Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 3 - Chương 11




Chỉ còn hai ngày nữa, là tới Giáng sinh.

Khắp nơi đều tưng bừng không khí của ngày lễ hội.

Trường học đã cho nghỉ đông, nhưng Bách Lý Vị Bộ vẫn tiếp tục tới nhà hàng Dati làm việc, để tiện che giấu hành tung của mình.

Hằng ngày, sau khi kết thúc công việc, cô đều tới tìm anh em Kevin, mang cho họ những vị thuốc hỗ trợ phục hồi xương cốt. Tuy vết thương do tên bắn của cô em gái sư tử đã lành, nhưng cử động vẫn có phần khó khăn.

Sự thực là, cô muốn gặp anh.

Nói ra hẳn rất nực cười. Là một thợ săn, cô đã yêu con mồi của chính mình.

Nếu đây là tác dụng của lời nguyền, thì Bách Lý Vị Bộ thậm chí còn biết ơn sự tồn tại của nó.

Thế nhưng, cho đến lúc này, cô vẫn chưa thể tìm ra một biện pháp vừa có thể hoá giải lời nguyền, vừa cứu sống được em trai, vừa có thể khiến anh bình an vô sự. Cô lần giở tất cả các loại thư tịch trong nhà Bách Lý, mới biết rằng kết giới mà ông nội cô tạo ra, chỉ có đàn ông dòng họ Bách Lý mới có thể phá giải. Giờ đây, ngoài bố cô ra, không ai có thể làm được việc này. Nhưng bố cô tuyệt đối sẽ không mở kết giới giải thoát cho anh.

Bây giờ, cô đã gần như bó tay hết cách. Cô thậm chí còn nghĩ tới cách đánh thuốc mê đám họ hàng kia. Hướng dương chín màu chỉ nở hoa trong một ngày, chỉ cần qua kỳ hoa nở, sẽ không thể chế ra được mũi tên Diệm Tinh, lại phải đợi thêm mười năm nữa.

Thế nhưng, em trai cô thì sao đây? Nó đã không thể gắng gượng được bao lâu nữa.

Nó là đứa con trai duy nhất của bố mẹ cô.

Đầu cô đau buốt như muốn nổ tung, nhưng cô không nghĩ ra được cách nào.

Cô cúi đầu ủ rũ bước trên con đường về nhà, trước mắt chỉ có một màu, màu xám, màu xám chết chóc.

Trên con đường vắng lặng, cô cúi gằm đầu bước đi, tâm sự trùng trùng.

Trong vạt rừng sau lưng, chợt vang lên những âm thanh bất thường, dường như có muông thú chạy qua, lại giống như tiếng chim chóc đập cánh.

Bách Lý Vị Bộ bừng tỉnh từ trong cơn thất thần vô định, quay phắt đầu lại.

Gần đây, cô luôn có một cảm giác, giữa những gốc cây rậm rạp có một cặp mắt lúc ẩn lúc hiện, nhìn trộm theo cô, thi thoảng còn nghe thấy tiếng lạo xạo của bước chân trên tuyết, nhưng trước khi cô quay ngoắt đầu nhìn, lại biến mất tăm.

Tuy nhiên, lần ngoảnh đầu này, đã khiến cô giật mình.

Một thân người gầy yếu đang đứng sau lưng cô, trùm kín trong một tấm áo choàng đen dày cộm, chiếc mũ trên áo khoác sùm sụp kéo thấp gần như che khuất một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cặp môi trắng bệch và chiếc cằm thô ráp, còn không rõ là nam hay nữ.

– Ngươi… có việc gì? – Cô quay người lại, cảnh giác nhìn đối phương.

– Hướng dương chín màu sắp nở hoa rồi… – Người này chậm chạp cất tiếng, là giọng nói của một người đàn bà già nua.

Cô bất chợt kinh hãi. Ngoài những người trong nhà Bách Lý, không ai biết đến sự tồn tại của hướng dương chín màu.

– Phương pháp thực sự để phá giải lời nguyền, không phải là không có. – Bà lão vẫn đừng im lìm tại chỗ, giống như một gốc cây khô.

– Thật sao? – Bách Lý Vị Bộ không kịp suy nghĩ, hấp tấp bước nhanh về phía bà lão, trong lòng mừng rỡ chẳng khác nào gặp được vị thần cứu rỗi thế giới.

