Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 12 - Chương 1




✣ Rồng và Cây ✣

Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt?

Đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi.

Khác chăng ở chỗ, người thì có bạn đồng hành, có tri kỷ, người thì không.

Người không có tình yêu, dù bên cạnh có đông vui náo nhiệt, vẫn không khỏi cô đơn.

Người có tình yêu, dù phiêu bạt chân trời, dầm sương dãi gió, cũng không hề đơn độc.

I.

Tôi không hề muốn khóc, cũng không thấy đau buồn, chỉ chậm chạp đứng dậy, khe khẽ nói một câu với đám truy binh phía sau, với hai “khán giả” đứng trên sân khấu:

– Các người đáng phải chết!

Mặt cô dâu hơi biến sắc, còn Ngao Xí đột nhiên trừng mắt giận dữ nhìn cô ta, nói khẽ:

– Cô dám…

Nếu không giết chết đôi nam nữ coi mạng người như cỏ rác kia, tôi càng đáng chết hơn.

Những vết thương trên người đã không còn có cảm giác đau đớn, sức mạnh mất đi cũng đã trở về. Tôi cần trạng thái như thế này, cho dù chỉ trong một phút.

Tôi đẩy Cửu Quyết đang tiến lại dìu tôi, quay đầu bước đi ngay.

– Đứng lại!

Đằng sau có người gọi tôi, không phải là Cửu Quyết.

Giọng nói cực kỳ bá đạo, không giận mà uy, không cho phép người nghe có bất kỳ chống đối.

Điều cốt yếu là, giọng nói này, tôi đã từng nghe suốt hơn một ngàn năm.

Tôi sững sờ quay đầu lại.

Thi thể của gã béo và gã gầy đã hóa thành một vũng nước trong vắt, bị một sức mạnh lạ lùng nào đó tập hợp lại, liên tục vun lên cao, cho tới khi chồng thành một hình người trong suốt.

“Roạt” một tiếng, một khe hở nứt ra từ trên đỉnh đầu, chạy dọc xuống dưới, giống như kéo một chiếc phéc-mơ-tuya, một thân hình cao lớn bước ra từ bên trong.

Mắt mũi, làn da, trang phục màu đen in chìm hoa văn rồng màu tím, cái đầu hơi ngẩng cao, mỗi một hành vi cử chỉ, cho tới mỗi một sợi tóc đều toát ra một vẻ cao ngạo khiến người ta choáng ngợp.

– Ngao… Ngao… – Một kẻ xưa nay vốn miệng lưỡi lanh lợi như tôi, lần đầu tiên lắp bắp.

– Ngao cái đầu cô! – Người đó túm lấy tay tôi, với một cử chỉ vẻ như thô bạo nhưng kỳ thực rất đỗi dịu dàng, kéo tôi vào trong lòng, trách mắng sa sả – Nếu như tôi không hiện thân, thì cô đã bị nấu chín nhừ mất rồi! Đúng là chẳng có cô gái nào ngốc được hơn cô! Từng ấy năm rồi, vẫn chẳng tiến bộ được chút nào!

Khắp gầm trời này, không một ai dám lên giọng mắng mỏ tôi như thế, cũng không một kẻ nào dám ôm tôi vào lòng một cách thân mật như thế. Duy chỉ có hắn.

Thế nhưng hình dạng của tôi lúc này… Tôi tiếp tục lắp bắp:

– Anh… anh quen tôi à?

– Ồ đúng rồi, tôi quên bẵng mất! – Hắn đưa hai tay khẽ véo lên hai má tôi giống như trêu đùa một đứa trẻ, mũi hắn gần như chạm vào mũi tôi – Chỉ có đồ ngốc như cô mới không nhận ra tôi, chứ tôi làm sao có thể không nhận ra cô? – Hắn thở dài một tiếng, rồi hét lên – Sa La.. Sa La… Sa La…

Tiếng gọi này, dường như tôi đã đợi cả ngàn năm.

Nhưng đây không phải là việc quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là người gọi tên tôi.

Hai tay hắn ôm chặt lấy tôi. Từ trong đôi mắt vẫn tuyệt đẹp như xưa đang trước mặt tôi, tôi đã nhìn thấy hình dáng của mình, cũng đã nhìn thấy hơi ấm sực như lửa, và cả sự quan tâm đã thiếu vắng bấy lâu nay.

