Câu Chuyện Ngày Xuân

Quyển 3 - Chương 2: Trùng phùng trong gang tấc




Sáng hôm sau, Mặc Trì và Trần Thấm gặp nhau trước cổng của tòa nhà triển lãm, đúng giờ họ bước vào hội trường, công việc vẫn bận rộn như ngày hôm trước. Buổi trưa, cô đánh tiếng với Mặc Trì rồi nhanh chóng tới bàn trà ăn cơm trưa, chỉ mười phút sau cô đã quay lại, đổi ca cho anh đi ăn. Khi nhìn thấy anh lết từng bước khổ sở, trong lòng cô bỗng thấy nhói đau.

Đến ngày thứ ba, Mặc Trì để Trần Thấm trông gian hàng của công ti, còn một mình anh đi một vòng quanh phòng triển lãm để phát danh thiếp, tìm kiếm nhà cung cấp nguyên liệu và đốì tác. Đây là công việc anh bắt buộc phải làm mỗi khi tham gia hội quảng giao. Đi theo chính sách mở cửa của nhà nước, công ti của Mặc Trì cũng kinh doanh theo dạng “mở”, không chỉ bán sản phẩm đi mà còn phải thu hút mọi đối tượng khách hàng tới. Mặc Trì cho rằng, chỉ khi theo sát bước chân của xã hội thì doanh nghiệp mới có thể tồn tại lâu dài.

Đến trưa, không thấy Mặc Trì quay lại, Trần Thấm không đi ăn trưa mà trong lòng thầm lo lắng cho anh. Mặc tổng của cô chưa bao giờ lưu tâm đến việc tự chăm sóc bản thân, lúc nào cũng bận rộn tới mức gần như ngược đãi chính mình. Tham gia triển lãm lần này khiến anh hao tổn không chỉ thể lực mà còn cả tinh thần. Cô nhớ lại bộ dạng của anh lúc ở khách sạn, khuôn mặt hao gầy mệt mỏi nhưng vẫn chăm chú đọc tài liệu. Cô nhớ đến cái chân giả lặng lẽ nằm ở đầu giường... Trái tim mềm yếu cố hữu của người phụ nữ trong cô đã hoàn toàn bị thu phục.

Buổi chiều, Trần Thấm phải đón tiếp một đôi khách hàng đến từ Mỹ. Họ tỏ ra rất hứng thú với đồ nội thất giả cổ kiểu Trung Hoa của Tư Chi Thanh. Trần Thấm trao đổi danh thiếp với họ và mời họ hôm sau tới thăm xưởng sản xuất của công ty. Hai vị khách hàng vui vẻ nhận lời. Khi được Trần Thấm báo lại, Mặc Trì chỉ mỉm cười gật đầu. Hai năm qua, anh đã cùng Trần Thấm trải qua hàng trăm “trận chiến” trên thương trường, năng lực và hiệu suất làm việc của cô ỉuôn khiến anh tin tưởng.

Chiều tối, sau khi triển lãm kết thúc, Trần Thâ"m và Mặc Trì lập tức lên xe khách quay về công ti. Khi anh vừa mới bước vào xưởng, Lý Chí Phi đã chạy như bay tới thông báo: “Buổi phỏng vấn tuyển dụng đã thành công mĩ mãn. Danh sách tất cả những người trúng tuyển đều nằm ở đây. Anh quân nhân mới xuất ngũ kia được tuyển làm quản kho”. Tính cách của Lý chí Phi là như thế, bất kể mọi thời gian, mọi hoàn cảnh luôn đặt công việc lên đầu, từ việc nhỏ tới việc lớn đều cẩn thận báo cáo với Mặc Trì. Tuy có chút phiền phức, nhưng Mặc Trì lại đặc biệt tán thưởng tinh thần của Lý Chí Phi, anh ta thật sự coi công việc của công ti như sự nghiệp của chính mình.

Buổi tối hôm đó, Mặc Trì tập trung xử lí công việc tồn đọng trong ba ngày vắng mặt. Sáng hôm sau, anh xuống phân xưởng trước tiên, mở một cuộc họp ngắn gọn và đơn giản. Tham gia cuộc triển lãm lần này, mốì băn khoăn lớn nhất của anh là hướng kinh doanh của công ti. Sản phẩm của công ti tuy luôn được tiêu thụ rất tốt, nhưng tư duy kinh doanh lại không mấy khác biệt so với các nhà sản xuất khác, sản phẩm không nằm ngoài hai dạng: Một là loại tủ tầng và tủ theo kiểu tổ hợp đang rất thịnh hành. Muốn sản xuất loại tủ này, chỉ cần tìm một xưởng mộc nào đó gia công, sau đó dán mác “Made in Thẩm Quyến” là xong. Hai là đồ nội thất giả cổ, chỉ cần chiếu theo cuốn Trung Hoa Minh Thanh gia cụ mà vẽ, sau đó mang đến xưởng gia công. Sản phẩm này tuy được khách hàng nước ngoắi ưa chuộng nhưng về thiết kế lại không có chút nét đặc trưng riêng nào nên rất dễ bị đối thủ cạnh tranh cướp khách hàng.

