Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 6 - Chương 2




Đinh Tiểu Thác tới tận bây giờ vẫn không thể chấp nhận một sự thực là bản thân đã rơi vào một không thời gian khác từ trong bồn cầu. Mụ yêu cây tà ác đó đã nói gì nhỉ? Đúng rồi, mụ đã cho cô một đạo bùa, bảo cô dán lên trên chiếc bồn cầu nơi đã làm rơi mất sợi dây chuyền, còn dạy cô mấy câu thần chú cổ quái. Sau đó… vô số luồng sáng chói lòa trước mắt vụt qua, chiếc bồn cầu nứt ra làm đôi một cách đẹp mắt, để lộ một hang động phát ra thứ ánh sáng trắng ma quái. Một lực hút không thể nào cưỡng lại xộc ra, cuốn chặt lấy cô, lôi tuột cô vào trong hang.

Đinh Tiểu Thác từ một nữ sinh trung học thế kỷ 21 bỗng biến thành một thường dân sống vào năm Càn Hưng nguyên niên thời Bắc Tống! Khi cô đang giận dữ vì cái phong trào “vượt thời gian” quê mùa kia lại ứng vào mình, khi cô choàng tỉnh để nhận ra rằng kiếm Linh Tê đã xuyên qua khe hở thời không rơi vào trong tòa thành cổ này, khi cô tiếp tục nhận thức rằng người dân thời Bắc Tống vẫn chưa được giác ngộ về đồng Nhân dân tệ, thì trời Phật ơi, cô cũng biết đói, cũng phải ăn cơm chứ!

Các quán xá nhà trọ lớn nhỏ trong thành, trên tờ thông cáo tuyển người đều viết rõ rành rành chỉ cần nam không cần nữ. May mà cô cũng không quá ngốc, ăn trộm được một bộ quần áo mũ mão của nam giới thay ra, nghênh ngang bước vào trong quán trọ này. Sau khi đưa ra điều kiện chỉ cần bao ăn, không cần tiền công, cô đã thành công đánh bật những ứng cử viên khác, trở thành tiểu nhị thực tập của quán trọ Nhất Gian.

Hôm nay đã lả ngày thứ bảy, không có bất cứ tin tức gì của kiếm Linh Tê. Mấy ngày này, dòng người trong Biện Kinh rõ ràng đã đông lên rất nhiều. Cư dân bản địa, khách buôn từ vùng khác tới, qua lại trong thành nườm nượp như mắc cửi. Đinh Tiểu Thác nghe người làm trong quán nói, bảy ngày nữa là lễ hội hoa đăng tết Nguyên tiêu, là lễ hội lớn hàng năm, khách thập phương đổ về nghìn nghịt.

Vậy, anh ta cũng tới ngắm hoa đăng chăng? Ánh mắt của Đinh Tiểu Thác hướng về vị trí sát bên cửa sổ. Anh chàng đó tới thuê phòng ở quán trọ Nhất Gian vào đêm qua, cách ăn bận không giống với người trong thành cho lắm. Cổ dựng, tay hẹp, áo đen ủng cao, đầy mình bụi bặm, hành lý chẳng mấy, chỉ có một chiếc tay nải, một hộp gỗ đào dài ba thước, rộng một thước. Cái hộp gỗ đó, chưa lúc nào rời khỏi người anh ta.

Lúc này là giờ cơm tối, trong quán tiếng người ồn ã, khách vào ăn cơm lũ lượt không ngớt. Đinh Tiểu Thác vừa bưng bê thức ăn cho khách, chốc chốc lại liếc trộm về phía cửa sổ.

Anh dựa vào ghế, đầu hơi nghiêng, mái tóc xoăn nhẹ đen nhánh buộc hờ hững sau gáy bằng một sợi dây gai màu xám, trông có vẻ như đang nhàn nhã ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cơm rượu gọi lên chưa hề động đũa. Bên ngoài, nắng xế đang hồi rực rỡ, nhìn ngược sáng, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt anh như in lên khung cửa sổ vàng sậm. Cô nhìn tới thần người, hình bóng của anh, dường như đã dịch chuyển từ bên cửa sổ vào trong tâm khảm, bất chợt dấy lên một niềm bâng khuâng kỳ lạ.

– Tiểu tử thối, đần người ra đấy làm gì? Khách đang giục kia! – Lão chủ tiệm chết tiệt đập thẳng tẩu thuốc lên đầu Đinh Tiểu Thác.

– Vâng vâng vâng! – Đinh Tiểu Thác bưng cơm rượu lên, chẳng kịp nghĩ ngợi chạy thẳng tới trước mặt anh chàng kia – Khác quan, đồ ăn của ngài tới rồi!

