng chết lặng trong kinh ngạc…

Sâu khoảng mười mét dưới chân là một phòng thí nghiệm khổng lồ bằng kính cường lực siêu cứng với khung viền hợp kim, tạo thành một hình lục lăng tiêu chuẩn, hoàn hảo tới mức có thể sánh ngang với một viên kim cương đã được mài giũa tới độ tuyệt mỹ. Một đám người mặc quần áo chống phóng xạ màu trắng, người ngồi, người đi lại, bận rộn trước hàng dãy thiết bị điện tử nhấp nháy đèn báo hiệu đủ màu. Hai chiếc ống to đùng đường kính khoảng ba mét, một phải một trái, từ hai góc đối nhau trong phòng thí nghiệm vươn dài vào trong, nối tiếp với nhau tại khu vực để trống ở chính giữa, một chiếc kim dài màu trắng bạc mảnh như dây ăng-ten thò ra từ chỗ tiếp nối, đâm thẳng lên không trung, xuyên qua trần nhà của phòng thí nghiệm và tiếp tục vươn dài lên, giống như cây đậu thần không ngừng mọc dài, không ngừng vươn cao đến tận trời trong truyện cổ tích.

Ánh đèn đang chớp lóe, máy móc đang vận hành, một sự chấn động đặc biệt nào đó chạy qua chạy lại trong hai chiếc ống. Phòng thí nghiệm dưới chân giống như một vũ trụ đang rục rịch muốn vần xoay.

Lục A Tàng không biết tại sao mình lại dùng từ “vũ trụ” để hình dung về nơi này, nhưng đúng là cô nghĩ thế.

– Ồ… – Đầu lưỡi cô hơi cứng lại.

– Đây là chiếc máy gia tốc hạt phỏng chế của tôi. – Người đàn ông chậm rãi tháo mặt nạ xuống. Trên khuôn mặt đã không còn trẻ trung, chỉ có một con mắt, phần trán bên trái lồi lên rõ rệt so với trán bên phải; không có mũi, chỉ có hai cái lỗ to nhỏ khác nhau nằm trên một khối thịt trông như cục bướu, cái miệng méo xệch, khi nói năng, thi thoảng lại nhễu nước dãi.

Lục A Tàng chưa từng nhìn thấy một con người nào có tướng mạo thảm hại đến thế. Bộ mặt này trông còn giống yêu quái hơn cả yêu quái. Nhưng, từ trên khuôn mặt hệt như quái vật kia, cô cảm nhận thấy một niềm phấn chấn và sự tự tin phi thường. Những thứ này sẽ mang lại vinh quang cho người ta, dù đó là một người ngồi trên xe lăn với khuôn mặt bị tàn phá khủng khiếp.

– Máy gia tốc hạt phỏng chế? – Cô từng nghe thấy cái tên này, cô loáng thoáng biết rằng đây không phải là một đồ vật thông thường.

– Phân giải thứ tôi cần thành hạt, lợi dụng nguyên lý của máy gia tốc hạt, phân tách nó thành hai dòng nguyên tử, cho va chạm nhau với tốc độ ánh sáng trong chiếc máy này, sau khi va chạm thành công, cỗ máy này không những có thể sản sinh ra một năng lượng hơn bảy nghìn tỷ Electronvolt, mà còn có cả những ion mà tôi cần nhất. Khi những thứ nhỏ bé đáng yêu này thông qua chiếc kim kia, được bơm vào nơi cao nhất trên trái đất, sau đó giãn nở, bùng nổ, thì sức mạnh của nó sẽ bao trùm toàn bộ địa cầu. – Giọng nói của ông ta hưng phấn tới mức hơi run rẩy – Tôi phải cảm ơn cô, chính cô đã giúp tôi lấy được sao Hải Vương. Và cô cũng có vinh hạnh được chứng kiến một thời khắc vĩ đại

– Tôi chẳng có hứng thú chứng kiến bất kỳ thứ gì! – Lục A Tàng thu ánh mắt lại – Tôi chỉ làm việc theo giao kèo.

– Cô sẽ thấy hứng thú. Tôi đã từng nghiên cứu về loài yêu quái Vô Tướng. – Ông ta cười rất cổ quái – Nếu cô không căm ghét chính bản thân mình, thì sẽ không thể nào biến thành một con Vô Tướng! – Nói xong, ông ta ấn nút điều khiển, bức tường liền trở lại như bình thường.

Ông ta quay trở lại trước cây đàn dương cầm, khẽ vuốt ve chiếc đồng hồ quả quýt đeo trước ngực, lẩm bẩm – Sắp thành công rồi. Chúng ta cần một thế giới mới! –Ông ta hôn lên chiếc đồng hồ – Anh rất nhớ em!

Hồi lâu sau, ánh mắt của ông ta chiếu vào con thỏ xám đang chảy máu không ngừng, thở dài, nói:

– Ngươi vẫn khiến ta phải thất vọng. Ngươi tưởng ta không biết những việc ngươi làm hay sao? – Ông ta chỉ vào đầu mình, nói – Cái này của ta, ngươi không thể nào đánh bại. Tất cả đều sẽ được tiến hành đúng theo kế hoạch ban đầu. Tuy rằng ta cực kỳ căm ghét bị phản bội, nhưng, nếu viên đạn huyết ngân đã không lấy được mạng ngươi, thì cứ giữ nó lại, để cùng nhìn ngắm biến cố vĩ đại này.

Ông ta đi chuyển tới trước bức tường bên trái, ấn vào một cái nút nào đó trên xe lăn, một khu vực hình chữ nhật bất ngờ lõm xuống, lộ ra một lối đi.

– Các người đều phải nhớ kỹ, – Trước khi tiến vào lối đi, ông ta quay đầu lại, nói với Lục A Tàng và con thỏ xám – nếu ngươi có thể tạo ra một thế giới, ngươi chính là thánh thần.

– Tại sao ông muốn làm thánh thần? – Lục A Tàng hỏi.

Chiếc xe lăn ngừng chuyển động, người đàn ông không quay đầu lại, chỉ cười ha hả mà nói:

– Hẳn cô cũng đã từng nghĩ tới? Chỉ là cuối cùng cô đã không làm được.

Một cuốn sổ nhỏ bìa da dê cũ rích được ném tới trước mặt cô.

– Nó đã đi theo ta rất lâu rất lâu rồi, lúc nào cũng nhắc nhở ta nên làm gì. Nhưng lúc này, ta không còn cần đến nó nữa. Tặng cho cô coi như bài báo lá cải đọc giải trí. Ha ha ha…

Ông ta biến mất sau lối đi, bức tường lại phục hồi nguyên trạng, toàn bộ căn phòng rộng thênh thang biến thành một nhà tù kiên cố. Lục A Tàng nghĩ, ông ta chắc chắn là một kẻ điên.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa thiên tài và người điên là một sợi chỉ mong manh.