Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 3 - Chương 5




Cảm giác hôm nay có phần khác lạ. Trên con đường mòn đã đi qua vô số lần, Bách Lý Vị Bộ lại lạc đường.

Cô dẫn theo Sầm Khải Văn vòng đi vòng lại một chỗ vô số lần. Dù là đi theo hướng nào, cuối cùng cũng đều quay lại một bãi đất trống kẹp giữa một hang đá vôi và một hồ nước nhỏ, được bao quanh bởi những cây vân sam cao thấp so le.

Bách Lý Vị Bộ nhớ rất rõ rằng sau khi đi tới bãi đất trống này, chỉ cần rẽ phải đi tiếp hai mươi phút nữa là sẽ nhìn thấy nóc của nhà hàng Dati.

Nhưng hôm nay tại sao đi kiểu gì vẫn cứ quanh quẩn ở nơi này? Hơn nữa, mỗi khi đi thêm một quãng, sương mù trong rừng lại dày thêm một chút, thoạt đầu mới chỉ là một lớp mỏng manh như tấm vải màn, về sau đã dày đặc như mây khói. Đứng bên hồ nước, bọn họ tối đa cũng chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi mười mét.

– Này, không phải là cô dẫn tôi đi nhầm đường rồi đấy chứ? – Sầm Khải Văn dừng bước, bối rối đằng hắng mấy tiếng.

Bách Lý Vị Bộ chau mày, gãi đầu gãi tai:

– Không thể nào, con đường này tôi đã đi không biết bao nhiêu lần rồi. – Cô bước lên hai bước, ngờ vực nói – Mùa này đáng lẽ ra sương không dày đến thế. Thật là quái lạ!

– Toi rồi! – Sầm Khải Văn chán nản nhìn đồng hồ – Đã sáu giờ rưỡi rồi! – Anh ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, sắc mặt sa sầm, rồi đột nhiên hạ thấp giọng nói với Bách Lý Vị Bộ – Tôi nghe người ta nói, trong những cánh rừng già, sau khi mặt trời lặn thường có yêu tinh hoặc quái vật đối địch với con người, bọn chúng sẽ sử dụng những khả năng quái đản để nhốt người ta trong rừng, khiến họ cứ đi lòng vòng một chỗ, không thể thoát ra.

– Còn có một phiên bản khác là ma cà rồng, giống đặc sản nổi tiếng của Romania, thích nhốt người ta vào trong rừng rậm, sau đó nhân lúc người ta không chú ý, thình lình cắn vào cổ họ. – Bách Lý Vị Bộ quay đầu lại làm mặt quỷ với anh, cố ý để lộ ra chiếc răng khểnh xinh xắn.

– Cô không sợ à? – Sầm Khải Văn nhướng mày nhìn cô.

– Không sợ! – Cô thực thà gật đầu – Tôi từ nhỏ đã chẳng sợ gì những thứ yêu ma quỷ quái. Lạ lắm phải không? – Nói rồi, cô bĩu môi – Bọn con trai các anh thì chỉ thích mang mấy chuyện này ra để hù doạ lũ con gái. Đúng là vô vị!

Sầm Khải Văn nhìn vào đôi mắt trong veo của Bách Lý Vị Bộ, cười cười, không nói gì.

– Nhưng bây giờ đúng là tôi bó tay rồi! – Bách Lý Vị Bộ thở dài thườn thượt – Không cần biết là tại sao, nhưng chúng ta đã lạc đường thật rồi. Sau khi trời tối, trong rừng chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm. Anh vừa mới tới, không biết được nơi này ghê gớm thế nào đâu!

– Làm thế nào bây giờ? Hay là quay về theo đường cũ vậy? – Sầm Khải Văn nhìn theo con đường nhỏ âm u không thấy điểm tận cùng vắt ngang rừng cây rậm rịt, vừa nói vừa móc điện thoại ra.

– Không phải anh định báo cảnh sát đấy chứ? – Bách Lý Vị Bộ xua tay về phía anh – Trong này không có sóng điện thoại đâu!

Sầm Khải Văn không để ý tới cô, bấm điện thoại mấy cái, sau đó giơ lên cao, đi đi lại lại mấy vòng trên bãi đất trống, rồi nói:

– Tôi dùng GPS trong điện thoại để dịnh vị vị trí hiện tại của chúng ta. Hy vọng là có ích.

Thế nhưng, ba mươi phút sau, bọn họ lại quay về bên hồ nước.

Trời đã tối mịt. Rừng già ban đêm đen ngòm như địa ngục, vệt trăng trắng bệch phía chân trời khiến mọi thứ trước mắt trở nên âm u hư ảo như không phải cõi người. Sầm Khải Văn khẽ thở dốc, đấm thẳng vào thân cây bên cạnh, không che giấu được cơn giận dữ ngấm ngầm.

Bách Lý Vị Bộ ngồi phệch xuống gốc cây, những chặng đường gấp gáp lặp đi lặp lại đã khiến cô kiệt sức.

– Cô vẫn không sợ à? – Sầm Khải Văn tựa lưng vào thân cây, quan sát khuôn mặt mệt mỏi nhưng rất điềm tĩnh của Bách Lý Vị Bộ nghiêng nghiêng dưới ánh trăng, trong đáy mắt lộ ra một ý tứ sâu xa khác.

– Tôi làm gì còn thời gian để sợ hãi. – Cô le lưỡi với anh, nói một cách dứt khoát – Là tôi dẫn anh vào khu rừng này, tôi phải có trách nhiệm đưa anh ra.

– Có khí phách lắm! – Sầm Khải Văn mỉm cười – Nhưng bây giờ cô có cách gì? Tất cả mọi con đường trong khu rừng này, chúng ra hầu như đã đi qua hết lượt rồi.

Một vài tiếng gầm gừ của dã thú vang lên ớn lạnh, văng vẳng lúc xa lúc gần. Trong khu rừng già này, bọn họ không còn là loài người vĩ đại bá chủ tất cả, mà chỉ là những con mồi có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Bách Lý Vị Bộ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Sầm Khải Văn vốn cao hơn cô một cái đầu, con ngươi đảo qua đảo lại, dường như đang hạ một quyết tâm rất lớn. Cô chợt hỏi:

– Nếu trong tay tôi có cung tên, nó có thể dẫn chúng ta tìm được đường ra,anh có tin không?

Sầm Khải Văn thoáng sững sờ, rồi cười nói:

– Cô đang đọc thơ của thi nhân nào đấy?

Bách Lý Vị Bộ không đáp lời, lấy từ trong cặp sách ra một con dao găm Thuỵ Sĩ tinh xảo, bấm tách một cái mở ra…

Trong mặt Sầm Khải Văn bỗng loé lên một tia vàng chói…