Đúng rồi, đây mới là người tôi cần tìm, đây mới đúng là Ngao Xí của tôi.

Cơ thể được bao bọc trong hơi ấm và cảm giác an toàn tuyệt đối, linh hồn tựa như một đứa trẻ nít đang êm đềm nằm ở trong nôi, trong những cái đung đưa nhè nhẹ, hóa thành một trời sao sáng rực, bồng bềnh bay về một nơi xa.

Tất cả những thứ không thuộc về tôi, đang rời xa. Những thứ thuộc về tôi, đang trở lại.

– Váy cưới cũng đẹp đấy, nhưng không hợp với cô lắm. – Lời nhận xét khó tính của Ngao Xí đã kéo tôi đang thả hồn đến tận phương trời đẩu đâu quay trở lại.

Váy cưới?

Tôi cúi xuống nhìn. Bộ váy cưới trên người Mộ đã chạy lên người tôi, mà không đúng, đây vốn dĩ chính là cơ thể của tôi.

Lời độc chú mà tôi trúng phải đã hóa thành không khí nhờ tiếng gọi của Ngao Xí. Tôi đã trở về, yêu cây Sa La, hàng thật trăm phần trăm.

Tôi mừng rỡ sờ lên mặt mình, tiện tay nhặt lấy một chiếc đĩa bạc dưới đất lên, lật ngược lại, dùng đáy đĩa nhẫn bóng như gương hối hả soi khuôn mặt mình.

– Còn soi cái khỉ gì nữa! Soi thế chứ soi nữa cũng chỉ là một con yêu quái già khú đế! – Ngao Xí sốt ruột giằng lại chiếc đĩa, rồi lại quay sang Cửu Quyết nói – Chắc anh vẫn chưa chết được phải không? Không ngờ thượng tiên trên thiên giới cũng có lúc hình tượng thê thảm đến thế này, ha ha.

Cửu Quyết tuy sức tàn lực kiệt song vẫn giữ vững phong độ, nhắc nhở hắn:

– Biệt thự Đông Hải không phải là một nơi bình thường, có thể gây hỗn loạn bản tính của con người, và còn có thể hút lấy nguyên linh của những kẻ không phải người. Nếu không phải vậy, làm gì tới lượt một con rồng ranh con như anh cười nhạo tôi?

– Bị ân nhân cứu mạng cười nhạo cũng là đáng đời! – Ngao Xí lại cười gian xảo. Dường như hắn luôn như vậy, chỉ cần nhìn thấy người khác tức giận, liền nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đổ thêm dầu vào lửa.

Tôi không tức giận, tôi chỉ có một núi câu hỏi muốn hỏi hắn.

– Anh…

Lời còn chưa ra khỏi họng, đã bị Ngao Xí đưa tay bịt miệng.

– Bây giờ không phải là lúc để hỏi, sau này tôi sẽ giải thích sau.

Nói xong, hắn dắt tay tôi bước lên phía trước.

Lúc này tôi mới nhìn thấy, những tân khách vừa điên cuồng truy sát chúng tôi, giờ tất cả đều đờ đẫn đứng ngây tại chỗ, kẻ nào kẻ nấy đầu cúi gục, tay buông thõng, không nói năng cũng không động cựa.

– Những con rối đáng ghét!

Ngao Xí chỉ khẽ vung tay, giống như xua đi một con ruồi quấy rối, những kẻ chắn ngang đường đi của chúng tôi, lập tức bay văng đi giống như bầy ruồi thực, đổ ngã la liệt trên mặt đất.

– Bọn họ chỉ là những con người bị thao túng, đừng ra tay quá nặng. – Tôi nhìn những phụ nữ và trẻ nhỏ ngã rạp trên đất, gồm cả đứa bé gái vừa rồi muốn dồn tôi vào chỗ chết, nhắc nhở Ngao Xí.

– Cho nên tôi mới không biến chúng thành cá nướng! – Ngao Xí trừng mắt nhìn tôi.

“Bốp, bốp, bốp”. Một tràng vỗ tay vang lên phía trước chúng tôi.