Các nhà tiêu thụ trong nước hiện nay đã ý thức được cái mác “Made in Thẩm Quyến” không còn đem lại nhiều lợi nhuận như trước, còn khách hàng nước ngoài yêu cầu ngày càng khắt khe về phẩm châyt cũng như mẫu mã sản phẩm. Thế nến, muốn đứng vững được trên thị trường, không còn con đường nào khác là mở rộng chủng loại, nâng cao hơn nữa chất lượng sản phẩm.

Mặc Trì bận rộn quay đi quay lại như chong chóng, không ngừng ho hắng, thần sắc mệt mỏi. Trần Thấm nhắc nhở anh: “Mặc tổng, buổi trưa anh nên nghỉ ngơi một chút đi, đến chiều còn phải tiếp hai vị khách người Mỹ nữa”.

Mặc Trì bóp trán nói: “Suýt nữa tôi quên mất. Cô cứ nghỉ ngơi trước đi”.

Trần Thấm nghiêm mặt nói: “Mặc tổng, người cần nghỉ ngơi nhất ỉà anh. Hiệu suất làm việc của người Mỹ rất cao, nếu đàm phán thuận lợi, họ có thể kí hợp đồng ngay lập tức. Đây gần như là một trận giáp lá cầ đấy”.

Mặc Trì cười đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi nằm một lúc”. Phòng ngủ của Mặc Trì ở ngay bên cạnh văn phòng. Anh nằm lên giường, cả người mệt mỏi, ngực đau tức, nhưng không sao chợp mắt đi được. Nghĩ tới công việc trước mắt, anh quyết tâm ra khỏi giường, tắm một trận mát mẻ, sau đó thay sang bộ đồ Tây. Hai giờ chiều, Mặc Trì bước vào phòng họp, thần sắc đã trở lại phơi phới.

Trần Thấm cũng đổi sang một bộ đồ màu xanh ngọc bích, mái tóc xoăn đến vai được búi gọn lên, trông vừa năng động lại vừa nữ tính. Nhìn thấy Mặc Trì, cô vội vã đi tới và mỉm cười nói: “Mặc tổng, ngài Cruise và cô Lee của Công ty CCR đang đợi trong kia”.

Cruise mắt xanh tóc vàng, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn. Mặc Trì nhiệt tình bắt tay anh ta. Với vốn tiếng Anh của mình, anh có thể giao tiếp lưu loát, còn Cruise không ngờ cũng có thể nói vài câu tiếng Trung với giọng lơ lớ: “CEO của chúng tôi còn nói cô ấy có thể làm phiên dịch nếu cần thiết, xem ra không cần nữa rồi. Nào, để tôi giới thiệu với ngài, đây là CEO của chúng tôi, cô Moselle Lee”.

Mặc Trì kinh ngạc tới đỗi tim muốn ngừng đập.

Trước mắt anh là khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn gọn ghẽ, làn da trắng muốt như ngọc, tóc ngắn đến tai, ngũ quan nét nào ra nét ấy, vóc dáng cao ráo thanh mảnh, vận bộ đồ tơ tằm thiết kế theo kiểu Trung Hoa... Ngực anh nhói lên, sắc mặt bỗng dưng táí nhợt. Anh lén dụi mắt, tự nhủ, không lẽ mình làm việc quá độ thành ra

gặp ảo giác rồi chăng. Người đang đứng trước mặt anh đây chẳng phải chính là cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong, cứ ngỡ kiếp này không thể gặp lại được nữa hay sao.

Anh lờ mờ nghe tiếng Cruise đang giới thiệu: “Cô Moselle từ nhỏ lớn lên ở Trung Hoa, vừa là thượng cấp, vừa kiêm nhiệm cô giáo tiếng Trung của tôi”.

Tim Mặc Trì đập dồn dập như muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực. Anh thấy ngực đau tức, thở không nổi, Tư Tồn của anh thật sự đã quay về rồi.

