Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 7




Gã họ Trương và gã họ Lỗ nhìn nhau.

Trước đó đã nghe nói con trai lớn Mã gia Mã Võ là người có khí phách, giờ xem ra đúng không sai. Chỉ tiếc, lần này số tiền cha y nợ cho dù y có can đảm thế nào cũng vô dụng, bất kể ra sao, không có tiền thì cái gì cũng khỏi bàn, họ Trương nghiêng đầu đánh giá Mã Võ.

“Nhắm vào ngươi? Ngươi có tiền rồi à?”

Mã Võ lại cúi đầu, “… Không có.”

“… Thật sự không có?!” Sắc mặt gã họ Trương thay đổi, “… Thằng khốn, ngươi đùa ông à!”

“…”

“Con mẹ nó chứ!” Gã họ Trương nổi điên, “Lỗ ca! Sao đây? Xem ra thằng khốn này muốn giở trò quỵt nợ! Chúng ta phế mắt nó hay là tay?”

Gã họ Lỗ cũng đã nhịn đến cực hạn, “Để lại mắt cho nó, phế tay nó trước cho ta!”

Mã Võ cúi đầu cứng người. Cha Mã cũng sợ ngây ra.

“Ui trời, không được đâu!” Không biết từ lúc nào cha Mã đã chạy ra trốn sau lưng Mã Võ, vừa nghe vậy ông liền kêu lên, “Đại huynh đệ, cậu hiểu dùm cho, tôi đâu phải không trả tiền, nếu không còn tay thì làm sao kiếm tiền chứ?”

Gã họ Lỗ cười gằn: “Hừ! Dù y có mười đôi tay lành lặn, cũng trả không nổi số nợ của ông? Huynh đệ ta không có thời gian chờ!”

“Vậy giờ tôi phải làm sao đây?”

“Đi mượn, đi trộm, đi cướp, còn cần người khác dạy ông sao?” Gã họ Trương không kiên nhẫn quát, siết nắm đấm rôm rốp, “Lỗ ca, đừng nhiều lời với họ!”

Gã họ Lỗ không nói thêm nữa, ánh mắt hiểm độc quét nhìn Mã Võ cùng cha Mã.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Hoa Phụng Tường luôn đứng ở góc tường nhìn.

Người nhà này hình như gặp phải phiền toái. Hắn nhận ra một trong hai nam nhân đó, hình như họ Lỗ, nói chính xác, hắn biết đại ca của họ, cũng coi như là côn đồ nổi danh ở thành Thái Nguyên, Hắc Bì Hắc lão đại.

Năm đó sau khi gặp mặt một lần ở nhà bạn, vì gã rất biết nịnh, lại cùng chơi mấy lần, tên họ Lỗ này, chính là thường ở bên cạnh gã. Người đó không phải là thứ tốt lành gì, Hoa Phụng Tường từng nghe qua, chỉ cần dính tới gã, không chết cũng tróc một lớp da.

Thấy bên trong đã sắp động thủ, Hoa Phụng Tường khụ một tiếng, “Lỗ huynh đệ!”

Gã họ Lỗ bên trong giật mình, vô thức tìm kiếm trong đầu, sau đó, gã cực kỳ bất ngờ phát hiện Hoa Phụng Tường, “A… Hoa thiếu gia!” Gã không hoa mắt chứ, đại thiếu gia này sao lại xuất hiện ở đây?

Hoa Phụng Tường mỉm cười, “Đúng là cậu à, ta còn cho rằng đã nhận sai người chứ.” Nói rồi, Hoa Phụng Tường nhẹ bước vào trong, gã họ Lỗ cười ha ha đáp, “Ngài ở đây làm gì?” Ánh mắt Hoa Phụng Tường như cố ý như vô tình đảo qua những người khác bên trong, gã họ Trương, cha Mã, cuối cùng là Mã Võ.

Hắn còn thấy tên kia đã điếng người nhìn mình chằm chằm, chắc từ lúc vừa nhìn thấy hắn bước vào đã đơ người rồi.

Có lẽ hoàn toàn không ngờ được sẽ gặp hắn ở đây phải không.

Sau khi ánh mắt chạm nhau, Hoa Phụng Tường có thể cảm giác được thoáng đó trong mắt người này hiện lên hoảng loạn sau đó là đau đớn nhưng nhanh chóng được đè nén, sắc mặt y như bị đả bại.