– Bưng nhầm bàn rồi thì phải? – Anh chàng quay sang, liếc qua bộ mặt toa toét của Đinh Tiểu Thác. Lúc này cô mới nhìn rõ diện mạo của anh. Khuôn mặt đó hội tụ những điều kiện để giám định về anh tuấn phong độ. Ngoài vẻ tuấn tú, một thứ uy lực trời sinh, không giận mà uy toát ra từ trên người anh, hệt như một chú thỏ, ngấm ngầm len lỏi vào trong trái tim cô. Thế nhưng, thứ len lỏi vào trong tim Đinh Tiểu Thác trong khoảnh khắc này, không chỉ có “con thú nhỏ” kia, mà còn có ánh mắt của anh, giọng nói của anh, nhất cử nhất động của anh…

– Tôi… có quen anh phải không nhỉ? – Đinh Tiểu Thác bất chợt lên tiếng hỏi.

– E rằng cậu nhận nhầm người rồi – Anh hạ giọng, lịch thiệp trả lời

– Chắc chắn tôi đã từng gặp anh! – Đinh Tiểu Thác không hiểu tại sao mình lại cố chấp và khẳng định đến vậy, đến nỗi bản thân cô cũng cảm thấy giật mình. Anh chàng không thèm để ý gì tới cô nữa, quay mặt ra phía cửa sổ.

Một tràng tiếng vó ngựa giòn giã từ xa vọng lại, một đoàn thương nhân mặc trang phục người Hồ hối hả phi tới từ chợ Bắc. Khi băng qua trước quán trọ, Đinh Tiểu Thác trông thấy hàng hóa chất đầy trên lưng ngựa. Ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa đi đầu là một cô gái y phục màu xanh lục, mặt che tấm mạng sa. Trong đoàn người tuyền một sắc đen thẫm đơn điệu, vệt màu xanh biếc như ngọc kia trở nên vô cùng nổi bật.

Đoàn ngựa dừng chân chốc lát trước cửa quán trọ. Cô gái áo lục xuống ngựa, thì thầm vài câu với đồng bọn sau lưng, rồi một mình bước vào quán trọ. Cô ta ngồi xuống trước mặt anh chàng kia, vẻ như bọn họ là người rất đỗi quen thân. Đinh Tiểu Thác cố ý rề rà chuyển đĩa thức ăn bưng nhầm sang bàn bên cạnh, gắng hết sức dỏng tai nghe ngóng động tĩnh phía sau lưng.

– Đồ đâu? – Giọng nói của cô gái êm ái đến điệu đà.

– Người đâu? – Tay anh đặt trên chiếc hộp.

Cô gái lấy từ trong ngực áo ra một phong thư, úp bàn tay lên trên. Khi nhấc tay ra, phong thư mỏng tang đã cắm phập lên mặt bàn bằng gỗ thịt. Bên dưới tấm mạng sa, nụ cười lay động:

– Bắc Đường Khẩn, ai cũng nói anh là một gã đa tình, quả nhiên danh bất hư truyền, vì đứa con gái tên là Diệp Nghê Thường kia, điều gì cũng dám làm.

Bắc Đường Khẩn? Đinh Tiểu Thác bỗng tuột tay, khiến hũ rượu đổ nghiêng, rượu văng tung tóe khắp mặt bàn. Cái tên này thật quen tai.

Lời châm chọc của đối phương, hình như anh chẳng thèm đếm xỉa, “soạt” một tiếng đẩy thẳng hộp gỗ tới trước mặt cô gái áo lục.

– Kiếm Linh Tê đã là của cô!

Cái gì, kiếm Linh Tê? Đinh Tiểu Thác quay ngoắt lại, đúng lúc cô gái áo lục khóe mắt rạng ngời, nhón những ngón tay như hình búp lan mở hộp gỗ ra. Một luồng ánh sáng chói lòa chiếu ra từ chiếc hộp, cùng với đó còn là thứ “mùi” Đinh Tiểu Thác vô cùng quen thuộc.

Kiếm Linh Tê! Đích thực là kiếm Linh Tê! Tuy lúc này, nó xuất hiện với hình dạng của một thanh kiếm thực thụ, nhưng cô khẳng định trăm phần trăm thứ đựng trong hộp chính là thanh kiếm Linh Tê hàng ngay thóc thật mà cô đã giữ gìn mấy trăm năm. Thật đúng là “đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công lao lại tới tay”! Đinh Tiểu Thác không thể kìm nén được niềm sung sướng điên cuồng trong tâm khảm, quăng vụt chiếc khay đi, mắt xanh lè thèm khát, xoay người lao thẳng tới chiếc hộp trong tay cô ả kia…