Trong ánh mắt Tư Tồn anh cũng thấy chan chứa những cảm xúc phức tạp, nhưng cô vẫn điềm tĩnh đưa tay ra bắt tay anh. Anh nghe thấy cô nói: “Chào ngài, Mặc tổng, mong được ngài chỉ giáo”. Giọng nói của cô vẫn ngọt ngào, thuần khiết như năm nào.

Cả khách và chủ đều ngồi xuống, Cruise bắt đầu thể hiện tinh thần làm việc chuyên nghiệp và khắt khe của mình. Anh ta dùng tiếng Anh chỉ ra khiếm khuyết trong sản phẩm của Tư Chi Thanh và đưa ra yêu cầu của mình. Tư Tồn ngồi một bên, nét mặt nghiêm túc, không nói một câu nào. Họ không có hứng thú với những đồ nội thất giả cổ lớn, chỉ muốn đặt làm một lô hàng mĩ nghệ bằng gỗ mang phong cách Trung Hoa như điều án, ống bút, giá đựng cổ vật... Số lượng đặt hàng tuy không nhiều nhưng yêu cầu lại khắt khe, giá cả phải ở mức thấp nhất có thể. Trong lúc nói chuyện, nhịp tim Mặc Trì đập mỗi lúc một nhanh, anh bắt đầu không nén nổi cơn ho. Trần Thấm biết mấy ngày qua Mặc Trì làm việc quá độ, sức khỏe có phần không chịu nổi. Cô đứng dậy, quay sang gật đầu với Cruise và Tư Tồn tỏ ý xin lỗi. Mấy giây sau, cô bưng một cốc nước ấm tới đặt trước mặt Mặc Trì. Anh lại lên cơn ho. Không quan tâm tới việc mình đang ở trước mặt khách hàng, Trần Thấm rời vị trí ra đứng bên cạnh Mặc Trì, nhè nhẹ vỗ vào lưng anh.

Mặc Trì cúi xuốhg uống nước, đúng lúc ngẩng đầu lên, anh thấy ánh mắt phẫn nộ của Tư Tồn. Anh nhẹ nhàng đẩy Trần Thấm sang một bên và nói: “Xin lỗi, chúng ta hãy tiếp tục cuộc họp”.

Họ bàn đến từng tiểu tiết trong hợp đồng, sau đó Cruise nói: “Ông Mặc, chúng tôi có thể tham quan phân xưởng của các ông được không?”

“Đương nhiên là được”, Mặc Trì cười nói.

Trên đường tham quan, do tiếng Anh của Trần Thấm không tốt nên Mặc Trì dẫn Cruise, còn Trần Thấm dẫn Tư Tồn. Thật ra, Trần Thấm cũng không cần nói vì từ đầu đến cuối Tư Tồn chỉ im lặng không mở miệng lấy một lần. Trần Thấm lịch sự giới thiệu với Tư Tồn về tình hình công xưởng, Tư Tồn chỉ liên tiếp gật đầu. Cruise vốn cao to, tính tình lại nóng vội nên đi rất nhanh, Mặc "Trì phải đuổi theo tốc độ của anh ta, chân trái vận hết sức lực, dáng đi nghiêng nghiêng ngả ngả. Tư Tồn trong lòng thấy nhói đau, cô lên tiếng: “Cruise!”

Cruise và Mặc Trì cùng quay đầu lại. Tư Tồn lúc này mới trấn tĩnh lại, cô vội nói: “Cô Trần nói sẽ đưa chúng ta tới gian trưng bày”.

“Được thôi”, Cruise nói bằng tiếng Trung.

Trần Thấm đi lên phía trước theo thói quen công việc và nói với Cruise bằng tiếng Trung: “Thưa ngài, mời đi về bên này.”

Cruise đi theo Trần Thấm tới phòng trưng bày, Mặc Trì và Tư Tồn chầm chậm theo sau. Lý Chí Phi và vài nhân viên cốt cán khác trong công ti cũng đi cùng. Hai người trong lòng đều chất chứa nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này tuyệt đối không phải là hoàn cảnh phù hợp để giãi bày.

Sau khi tham quan xong công xưởng, Cruise hài lòng nói: “Ông Mặc, công xưởng của ông có quy mô rất lớn, sản phẩm cũng rất tốt. Sau khi quay về chúng tôi sẽ nhanh chóng fax hợp đồng gửi tới quý công ti”.

Trần Thấm quay sang mỉm cười với Mặc Trì. Nói người Mỹ có hiệu suất làm việc rất cao quả là không phải nói suông.

