Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 39




Mã Võ không phải người không giỏi biểu đạt, nhưng suốt thời gian này y không có ngày nào quên, những chuyện y và cha cùng gia đình Đông Mai gặp phải khi chạy nạn, cùng với lúc này đang lưu lạc tha hương, họ chăm sóc quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, gặp chuyện, Mã Võ sẽ dốc toàn lực vì hai gia đình, khi không gặp chuyện gì, Đông Mai sẽ tri kỷ lo việc cho hai bên, họ đều là người sẽ quan tâm thương xót người khác, cho nên, hảo cảm mơ hồ đã có từ trước dành cho nhau theo thời gian ở chung dần trở thành thương mến lẫn nhau, dù không nói rõ cũng đã ngầm hiểu, chẳng qua Mã Võ có tâm kết, những chuyện xưa không dám nhớ lại đó, Đông Mai cũng biết hết, điều này khiến y bất kể ra sao cũng không cách nào bước thêm một bước.

Mã Võ không dám khát cầu cái gì, chỉ hy vọng cuộc sống tốt đẹp bình lặng thế này có thể kéo dài thêm một chút, y chỉ cần có thể lặng lẽ thích trong lòng là đủ, dù thời gian này lo lắng hãi hùng rất mệt rất khổ, nhưng cũng là thời khắc ấm áp nhất hân hoan nhất của Mã Võ trong hơn 20 năm nay.

Thấy Đông Mai lo lắng quan tâm nhìn mình, Mã Võ ngập ngừng, y muốn nói gì đó, y không muốn để Đông Mai phải lo lắng cho mình, nhưng miệng há ra lại không thể phát được tiếng nào, trong lòng càng thêm khó chịu, y ngu ngơ đứng đó, lát sau, cuối cùng cúi đầu trở về nhà mình.

Đông Mai sửng sốt nhìn bóng lưng Mã Võ, Mã Võ thế này cô lần đầu nhìn thấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?

Chiều hôm nay, khi hai gia đình đang ngồi ăn cơm chung, tất cả lời giải lộ ra, Hoa Phụng Tường dẫn theo Lôi Thanh xuất hiện ở tiểu viện của họ.

Đông Mai nhìn Hoa Phụng Tường đột nhiên xuất hiện, hồi lâu không phản ứng được, rất lâu mới gọi, “Gia?”

Hoa Phụng Tường cũng không ngờ lại gặp Đông Mai ở đây, sửng sốt một chút, Lôi Thanh lên tiếng trước, “Đông Mai? Sao cô lại ở đây?”

Trong lòng Đông Mai là vui mừng không thể nói rõ, gia sao lại xuất hiện ở đây chứ? Hoa Phụng Tường trước mặt khoác áo lông, gương mặt tuấn lãng đã hơi mang nét phong sương, gầy hơn trước kia một chút, Đông Mai trăm cảm xúc đan xen nhìn hắn, cô hoàn toàn không ngờ được kiếp này còn có thể gặp lại gia.

Nhưng thoáng cái, Đông Mai đột nhiên phản ứng lại, sự khác thường của Mã Võ hôm nay rốt cuộc vì sao, mặt Đông Mai dần tái đi, cô chậm rãi quay đầu nhìn Mã Võ, Mã Võ ngây ngốc bất động ngồi đó.

Ánh mắt Hoa Phụng Tường chậm rãi đảo qua hai người, hai người này sao lại ở chung với nhau? Hơn nữa, từ ánh mắt của Đông Mai, Hoa Phụng Tường nhìn ra được quá nhiều nội dung và ngầm hiểu, sắc mặt hắn khẽ biến, “… Chuyện gì đây?”

Cảm giác được nghi vấn và âm trầm trong lời nói dưới vẻ mặt bình tĩnh của Hoa Phụng Tường, Đông Mai vội quay đầu lại, lúc này, cô không che giấu được hoảng loạn, cô không dám nhìn thẳng vào Hoa Phụng Tường.

Từ nhỏ đã đi theo Hoa lão thái thái trưởng thành trong Hoa phủ, Đông Mai dù sao cũng quá mức đơn thuần, nhìn chuỗi phản ứng và vẻ mặt của cô, đừng nói Hoa Phụng Tường, ngay cả Lôi Thanh cũng phát giác được gì đó, hắn kinh ngạc nhìn qua nhìn lại.

“Chúng tôi… chúng tôi đụng phải thổ phỉ… gặp nhau…” Nửa ngày sau, Đông Mai cố gắng lấy dũng khí trả lời, chi là âm thanh đó lại yếu ớt run rẩy nhỏ tới mức không nghe được.