Hoa Phụng Tường hứng thú nhìn y.

Không chú ý đến bầu không khí biến hóa vi diệu và dị thường, gã họ Lỗ cẩn thận đáp, “Chúng tôi còn có thể có chuyện gì chứ, Hoa thiếu gia, ngược lại là ngài, sao lại có thời gian tới chỗ nghèo khó này?”

“Ha ha, cũng chỉ thư giãn thôi… Lỗ huynh đệ, các cậu ở bên đây cũng có mối làm ăn sao? Huynh đệ này thiếu các cậu tiền?”

“Không phải, là cha của y.” Gã họ Lỗ chỉ cha Mã.

Lúc này, Mã Phụng Nha ôm một cái rổ từ ngoài đi vào, thấy bên trong toàn người, cô liền giật mình.

Tiểu cô nương ý thức được đã có gì xảy ra, cô hoang mang sợ hãi nhìn người này lại nhìn người kia. Sau đó, cô thấy hắn, đứng gần cô nhất, trên người mặc áo màu trắng, sau khi quay đầu đánh giá cô từ trên xuống một lượt thì mỉm cười, mặt Mã Phụng Nha đột nhiên nóng lên.

Người này tướng mạo thật đẹp, đặc biệt là nụ cười đó.

Trong mười lăm năm đầu cuộc đời Mã Phụng Nha, chưa từng nhìn thấy ai đẹp như vậy, tuổi còn nhỏ với trái tim mới chớm yêu đã bắt đầu đập loạn như con nai con không kìm được. Đây là cảm giác gì?

Hoa Phụng Tường mỉm cười, chỉ đánh giá vài cái, hắn đã đoán được tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện này là ai.

Đây chắc là muội muội của cái tên kia đi, quả nhiên cũng có vài phần xinh đẹp, khó trách bị Lục gia nhìn trúng. Chỉ là, cái tên kia sao không giống cô chút nào? Nghĩ vậy, Hoa Phụng Tường vô thức quay đầu nhìn người đang chết điếng kia, người đó đã cúi đầu xuống.

Hoa Phụng Tường không chú ý đến rặng hồng nhanh chóng nổi lên trên mặt tiểu cô nương.

Nhưng, sự xuất hiện của cô nương này khiến hắn nghĩ ra được một biện pháp, hắn đang rầu làm sao để mở miệng với mấy người này.

Có vài lời, không cần phải nói rõ với người thông minh, còn với những người khác, có nói rõ cũng vô ích.

Hoa Phụng Tường quay sang nhìn gã họ Lỗ, “Lỗ huynh đệ, có thể mời cậu qua đây một chút không?” Ngữ điệu hắn vô cùng khách khí. Họ Lỗ lập tức vừa mừng vừa sợ, gã vội gật đầu cong lưng lại gần, “Hoa thiếu gia, ngài có chuyện cứ dặn dò là được.”

Hoa Phụng Tường chờ gã lại gần, ghé vào tai gã. Chỉ thấy trên mặt họ Lỗ đầu tiên là lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó, trở nên mờ ám nhìn nhìn Mã Phụng Nha. Đúng là không nhìn ra, mạng con bé này đúng là tốt mẹ nó luôn!

Chẳng qua, bộ dạng rụt rè của nữ hài trước mắt đúng thật là khiến người ta thương tiếc, kẻ có tiền luôn thích chơi mấy thứ mới mẻ, gã họ Lỗ nghĩ.

Họ Lỗ nhanh chóng tính toán, bây giờ tình huống bất ngờ này xảy ra, khiến gã hơi khó xử lý, nhưng bất kể ra sao, tin rằng kết quả đều chỉ có một, gã hiểu gã nên làm gì, “Nếu đã như vậy, Hoa thiếu gia, chúng tôi đi ngay.”

Hoa Phụng Tường cười gật đầu, “Không làm khó các cậu, khi nào về ta sẽ nói với đại ca các cậu.”

Họ Lỗ liền gọi họ Trương đi về.

Bên này Hoa Phụng Tường không để ý tới họ nữa, hắn hít một hơi, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt, hắn tùy ý đánh giá xung quanh, sau đó, cuối cùng dừng lại trên người Mã Võ – người nãy giờ vẫn im thin thít đứng đó, mang chút hồ nghi sợ hãi khi thấy hai người kia đột nhiên bỏ đi.