Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 40




Hoa Phụng Tường lại gắp một hạt cơm bỏ vào miệng, hắn yên lặng tinh tế nhai, hồi sau, nhìn sang Mã Võ.

Hoa Phụng Tường đời này chưa từng chân chính nảy sinh tình cảm với ai, càng khỏi nói đến cảm giác vướng mắc kỳ quái nghĩ không thông nói không rõ đối với Mã Võ, hắn chỉ là một người vô cùng trung thực với suy nghĩ và thân thể của bản thân, cho nên nghĩ tới là làm, không xoắn quá lâu, thực tế, bất kể là di thái thái nào của Hoa Phụng Tường nếu dám chạy trốn, còn dám câu kết với người khác, Hoa Phụng Tường quyết sẽ không bỏ qua, chỉ là sâu trong lòng, Hoa Phụng Tường vẫn thấy được sự khác biệt vi diệu trong đó.

Đối với nam nhân này, Hoa Phụng Tường không nói rõ được rốt cuộc mình có ý gì. Ban đầu tại sao hắn bất kể tất cả đuổi theo, sau đó lại vì cái gì mà vẫn kiên trì, cuối cùng khi hắn cuối cùng muốn từ bỏ, bọn thổ phỉ xuất hiện nhiễu loạn, hiện tại hắn đã tìm được y, Hoa Phụng Tường thừa nhận, thoáng đó tim hắn đập mạnh vài cái.

Nếu chỉ tức giận vì nam nhân này lén trốn đi nên hắn muốn bắt về, vậy thì tâm trạng suốt quãng đường truy đuổi cùng tim đập mạnh lúc đó giải thích thế nào? Hắn thậm chí đột nhiên nói không nên lời, đầu có một thoáng trống rỗng, đợi lúc hắn phản ứng lại, Mã Võ đã chạy mất chỉ để lại bóng lưng.

Mà lúc này, nhìn thấy sự mờ ám của Đông Mai và Mã Võ, Hoa Phụng Tường càng giống như một đứa trẻ bị người ta trộm mất thứ cực kỳ yêu thích, không chỉ đơn giản muốn bất chấp tất cả bá chiếm, còn có cảm giác rất khó diễn tả như tức giận buồn bực muốn khóc ầm lên đoạt lại.

Mã Võ không nhìn hắn, vẫn cứ đứng đó, có lẽ không còn áp lực cùng kiêng kỵ đủ thứ lúc còn ở Hoa phủ, lại thêm cuộc sống gian khổ lang bạt đã lâu, trông y giống như càng thêm ngoan cường, cũng càng thêm thành thục.

Hoa Phụng Tường đặt đũa xuống đứng lên.

Chậm rãi lại gần Mã Võ, hắn cúi đầu nhìn y chằm chằm, Mã Võ chỉ hơi thấp hơn hắn nửa cái đầu vẫn không nhìn hắn, lát sau, Hoa Phụng Tường nhíu mày, “Tiểu tử thối, gặp nam nhân của ngươi mà thái độ này sao?”

Sắc mặt Mã Võ khẽ biến, Hoa Phụng Tường lại tới gần hơn, đã sắp dính lên người Mã Võ, Mã Võ khó chịu muốn lùi ra sau, thình lình, Hoa Phụng Tường vòng qua eo y giữ chặt, Mã Võ mất cân bằng nhào vào ngực hắn.

Mã Võ hồi lâu không phản ứng được, đột nhiên, mặt y đỏ bừng, Hoa Phụng Tường đã thuận thế ôm chặt y, Mã Võ cuống cuồng đẩy ra, gương mặt gần trong gang tấc của Hoa Phụng Tường mang theo tà khí khó tả, khóe môi cong lên, trong mắt lại không có chút ý cười nào, bất kể Mã Võ cự tuyệt ra sao, hắn vẫn không hề thả lỏng một chút.

“… Buông ra!” Mã Võ cuối cùng khàn giọng nói, Hoa Phụng Tường làm như không nghe thấy, tay đã bắt đầu tìm tòi, “Buông ra!” Mã Võ trầm giọng quát khẽ.

Hoa Phụng Tường cười lạnh, “Không muốn để người khác nghe thấy, thì thành thật để gia làm ngươi.” Lúc này, toàn thân nam nhân này mới có sự thay đổi khiến người ta sợ hãi, môi mím chặt, ánh mắt trở nên thăm thẳm.

Hai người xoắn vào nhau, bất tri bất giác, Mã Võ bị ép tới cạnh giường lò, Hoa Phụng Tường áp chế y, Mã Võ làm sao chịu ngã xuống, cố gắng chống đẩy, hai người giằng co, Mã Võ trừng trừng nhìn, sắc mặt Hoa Phụng Tường không tốt lắm, lát sau, Hoa Phụng Tường đột nhiên cường thế đè lên.