Thế là, Hoa Phụng Tường đã hiểu tất cả, không cách nào hình dung được đả kích từng cái từng cái đưa tới, Hoa Phụng Tường mím chặt môi không nói một lời, ánh mắt đảo qua, hắn không nhìn Đông Mai nữa, lạnh nhạt chăm chú nhìn Mã Võ.

Lúc này Mã Võ đã phản ứng lại, yên lặng nhìn qua Đông Mai hoảng sợ thất thố đáng thương, lòng y đau đớn, cuối cùng vẫn tới rồi sao? Y sớm đã biết rồi, từ sáng nay vô tình gặp lại nam nhân này, Mã Võ đã biết hắn sẽ tới. Nhưng, Mã Võ nghiến răng, sao y có thể để hắn tùy ý làm càn như trước chứ? Sao có thể để hắn hủy đi cuộc sống khó khăn mới có được? Nơi này đã không phải là Hoa phủ ở thành Thái Nguyên nữa! Mã Võ thẳng thắn nhìn lại hắn.

Không ngờ Mã Võ lại dám trừng lại mình, Hoa Phụng Tường nhất thời bực lại còn muốn cười, ra ngoài chưa được nửa năm tính tình đã bạo hơn không ít, đây là khiêu chiến sao? Mày Hoa Phụng Tường dần dựng lên, hắn âm trầm đảo mắt nhìn những người khác trong nhà, tất cả mọi người đều nghẹn lời ngây ngốc nhìn, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cha Mã càng thêm dung tục, nhìn thấy Hoa Phụng Tường đảo mắt sang họ, lập tức cười nịnh nọt, nhanh chóng trượt xuống giường lò, cha mẹ Đông Mai cũng vội đứng lên, “Hoa thiếu gia, sao ngài cũng đến quan ngoại rồi? Xin mời lên đây ngồi.” Cha Mã ân cần nói.

Hoa Phụng Tường lạnh lùng liếc ông, rồi lại nhìn Mã Võ, tiểu tử thối này sao không giống cha y chút nào hết? Mẹ nó chia bớt một chút nịnh nót của cha mình không được sao. “Được!” Hoa Phụng Tường cười lạnh.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hoa Phụng Tường chậm rãi ăn cơm, hắn vẫn ăn của Mã Võ, mọi người đều khó hiểu, Mã Võ và Đông Mai thì sắc mặt tái nhợt.

Cơm xong, Hoa Phụng Tường nhàn nhã nói với tất cả mọi người, hắn muốn cùng Mã Võ nói chuyện riêng, cha Mã nghe thế giật mình, sau đó ông phản ứng lại nhanh chóng gọi tất cả mọi người ra ngoài, Đông Mai ngẩn ngơ bị cha Mã kéo đi sau cùng, hai chân giống như bị đổ chì nặng nề run rẩy, cô thê lương quay đầu nhìn. Đông Mai thông minh, sao cô có thể không biết gia muốn làm gì. Từ lúc ý thức được sự xuất hiện của gia có nghĩa gì, lòng Đông Mai luôn khổ sở lạnh ngắt, nhưng cô có thể làm gì chứ? Đối với gia Đông Mai trước giờ chỉ biết phục tùng, cô nhìn Mã Võ, Mã Võ bị để lại một mình cô đơn bất lực như thế, mắt cô mờ đi.

Đông Mai sầu khổ u uất không hiểu, tại sao gia vừa đến liền không buông tha Mã Võ? Dù rằng cuối cùng gia chắc chắn cũng sẽ không tha cho y đúng không? Lúc này, Hoa Phụng Tường đột nhiên ngước mắt nhìn cô, Đông Mai sợ hãi.

Giờ phút này, dường như Đông Mai ý thức được gì đó, cô mơ mơ hồ hồ hoang mang sợ hãi không dám tin tưởng, lẽ nào gia làm thế là vì cô sao?

Không sai, Hoa Phụng Tường tại sao lại vội vã kiếm chuyện với Mã Võ như thế, nguyên nhân cuối cùng, không phải vì sự tồn tại của Đông Mai sao!

Hoa Phụng Tường Hoa đại thiếu gia vênh váo tự đại ngông nghênh hống hách muốn gió được gió muốn mưa được mưa tuyệt đối không chịu thiệt, từ sau tháng giêng đã rời khỏi thành Thái Nguyên lên bắc rồi tới quan ngoại, trên đường có khổ nào chưa phải chịu, tội gì chưa phải qua, thậm chí còn dạo một vòng ở ổ thổ phỉ, nếu không tìm được cũng thôi, nhưng bây giờ đã tìm được thế mà lại là cảnh tượng một đôi tình chàng ý thiếp nồng nàn tình thương, bảo hắn làm sao chịu được?

Cha Mã cuối cùng kéo Đông Mai ra khỏi phòng, lúc cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.