Nụ cười hội ý đó của Trần Thấm không thể qua được mắt Tư Tồn. Thoáng chốc, khuôn mặt cô như phủ lên một lớp băng giá. Mặc Trì và Trần Thấm tiễn họ tới cổng công ti, Cruise đột nhiên hào hứng nói: “Ông Mặc, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Tôi rất thích Trung Hoa, Thẩm Quyến rất đẹp, nghe nói Bắc Kinh còn đẹp hơn. Ngày mai chúng tôi sẽ đi Bắc Kinh, sau đó mới quay lại Mỹ, do đó có thể phải trễ vài ngày mới liên hệ được với phía các ông”.

Thấy Cruise có phần hơi nhiều ỉời, Tư Tồn vẻ không vui nói: “Cruise”.

Sắc mặt Mặc Trì lập tức thay đổi. Ngày mai Tư Tồn đã đi rồi. Anh nhìn cô như thể ánh mắt ấy sẽ giữ được cô lại. Tư Tồn bắt gặp ánh mắt ấy, trong lòng vô cùng xúc động. Từ lúc gặp lại đến giờ, họ vẫn chưa có co’ hội nào để nói với nhau một lời riêng tư, những điều muốn nói đều ngưng lại trên ánh nhìn của đôi mắt.

Tư Tồn đi lên phía trước, Trần Thấm lại nhanh hơn một bước, tới bên dìu Mặc Trì. Trần Thấm ngẩng đầu nói: “Mặc tổng, anh mệt mỏi thì đi nghỉ trước đi, em sẽ đưa khách về khách sạn”.

Tư Tồn lạnh lùng đừng bước, cô nén nỗi bực tức, quay về phía Cruise.

“Không cần phiền phức như thế. Ở đấy gọi taxi rất dễ”, Tư Tồn vừa nói vừa vẫy tay gọi taxi. Lái xe của công tí đang đợi Mặc Trì, thành ra bây giờ anh không biết nên làm thế nào.

Tư Tồn nhanh chóng bước lên taxi, Cruise vẫy tay chào tạm biệt Mặc Trì, Trần Thâ"m và Lý Chí Phi. “Các vị ở khách sạn nào?”, Mặc Trì hỏi.

“Khách sạn Đặc Khu”, Cruise dùng tiếng Trung trả lời.

Taxi đã đi mất nhưng Mặc Trì vẫn nhìn theo bóng xe mà lặng người đi một lúc. Một nữ nhân công trẻ tuổi từ trong xưởng chạy ra nói: “Mặc Tổng, Lưu tổng của Công ti Viễn Dương Hồng Kông đã đợi cả nửa ngày nay rồi. Bây giờ ông ấy vẫn đang ngồi chờ trong văn phòng”. Công ti Viễn Dương Hồng Kông là một khách hàng lâu năm của Tư Chi Thanh. Mặc Trì thấy có phần lo lắng, lô hàng này liệu có phải có gì sai sót hay không? Anh vội vã quay về văn phòng.

Thực ra, chỉ là Lưu tổng tối Thẩm Quyến công tác, tiện đường ghé thăm Mặc Trì. Ông ta cùng Mặc Trì nói chuyện một lúc lâu, sau một hồi đã thỏa thuận xong hai đơn đặt hàng mới. Lúc này đã quá giờ tan ca từ lâu, Mặc Trì sốt ruột nhìn đồng hồ. Lưu tổng đề nghị hai người cùng đi dùng bữa, uống với nhau vài chén. Dẫu biết là một yêu cầu hợp lí nhưng Mặc Trì đã từ chối. Anh lấy cớ trong người mệt mỏi, dặn dò Lý Chí Phi và Trần Thấm tiếp đãi Lưu tổng chu đáo, sau đó gọi lái xe đưa thẳng tới khách sạn Đặc Khu.

Mặc Trì tới quầy lễ tân khách sạn, hỏi số phòng của hai vị khách người Mỹ là Cruise và Moselle. Sau đó, không đợi nổi thang máy, anh nóng lòng đi thẳng về phía cầu thang thoát hiểm, khi leo từng bậc cầu thang mới nhớ ra mình đang đeo chân giả, dù đi chậm hơn nhiều nhưng cũng không kịp quay lại nữa. Hai tay anh bám lấy tay vịn, cố lết chân trái cứng đờ leo lên đến tầng ba. Nhân viên phục vụ cho anh biết, hai vị khách người Mỹ đặt phòng 301 và 302. Mặc Trì ra khỏi cầu thang, rẽ trái, tìm đến phòng 302 và nhấn chuông.

Trong lúc chờ đợi, Mặc Trì không khỏi chuẩn sàng để ôm chầm lấy Tư Tồn lúc cô mở cửa. Cô đừng bao giờ mong sẽ thoát khỏi vòng tay của anh một lần nữa.