Bàn cơm cạnh đó bị đụng phải phát ra âm thanh rất lớn, người trên giường quấn chặt lấy nhau, Hoa Phụng Tường chưa từng cảm thấy Mã Võ sẽ khiến hắn tức giận như vậy, quả thật còn khó nhằn hơn cả lần đầu tiên, thật sự không còn kiêng kỵ gì sao? Hay đã có thứ còn khiến y để ý hơn cả kiêng kỵ? Hoa Phụng Tường mặt không biểu cảm, động tác càng thêm mạnh bạo.

Hoa Phụng Tường đã dùng bạo lực, Mã Võ dần không phải là đối thủ, sau mấy phen cưỡng chế, cuối cùng, Hoa Phụng Tường hạ người giữa hai chân Mã Võ, không một chút chần chừ, tay hắn trực tiếp len vào trong quần Mã Võ.

Hoa Phụng Tường cũng choáng đầu, cho dù cảm giác đã lâu chưa có này khiến trong lòng hắn khó thể khắc chế trào lên sự hốt hoảng, nhưng hắn lại bỏ qua nó, hắn càng không nhìn sắc mặt dần tái nhợt của Mã Võ, hắn chỉ như phát tiết tiếp tục công tiến, hắn nâng hai chân y lên đè xuống, trong hỗn loạn xé rách quần y.

Mã Võ dồn hết sức bình sinh giữ chặt, “… Ngươi giết ta đi!” Đột nhiên, Mã Võ gào lên một tiếng, cùng lúc, y không bận tâm gì nữa vung hai tay đấm mạnh lên mặt Hoa Phụng Tường, sức lực to lớn khiến Hoa Phụng Tường không kịp đề phòng, Mã Võ liều mạng đẩy hắn, kéo quần dậy muốn trốn, nhưng còn chưa chạy được hai bước, Hoa Phụng Tường đã túm lấy y.

Miệng đau nóng rát, mặt cũng bị đánh đỏ lên, Hoa Phụng Tường quả thật không thể tin, từ lúc hắn lấy Mã Phụng Nha, Mã Võ vẫn luôn nhẫn nại chỉ dám kháng cự, vậy mà giờ dám thật sự ra tay với hắn? Hoa Phụng Tường không thể ngăn cản bản thân lại một lần nữa suy nghĩ nguyên nhân trong đó, chắc chắn lại là vì Đông Mai! Đây là một cảm xúc hoàn toàn xa lạ, không chỉ là phẫn nộ đơn thuần, cũng không chỉ xuất phát từ dục vọng chiếm hữu trước giờ, cảm xúc này khiến nội tâm Hoa Phụng Tường thật sự phát cuồng, nghiêng đầu phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu, Hoa Phụng Tường không quay đầu lại, kéo mạnh, ném Mã Võ lên giường, hừ! Không ngờ y còn thật sự muốn làm một nam nhân!

Hoa Phụng Tường nhào lên người Mã Võ, không một chút chần chừ, lập tức tàn nhẫn bắt đầu động tác, Mã Võ cố sức muốn quay người lại, nhưng Hoa Phụng Tường giống như đã phát điên, toàn thân áp chế, mặt Mã Võ vùi sâu vào trong chăn, hô hấp cũng khó khăn, y muốn kêu lên, nhưng âm thanh nghẹn lại trong miệng.

Vì thế, nếu nói đây là một đợt tình sự, không bằng nói nó càng giống như một trận trừng phạt, đối với Hoa Phụng Tường, hắn bị ghen tỵ đốt mù đầu, đối diện nam nhân đã xa cách lâu ngày mới gặp lại, không còn suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ cưỡng đoạt phát tiết, mà Hoa Phụng Tường như vậy đáng sợ thế nào, Mã Võ đang bi phẫn đau đớn bị mạnh bạo chà đạp sớm không còn cảm giác được.

Mấy người khác sau khi rời khỏi phòng ban đầu còn đứng giữa viện, sau đó, cha Mã chịu không nổi đầu tiên đề xuất về nhà nghỉ ngơi, tiếp theo, mọi người cũng đi vào nhà cha Mã, Đông Mai và Lôi Thanh ở cuối cùng, Đông Mai dừng lại, cô ngẩn ngơ nhìn cánh cửa nhà mình đang đóng chặt, không nghe được bất cứ âm thanh gì bên trong, Lôi Thanh liếc mắt nhìn cô, hồi sau mới giống như cảm thán lầm bầm một câu, “Tạo nghiệt! Ta thấy cô mù đầu rồi!”

Đông Mai không nói câu nào.

Không biết qua bao lâu, tất cả mọi người đều lặng lẽ chờ đợi, người không biết không hiểu căn nhà đó đóng chặt cửa lâu như vậy là vì cái gì, mà người biết thì chỉ có khó chịu.

Cuối cùng, cửa mở, Đông Mai lập tức đăm đăm nhìn qua, Hoa Phụng Tường mang gương mặt có hơi sưng xuất hiện ở cửa, hắn tùy tiện thắt lại áo khoác bị rối, ánh mắt liếc nhìn Đông Mai, sắc mặt Đông Mai tái nhợt, “Thu dọn một căn phòng cho ta!” Lát sau, Hoa Phụng Tường mặt không biểu cảm nói.