Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 54




Bất luận ra sao Mã Võ cũng không thể tin tưởng thứ mình nhìn thấy. Đứng sau lưng Hoa Phụng Tường, y kinh hoàng nhìn một nam một nữ bị trói gô quỳ giữa đại sảnh… Đại Ngưu và Phụng Nha, sao họ lại làm ra chuyện này chứ? Tay Mã Võ khe khẽ run rẩy.

Sự trở lại của họ, đặc biệt là Hoa Phụng Tường đã gần một năm không chút tin tức trở về bình an, cho dù với bầu không khí căng thẳng uy nghiêm trang trọng trong đại sảnh, gương mặt đông cứng từ đầu đến cuối của Hoa lão thái thái cũng hơi dịu đi, nhưng khi nhìn thấy Mã Võ cùng trở về với con trai, bà khó thể biểu hiện ra sự vui mừng.

Con bà thì ra là đi tìm nam nhân này à!

Thấy con trai chuyến này trở về, rõ ràng gầy đi rất nhiều, thần sắc cũng khó che giấu mệt mỏi vất vả, Hoa lão thái thái vừa đau lòng vừa hận, bà đau lòng hắn, nhưng lại hận hắn không nghe lời, càng tức giận là nam nhân kia, y rốt cuộc lại trở về!

Từ lúc nam nhân đó xuất hiện, trong nhà phong ba biến cố không ngừng, con trai cũng trở nên càng lúc càng khác thường xa lạ, còn cả chuyện mất mặt xảy ra hôm nay, chuyện nào không liên quan tới nam nhân đó? Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoa lão thái thái giống như muốn ăn luôn cả cái nhà đáng hận này! Nhưng, sau một phen tâm tư sôi sục, cuối cùng, Hoa lão thái thái vẫn chuyển sang an tâm yên ổn và thả lỏng tạm thời, dù sao, đứa con khổ sở nhớ nhung lo lắng gần một năm cuối cùng đã về! Không biết một năm nay hắn ở bên ngoài sống ra sao?

Trong phòng Hoa Phụng Tường, lúc này hắn đã được các nha đầu hầu hạ tắm rửa thay quần áo ở nhà, đang biếng nhác tựa lên giường nghỉ ngơi, đúng là rất thoải mái thích ý. Hơn nửa năm sống bên ngoài, hắn đã sắp quên cảm giác này rồi!

Hoa Phụng Tường không biểu thị gì, hắn biết Mã Võ lúc này đang đứng bên cửa, nhưng y không nói Hoa Phụng Tường cũng tuyệt không để ý tới y.

Hôm nay vừa về đã gặp phải chuyện này, nói thật hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hoa Phụng Tường, Vương Đại Ngưu, tiểu tử thối đáng chết vậy mà dám trộm nữ nhân của hắn, việc này đối với Hoa Phụng Tường thật sự là trải nghiệm chưa từng có.

Nhưng kỳ quái là, cho dù ngay lúc đó, Hoa Phụng Tường cũng không cảm thấy tức giận gì, ngược lại, không biết vì sao giống như thở phào nhẹ nhõm. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn nhất định sẽ tàn bạo xử trí đôi nam nữ vụng trộm đó, nhưng hắn không nói gì cũng không làm gì.

Lúc này, Hoa Phụng Tường nhắm mắt nghỉ ngơi, từ vừa rồi nam nhân đó luôn ngu ngơ đi theo hắn, hoàn toàn khác với lúc trên đường y luôn cố ý vô tình tránh né hắn. Nghĩ lại cũng không nhớ đã bao lâu rồi, hắn chưa từng làm gì nam nhân này, giữa bọn họ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng thật sự là như vậy sao?

Nếu không có hơn nửa năm nay bôn ba bên ngoài, nhiều lần gặp nguy, có lẽ Hoa Phụng Tường cũng không ngờ được hắn và nam nhân này sẽ có một ngày như thế này, nhưng, chính vì trong thời gian đó đã trải qua quá nhiều chuyện, mới khiến hắn dụng tâm cảm nhận một vài thứ gì đó dường như từ lâu đã tồn tại giữa họ, nhưng từ đầu đến cuối bị hắn vô tình bỏ qua, nói không rõ tả không thấu.

Nghĩ tới từng gương mặt hồ nghi suy đoán bất mãn lo lắng của người trong phủ khi thấy họ cùng trở về, hắn biết họ đang nghĩ gì, khóe môi Hoa Phụng Tường cong lên.

Lòng Mã Võ rất loạn, tuy vẫn không nói gì, nhưng luôn mang tâm trạng phức tạp lưu tâm Hoa Phụng Tường nhàn dật kia.

Hắn rốt cuộc muốn xử trí Phụng Nha và Đại Ngưu thế nào? Mã Võ mấy lần muốn mở miệng hỏi hắn, nhưng vẫn đành nuốt xuống… làm ra chuyện mất mặt như vậy, còn có thể trông mong được xử nhẹ sao?

Hoa Phụng Tường hình như đã ngủ rồi.

“… Qua đây.” Khi Mã Võ càng lúc càng trầm mặc không biết nên làm sao, Hoa Phụng Tường luôn yên tĩnh đưa lưng về phía y bỗng nói.

Mã Võ giật mình.

Sau đó, chỉ thấy Hoa Phụng Tường chậm rãi trở người ngồi dậy, chẳng qua, gương mặt anh tuấn quay sang nhìn y vẫn không có biểu cảm gì, “… Cậu luôn theo ta làm gì?”

Sắc mặt Mã Võ hơi thay đổi.

Thấy Mã Võ như vậy, sâu trong mắt Hoa Phụng Tường lại hiện lên tia sáng không dễ phát giác, hừ, tiểu tử thối này! Luôn coi hắn như lũ dữ mãnh thú mà né xa, y luôn nhớ mấy chuyện lúc trước rồi đề phòng hắn, đương nhiên, Hoa Phụng Tường biết bản thân hắn cũng không hề quên.

Mà khiến Hoa Phụng Tường nghĩ tới nhiều hơn, là bộ dạng mờ ám khó chịu khổ sở đè nén của Mã Võ cùng Đông Mai trên đường về, ánh mắt Hoa Phụng Tường lấp lóe, hắn lạnh nhạt mặc kệ không để ý, nhưng không phải là không quan tâm, mấy chuyện đó, hắn thầm ghi nhớ hết!

Có lẽ, nên tranh thủ mượn cơ hội này trừng trị một chút, mới có thể trút được khó chịu tích lũy trong lòng hắn suốt đường về!