Người mở cửa là Cruise. Trong tay anh ta đang cầm một chiếc khăn lớn màu trắng, bộ tóc xoăn còn ướt vẫn đang nhỏ nước. Mặc Trì kinh ngạc, vô thức nhìn lên tấm biển phòng. Lẽ nào anh đã phán đoán sai?

“Cruise, ai gọi cửa đấy?”, Tư Tồn lên tiếng.

Mặc Trì thần người ra. Trong tích tắc, trái tim anh như rơi xuống biển sâu băng giá. Cruise càng ngạc nhiên hơn trước sự ghé thăm có phần mạo muội của Mặc Trì nhưng vẫn tỏ ra rất lịch sự. Anh ta lớn tiếng trả lời Tư Tồn: “Là Mặc tổng của Công ti Tư Chi Thanh. Ong ấy đến gặp chúng ta”.

Tư Tồn đi ra phía cửa. Lúc này cô đã thay sang một chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác hờ một dải khăn tím nhạt. Cơn ghen của Mặc Trì bốc lên như lửa, anh chỉ tay vào mặt Cruise hỏi: “Sao ông lại ở đây?”

Khuôn mặt Tư Tồn vốn đang nở nụ cười hiền hòa, khi nghe thấy Mặc Trì hỏi câu ấy liền cau mày, hỏi lại với giọng chế nhạo: “Sao anh ta không thể ở đây?”

Cruise nghi hoặc nhìn hai người đang chau mày trước mặt mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Hai người đang nói gì thế?” “Cruise, anh tắm xong có thể về phòng mình được rồi. Bình nước nóng trong phòng anh có lẽ cũng đã sửa xong”.

Trong đầu Cruise tuy hiện lên một núi câu hỏi nhưng anh ta vẫn gật đầu ra hiệu với Mặc Trì, sau đó rời khỏi phòng Tư Tồn.

Cruise rời đi, Mặc Trì mới dần dần bình tĩnh trở lại. Anh nhìn Tư Tồn, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, lúc nãy anh đã quá kích động”.

Tư Tồn lạnh lùng quay người và nói: “Mời vào”.

Tư Tồn ở phòng thuộc hạng thương gia, với một phòng khách khá rộng rãi. Mặc Trì không vội ngồi mà dựa vào tủ bar, quan sát Tư Tồn. Người con gái này đã trải qua biết bao thăng trầm và gọt giũa của thời gian. Tư Tồn của tuổi mười bảy xinh đẹp nhưng e dè, khép nép giấu mình đi. Tư Tồn của tuổi hai mươi giống như một đóa hoa chớm nở, mang một vẻ đẹp thuần khiết khiến người ta phải mơ màng vương vấn. Còn Tư Tồn trước mắt anh bây giờ đã là một phụ nữ hai mươi sáu tuổi, đang ở vào độ rực rỡ nhất của một đóa hoa. Chỉ cần cô lặng lẽ đứng đó thôi đã đủ tỏa rạng hương sắc nồng nàn. vẻ đẹp vô thanh này một lần nữa làm trái tim Mặc Trì đập rộn lên. “Em có ổn không?”, anh hỏi cô.

Lời vừa ra miệng, anh ngay lập tức thấy hốì hận. Đây có lẽ là câu mô đầu tệ hại nhất cho cuộc trùng phùng đầy bất ngờ này. Ngày anh ép cô phải rời xa Trung Hoa, anh đã biết chắc cô sẽ phải đối diện với hoàn cảnh như thế nào. Bệnh tình của Lý Thiệu Đường không có lối thoát. Nếu ông ta sống, cô chỉ có thể quanh quẩn bên giường chăm sóc và ngày đêm lo lắng cho sức khỏe của ỏng ta. Nếu ông ta chẳng may mất đi, cô sẽ chẳng còn người thân thích nào trên đời, trở thành một cô nhi giữa nơi đất khách quê người. Biết bao nhiêu đêm sau ngày chia li, cứ nghĩ đến hoàn cảnh của Tư Tồn, trong lòng anh lại thấy đau đớn vô hạn. Trong giờ phút này, hỏi cô có ổn hay không thật chẳng khác nào nói một câu châm biếm.

