Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 11 - Chương 11




– Nếu sau này cô thực sự kết hôn, hãy hứa với tôi, tuyệt đối đừng nên tổ chức vào nửa đêm ngày đầu đông! – Cửu Quyết đứng trên đỉnh núi Phù Lung, vừa ca cẩm vừa hết xoa tay lại hà hơi, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Bây giờ vẫn là sáng sớm, tôi bảo Cửu Quyết đưa tôi lên đỉnh núi.

Đứng lặng hồi lâu ở nơi tôi đã quen thuộc như từng bộ phận trên cơ thể, những ngọn núi đã bắt đầu mang theo cái giá buốt thấu xương. Phong cảnh ở dưới chân, biển mây ở phía xa xăm, tâm trạng của tôi tĩnh lặng, bình yên như một mặt hồ không gợn sóng.

Tôi không ngừng bôn ba khắp chốn, đã quên bẵng mất đi cảm giác nguồn cội, cho tới khi quay trở lại nơi này.

Hang núi mà tôi đã từng chung sống với Tử Miễu, hoa Vô Sắc vẫn ở chỗ cũ, cành lá đung đưa, không hề thay đổi. Ngón tay tôi vuốt nhẹ lên ba mươi vết khắc trên vách đá phía ngoài hang.

Là dấu vết năm xưa tôi đã khắc lên vách đá để đếm thời gian.

Từ khi biến thành hình người, đến với thế giới này, ba mươi năm đầu tiên trong cuộc đời tôi đã trải qua ở đây. Khi đó, nơi này có ánh dương ấm áp, có bốn mùa xoay vần, còn có tiếng cười vui vẻ của tôi, bóng hình dịu dàng của Tử Miễu. Đương nhiên, còn có sự kề cận như bóng với hình của Ngao Xí.

Hoa đào còn đó, bóng người khác xưa.

Sự cô độc của một cái cây trong tôi đã kết thúc ở nơi này, nhưng sự cô độc của một Sa La lại bắt đầu ở nơi này.

Phải chăng đây chính là tuần hoàn?

– Thần thái của cô không giống như đi tham dự hôn lễ, mà giống như đi dự tang lễ. – Cửu Quyết khẽ cười sau lưng tôi – Cô mà tôi quen biết đâu phải là kẻ bi quan. Lẽ nào hình dạng thay đổi, tính tình cũng thay đổi?

Song tôi chẳng hề đôi co với gã, chỉ nói:

– Anh đưa tôi đến đây là được rồi. Buổi tối không cần đi cùng tôi!

Bữa cơm trước khi lên đường, đã bị tôi gián tiếp giở trò ám muội, Cửu Quyết ra tay, bỏ một vài thứ có lợi cho giấc ngủ vào đồ ăn của đám Thương Đồng Khải.

Nếu thực sự có việc gì không hay xảy ra, tôi mong rằng, người bị hại chỉ có một mình tôi.

Cửu Quyết không nói gì, quay người bước tới nơi cao nhất trên đỉnh núi, vươn vai một cái, không đồng ý cũng không phản đối, chỉ liếc nhìn đồng hồ, nói:

– Gần mười giờ sáng rồi, mà sao vẫn tối tăm như lúc tảng sáng thế nhỉ?

– Đã mười giờ rồi? – Tôi cứ ngỡ bây giờ còn rất sớm.

Những đám mây tôi đã nhìn ngắm cả trăm ngàn năm nay, không được ánh nắng chiếu rọi, mỗi một tầng mây đều giống như mặt biển dưới bóng đêm, cuồn cuộn những con sóng đen trắng hỗn độn. Tiếng gió vi vút và ánh sáng mờ nhạt đục ngầu xung quanh hiển nhiên sẽ làm sai lệch cảm nhận về thời gian của con người, đảo lộn ngày đêm.

Tại sao tới bây giờ mà trời còn chưa sáng?

Nhật thực ư? Không thể lâu tới vậy.

– Rất rất bất bình thường – Cửu Quyết lầm bầm, nghiêng đầu cười với tôi – Này yêu cây bé nhỏ, đêm nay dù cô có đồng ý hay không thì tôi cũng vẫn phải tới uống rượu mừng của cô.

Tiếng gió trở nên quái dị, những tiếng ù ù cuộn xoáy lên từ dưới chân núi, đợt sau lớn hơn đợt trước. Thoạt đầu, giống như tiếng khóc thút thít của trẻ con, về sau biến thành tiếng gào thét của cả một đám đông, khiến người ta nghe mà sởn gai ốc.

Tôi cúi nhìn chân núi hun hút không thấy đáy, nói với Cửu Quyết.

– Anh biết không, năm xưa ở đây có vô số người chết oan. Bọn họ coi tôi là cây thần có thể ban điều ước cho họ, bất chấp tất cả để trèo lên vái lạy tôi, hy vọng tôi sẽ ban hạnh phúc cho họ. Tôi khi đó cô đơn tới mức vô vị, rất thích thú được họ coi là thần tiên, tận hưởng cảm giác được sùng bái, đồng thời cũng nhìn thấy vô số già trẻ trai gái trong lúc trèo lên cây, trượt chân ngã xuống vực.

– Tôi biết! Tử Miễu từng kể với tôi. Đây cũng là nguyên nhân khiến anh ấy giữ cô ở lại bên mình để tu luyện. Nhưng cô cũng không cần bận tâm. Những người cô từng cứu giúp, đã nhiều hơn những kẻ mất mạng vì cô rất nhiều. – Cửu Quyết xoa xoa đầu tôi, nói.

Chúng tôi ngồi sánh vai trên một tảng đá lớn. Tôi dựa đầu lên vai Cửu Quyết. Hai chúng tôi cùng nhìn cảnh tượng giống như ngày tận thế ở trước mắt, giống như đang thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp nhất trên đời.

Bầu trời hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ sáng rạng. Gió càng thổi càng mạnh. Đất cát trên đỉnh núi bị thổi bay mù mịt, rơi rào rào xuống núi, phát ra những tiếng rắc rắc, giống như vô số con người bị vặn gãy cổ, khiến xương cốt vỡ tan thành mảnh vụn.

Màn đêm càng tới gần, mùi chết chóc càng nồng nặc.

Tôi móc lá bài tử thần trong túi áo ra, nhìn qua, rồi lại cất đi.

Tôi sẽ luôn mang theo nó.