– Đừng lại gần! – Đối phương vội vàng lùi lại mấy bước – Nghe ta nói là được!

Cô hoang mang dừng lại, không dám bước thêm nữa.

– Trong căn phòng dưới tầng hầm của nhà Bách Lý có một ban thờ, bên trên có một hộp gỗ…

Giọng nói của bà lão lúc rõ nét, lúc mơ hồ trong gió tuyết…

– Đây chính là phương pháp thực sự để phá giải lời nguyền. Khi nhân sư ra lời nguyền rủa, không phải là không để lại phương pháp phá giải. Chỉ có điều tận ngày nay, vẫn chưa có người con gái họ Bách Lý nào làm được. Bố mẹ luôn biết rõ, nhưng sẽ không nói ra. – Giọng nói của bà lão bỗng thoáng chút nghẹn ngào – Năm xưa, cuối cùng ta vẫn không đủ dũng khí để mở nó ra… Người thợ săn đánh mất dũng khí, chính là đã đánh mất linh hồn, nên cơ thể cũng vì thế mà già nua chóng vánh, cho tới khi chết đi.

Hơi thở của Bách Lý Vị Bộ dường như đã bị gió lạnh làm đông cứng.

– Bà là… – Cô như phát điên, bất chấp tất cả lao thẳng về phía bà lão, chụp cứng lấy hai cánh tay bà ta – Bà là chị Vị Tình, có phải là chị không?

Vài giọt nước mắt từ dưới vành mũ rơi trên cánh tay Bách Lý Vị Bộ.

– Mười năm nay, chị phải tự ẩn mình chui lủi. Bởi vì chị hèn nhát, chị đã đánh mất anh ấy, cũng đã đánh mất chính mình. Chị thường xuyên đứng ở một nơi xa dõi nhìn về ánh đèn trong nhà. Chị cũng nhìn thấy em lớn lên từng ngày, biết được em đã gặp anh ấy… Nhưng chị không còn mặt mũi nào quay về nhà Bách Lý, càng không còn mặt mũi nào để đi tìm anh ấy. – Bà lão chậm chạp lật vành mũ lên, một khuôn mặt tối tăm, nhăn nheo dầu giãi lộ ra trước mắt Bách Lý Vị Bộ. Tuy là vậy, nhưng vẻ thân quen trong đầu mày ánh mắt kia, rõ ràng vẫn là người chị gái đã mất tích mười năm nay – Bách Lý Vị Tình.

– Chị ơi, chị… – Bách Lý Vị Bộ nước mắt giàn giụa – Chị có biết mọi người đã tìm chị bao lâu rồi không ?

– Đừng kể cho bố mẹ biết chị tới tìm em. – Bách Lý Vị Tình đội lại mũ – Chị biết có người tới nhà mình, cũng biết họ muốn làm gì. Chị đã mất đi lòng dũng cảm quan trọng nhất của tộc Nhân Mã, bây giờ chỉ còn là một con người tầm thường vô dụng. Vị Bộ, hãy xem như chị đã chết rồi, coi như để lại cho chị chút thể diện sau rốt.

– Chị! – Cô giữ chặt lấy Bách Lý Vị Tình, lắc đầu quầy quậy.

– Chị đã từng do dự có nên nói cho em biết phương pháp này hay không. – Bách Lý Vị Tình nhìn em gái – Cuối cùng, chị vẫn tới tìm em. Con gái họ Bách Lý mang trong mình dòng máu của tộc Nhân Mã, chúng ta là những thợ săn bẩm sinh, lòng dũng cảm chính là linh hồn của chúng ta. Đánh mất nó, chúng ta chỉ còn là một cái xác trống rỗng vô dụng. – Cô kéo tay Bách Lý Vị Bộ xuống, khoé miệng khẽ kéo thành một nụ cười – Việc năm xưa chị không làm được, hy vọng em sẽ hoàn thành.

Nói rồi, cô bỏ lại Bách Lý Vị Bộ đứng trân trân trong gió tuyết, nhanh chóng biến mất trong bóng chiều trĩu nặng. Gió tuyết phút chốc đã xoá sạch dấu chân cô, dường như cô chưa từng xuất hiện trước mặt Bách Lý Vị Bộ.