Tư Tồn cũng yên lặng quan sát Mặc Trì. So với sáu năm trước, anh gầy hơn rất nhiều, vẻ non nớt của chàng thanh niên mới ngoài hai mươi đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ hào hoa lịch lãm của một người đàn ông trưởng thành. Đôi mắt anh vẫn sáng như năm xưa, nhưng giữa vầng trán lại thêm nhiều nếp nhăn ẩn chứa nỗi u sầu. Các đường nét trên khuôn mặt anh thậm chí còn góc cạnh, sắc sảo hơn trước, tướng mạo ngày càng điển trai, hấp dẫn hơn nhưng phủ lên đó lại là một vẻ lạnh lùng bất khả xâm phạm. Song, đằng sau lớp băng giá ấy vẫn không khỏi lộ ra một niềm tuyệt vọng, khiến cô đau lòng. Điều khiến Tư Tồn kinh ngạc hơn cả là đôi chân anh đã trở nên hoàn chỉnh, nhưng việc giữ thăng bằng hồ như còn khó khăn hơn cả thời còn chống nạng. Sống lưng anh thẳng đơ, áp sát vào tủ bar, nếu không có lẽ sẽ ngã mất.

Đôi tay của Tư Tồn đã đưa ra định đỡ anh, nhưng khi nhớ lại chuyện hồi chiều, C-Ô rụt tay lại, chỉ vào sô pha nói: “Mời anh ngồi”.

Môi Mặc Trì khẽ run lên, anh đứng đó bất động. Trong đầu anh, muôn ngàn suy nghĩ đang nhảy nhót hỗn độn. Anh muốn cân nhắc thêm một chút rồi mới mở lời, nhưng tới lúc mở miệ,ng lại không phát ra được từ gì. Anh thầm lo sợ, những gì đang diễn ra biết đâu chỉ là một cơn mộng, để rồi khi mở mắt tỉnh dậy, Tư Tồn lại một lần nữa biến mất khỏi cuộc đời anh. Vậy thì, anh thà không nói gì, chỉ đứng nhìn cô thế này là đủ. Bao nhiêu năm không gặp gỡ, tình cảm anh dành cho cô không những không phai nhạt mà chỉ ngày càng mãnh liệt, song hình ảnh của cô lại trở nên quá đỗi mơ hồ. Nhân lúc này, anh muốn ngắm cô thật lâu, thật kĩ và khắc ghi hình ảnh ấy vào trái tim mình.

Một lúc sau, Tư Tồn quay người đi, xây tấm lưng mảnh dẻ về phía anh. Mặc Trì lặng người đi một thoáng, rồi từ từ tiến lại phía cô. Hai tay khẽ đặt lên vai cô, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Đột nhiên, Tư Tồn rời khỏi vòng tay Mặc Trì. Anh bàng hoàng nhìn vòng ôm của mình rơi hẫng vào giữa khoảng không, trái tim anh bỗng chốc nặng như đeo đá: “Tư Tồn, em và Cruise...” Mặc Trì dường như không làm chủ được lời nói của mình, cứ mở mồm ra là nhắc tới Cruise.

“Quan hệ giữa em và Cruise?”, Tư Tồn dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Giống như anh và Trần Thấm thôi”.

“Anh và Trần Thấm?”, Mặc Trì không hiểu chuyện này liên quan gì tới Trần Thấm: “Anh với cô ta chỉ là đồng nghiệp thôi”.

“Cô ta chẳng phải là bạn gái của anh hay sao?” Câu nói của Tư Tồn nằm ngoài sức tưởng tượng của Mặc Trì.

“Đương nhiên không phải rồi”. Trong lòng Mặc Trì bỗng nhiên dâng lên một niềm vui khôn tả. Tư Tồn đang làm nũng với anh, hóa ra cô ấy ghen với Trần Thấm.

Khóe môi tái nhợt của Mặc Trì xuất hiện một nụ cười: “Trần Thấm là nhân viên, cũng là trợ thủ đắc lực của anh. Tất cả chỉ có thế thôi”.

“Anh nói dối. Cô ta rót nước cho anh, còn dìu anh dậy đấy thôi” Tư Tồn vẫn quay lưng ỉại với anh.

Mặc Trì gãi đầu, kiên nhẫn giải thích: “Anh đã bận rộn mấy ngày trời, cô ấy sợ sức khỏe của anh không chịu được, làm ảnh hưởng đến cuộc đàm phán nên mới ỉàm như vậy”.

Tư Tồn quay người lại, giương mắt lên nhìn anh: “Tất cả những gì anh nói đều là sự thật chứ?”

“Đương nhiên là thật rồi”, Mặc Trì thành thật đáp.

Tư Tồn lại cúi mặt xuống: “Nhưng cô ta thích anh”.

Mặc Trì dở khóc dở cười. Họ gặp lại nhau trong tình huống không hề được dự báo, còn chưa kịp nói với nhau ỉời nào mà cơn ghen của Tư Tồn đã nổi lên ầm ầm. Nhùng Mặc Trì trong lòng lại thầm vui mừng, đúng là phong cách quen thuộc của Tư Tồn. Anh ôn tồn giải thích: “Cô ta là bạn gái của Lý Chí Phi, cả công ti ai ai cũng biết chuyện đó”.