Nhân vật chính của đêm nay, “chú rể Ngao Xí” đang vỗ tay, vừa cười vừa bước về phía chúng tôi. Đằng sau hắn là Mộ váy áo đẫm máu, thương tích đầy mình. Thật là đáng tiếc, cái thân thể mà tôi trả lại cho cô ta, xem ra rất không lành lặn.

Hai Ngao Xí, nhìn từ vẻ ngoài, đúng là giống nhau y hệt. Đứng giữa hai người họ, tôi cứ ngỡ rằng đang đứng giữa hai tấm gương.

Mộ không nói không rằng, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt mờ đục xám xịt.

– Muốn gặp mặt em, thực không dễ dàng. – Kẻ kia dừng lại cách chúng tôi ba bước, khẽ nở nụ cười, xem ra không hề có ý định tấn công – Trốn suốt hai mươi năm rồi phải không? Thật không dễ dàng.

Tôi cứ ngỡ rằng sự trầm lặng và nghiêm nghị tuyệt đối không có dính líu gì tới thể loại người như Ngao Xí. Nhưng hôm nay tôi phát hiện ra, không phải như vậy.

– Tôi biết xưng hô với anh thế nào đây? – Hắn thở dài – Thần Anubis? Ngao Thước? Hay là… anh trai thân yêu?

Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Hắn gọi con người đó là Ngao Thước, gọi là… anh trai? Chẳng lẽ lại ứng nghiệm với câu danh ngôn của tôi – những kẻ biến thái trong thiên hạ đều cùng một nhà?

– Trông chúng tôi rất giống nhau, đúng không? – Ánh mắt kẻ kia nhìn tôi đã hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước, trở nên rất đỗi dịu dàng, chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Ngao Xí – Chắc chắn là hắn chưa từng kể với cô rằng, hắn có một anh trai song sinh.

– Tôi không có hứng thú với chuyện gia đình của người khác. – Tôi vẫn còn nhớ như in vừa rồi hắn ta đối xử với tôi như thế nào, lạnh lùng đáp lời.

– Ha ha, tôi rất thích kiểu con gái như cô, dũng cảm, lại hơi ngốc nghếch. – Hắn bất ngờ cười lớn – Đặc biệt là sự cao ngạo quật cường từ tận trong huyết quản, không chịu cúi đầu trước bất cứ việc gì, thật khiến người ta cảm động.

Ánh mắt của Mộ, hệt như ánh nến tắt phụt trước gió, tối sầm.

Tôi căm ghét thấu xương tủy việc bị một kẻ như thế này “khen ngợi”, bèn quay mặt đi không thèm đếm xỉa tới hắn.

– Anh tiêu tốn biết bao nhiêu tâm huyết, bài binh bố trận hoành tráng đến thế này, ép tôi xuất hiện, lẽ nào chỉ để hàn huyên chuyện cũ? – Ngao Xí bất ngờ cao giọng, nộ khí bừng bừng, cắt ngang lời hắn.

– Hàn huyên chuyện cũ thì có gì không tốt? – Hắn không hề tức giận, bước về phía tôi.

Ngao Xí bước lên chắn giữa tôi và hắn, gằn từng chữ:

– Anh còn tiến lại thêm một bước, đừng có trách tôi!

– Vậy sao? – Hắn dừng lại, nụ cười dần tan biến – Phải chăng em vẫn muốn ra tay giống như một ngàn năm trước, lại cầm đao đâm xuyên qua tim ta?

Giữa hai đầu mày Ngao Xí nhíu lại thành những nếp nhăn sâu hoắm, đặc biệt là khi nghe tới câu “đâm xuyên qua tim”, tôi rõ ràng cảm nhận thấy cơ thể Ngao Xí khẽ rùng lên một cái.

– Năm xưa, nếu không phải tại ta hồn phách không chỗ trú, thì người đàn ông đầu tiên bước vào cuộc đời cô sẽ không phải là Tử Miễu. – Hắn hơi xoay đầu qua, ngang ngạnh nhìn vào tôi đang đứng sau lưng Ngao Xí.

Câu nói này không khác gì một tiếng sét đinh tai, khiến tôi đột nhiên ngưng thở.