“Thế anh đã có bạn gái chùa?”, Tư Tồn không chùng chằng nữa mà nói thẳng ra những khúc mắc trong lòng mình. Đãy là điều cô vốn băn khoãn bấy lâu.

“Chưa bao giờ. Em thì sao?”, Mặc Trì có phần căng thẳng, chỉ e đáp án nhận được sẽ khiến anh phải thất vọng.

Niềm vui không giấu nổi của Tư Tồn lộ rõ trên khuôn mặt. Cô nói rất thành khẩn: “Em chưa có ai. Giữa em và Cruise cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Bình nước nóng ở phòng anh ta bị hỏng mới sang phòng em tắm nhờ thôi”.

Mặc Trì bỗng ngả người về phía sau, dựa lưng vào tường. Anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân trong lòng, rồi lẩm bẩm nói một mình: “Anh sớm biết em sẽ không...”

Tư Tồn vội đến bên dìu anh, đỡ anh ngồi xuống sô pha. Một lúc sau, Mặc Trì mới bình tâm trở lại. Anh thấy Tư Tồn đang quỳ dưới chân và quan sát anh.

“Mặc Trì, sao anh lại tới Thẩm Quyến?”, Tư Tồn đột nhiên hỏi.

“Nhà ở thành phố X không còn nữa, một mình anh đi đâu cũng vậy thôi”.

Tư Tồn thất sắc: “Nhà ở thành phố’ X không còn nữa? Vậy mọi người ra sao rồi?”

Thấy Tư Tồn hiểu lầm ý mình, Mặc Trì vội vã giải thích: “Mọi người đều ổn cả. Ba mẹ được điều đi tỉnh khác, hai năm trước mới được điều về Bắc Kinh. Bây giờ ba mẹ lớn tuổi cả rồi, cũng may cuộc sống thuận lợi. Tịnh Nhiên cũng đang ở Bắc Kinh”.

Tư Tồn thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy và hỏi: “Tịnh Nhiên vẫn ổn chứ?” Tư Tồn vẫn luôn nhớ đến cô em chồng ấy. Tịnh Nhiên, ngay từ những ngày đầu Tư Tồn mới bước chân vào nhà họ Mặc, đã là người đầu tiên bày tỏ thái độ thân thiện với cô, về sau cũng ỉuôn luôn là người bạn tâm đầu ý hợp của cô.

“Hai năm sau khi tốt nghiệp, con bé kết hôn với Tạ Tư Dương, sinh được một đứa con trai.”, Mặc Trì mỉm cười nói: “Bây giờ thằng bé đã biết gọi “bác” trong điện thoại rồi”. Mặc Trì nhớ đến em gái và cháu trai, khuôn mặt lộ vẻ trìu mến, yêu thương.

Tư Tồn vừa ngưỡng mộ vừa cảm khái: “Thật tốt, cuối cũng cũng có người được hạnh phúc”.

Nét mặt Mặc Trì bỗng chốc thay đổi. Cô ấy đang ngưỡng mộ hạnh phúc của Tịnh Nhiên, cô ấy... có... hạnh phúc không? Nếu cô ây không hạnh phúc thì người có tội lớn nhất chính là anh. Trong đôi mắt Mặc Trì hiện lên nét đau khổ. Anh môi mím chặt lại, không nói gì.

Một lúc sau, Tư Tồn lại hỏi: “Sao anh không hồi âm thư cho em?”

Mặc Trì ngẩng đầu lên rồi nói: “Em đã từng viết thư cho anh sao?”

Tư Tồn đột nhiên bị kích động: “Em đã viết rất nhiều thư cho anh nhưng không một lần nào nhận được hồi âm”.

Mặc Trì kinh ngạc: “Anh cũng viết rất nhiều thư cho em nhưng lần nào cũng bị trả lại. Nửa năm sau đó thì cả nhà rời khỏi thành phố X”.

Tư Tồn mắt bỗng chốc ngân ngấn nước. Năm đó, khi vừa đến Mỹ, bệnh tình của Lý Thiệu Đường đã chuyển biến xấu đi. Một núi việc của công ti cũng rơi xuống đầu cô. Trong nửa năm đầu tiên, cô bận rộn đến nỗi không có cả thời gian để khóc một trận thật đã đời. Mỗi ngày, với vốn tiếng Anh ít ỏi, cô phải đối phó với cả Hội đồng quản trị luôn tìm cách gây khó dễ, rồi lại tất bật đến bệnh viện thảo luận với bác sĩ về phương án điều trị cho Lý Thiệu Đường. Tất cả mọi chuyện liên quan đến việc sống chết của Lý Thiệu Đường đều phụ thuộc vào quyết định của cô. Tư Tồn rơi vào hoảng loạn, mất hết phương hướng, lại không có lấy một ai bên cạnh chuyện trò, đến việc tung đồng xu để lựa chọn cô cũng đã từng thử qua.

Để thuận tiện cho quá trình trị liệu của Lý Thiệu Đường, họ đã từ New York chuyển tới Los Angeles. Lý Thiệu Đường không chịu nổi đau đớn, lại sợ liên lụy đến con gái nên đã từng hai lần tự sát nhưng lần nào cũng được cô phát hiện kịp thời. Ông đã cố chấp chia rẽ cô và Mặc Trì, lại nhất quyết đưa cô đi Mỹ, vậy mà khi cô đã đến đây rồi, ông lại đòi chết. Thế thì cả hai ba con cùng chết cho xong chuyện. Cô học theo mẹ nuôi ngày xưa, dùng cách la lối để ép Lý Thiệu Đường tích cực điều trị. Dần dần, sợi dây tình cảm giữa hai người ngày càng gắn bó. Trong vòng hai năm, bệnh tình của Lý Thiệu Đường dần trỡ nên ổn định, còn cô cũng gây dựng được uy tín với Hội đồng Quản trị công ti. Ít nhất, phần lớn cổ đồng đều đồng ý giúp đỡ chứ không gây khó dễ với cô như lúc đầu. Cuối cùng, cô cũng có thời gian học đại học nên cả ngày lại bận như chong chóng. Trước khi chuyển tới Los Angeles, cô đã dặn quản gia ở New York, nếu có điện tín hay thư từ gì thì nhất định phải chuyến tới Los Angeles cho cô. Ngày nào cô cũng đợi thư của Mặc Trì, nhưng mỗi lần chờ đợi là thêm một lần thất vọng. Bất cứ lúc nào có chút thời gian dành cho riêng mình, cô đều viết thư cho Mặc Trì. Lá thư nào cô viết cũng rất dài, nói hết với anh những ấm ức cô phải chịu. Lần nào cô cũng gửi thư đi trong nỗi mong ngóng nhận được hồi âm, nhưng càng đợi càng thâ"y bặt vô âm tín.

Ngày xưa, cô cùng Mặc Trì đã từng viết cho nhau tới sáu bảy trăm bức thư, địa chỉ nhà họ Mặc dù chết vẫn in hằn trong trí nhớ cô, không thể nào sai được. Vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu? Cô mất ăn mất ngủ vì lo lắng, vì sốt ruột, vì tuyệt vọng và cả suy đoán đủ mọi nhẽ. Cô chỉ nóng lòng muốn mua ngay một tấm vé máy bay, quay về nơi ấy xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng ba cô lại không rời xa cô được một ngày. Cô chỉ còn cách ép buộc bản thân mình quên đi Mặc Trì. Nhưng nói quên là quên được sao? Bao nhiêu năm nay, cô vẫn không khi nào nguôi nỗi nhớ thương Mặc Trì, cũng có cả chút oán hận anh. Họ đã từng hẹn ước “cả đời này, ở trong tim”, vậy mà mới có hai năm trôi qua, anh đã không đợi được cô nữa rồi. Cô tự hứa với lòng mình, sẽ có một ngày quay trở lại thành phố X, hỏi Mặc Trì cho rõ ràng.

Mặc Trì bây giờ đã ở trước mặt cô. Những chuyện trước đây cô cũng biết chỉ là hiểu lầm, Mặc Trì hoàn toàn không nhận được bức thư nào của cô. Những ấm ức dồn nén trong cô bao lâu nay, giờ tâm sự với anh thì cũng ích gì nữa. Hồi vừa học đại học, vừa quản lí công ty của Lý Thiệu Đường, bao nhiêu nỗi ấm ức cô còn có thể vượt qua được. Trải qua chừng ấy chuyện, cô biết việc vô nghĩa nhất trên đời là than thở với người khác, dù người đó có là Mặc Trì đi chăng nữa.

Tư Tồn thở dài, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ. Mặc Trì bị sự bình thản của cô làm cho hoảng loạn. Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô và hỏi: “Lần này em về... rồi lại đi tiếp sao?”

Tư Tồn gật đầu: “Vâng, ngày mai em sẽ rời Thẩm Quyến”. Cô đâu ngờ rằng mình sẽ gặp Mặc Trì ở Thẩm Quyến, mọi lịch     trình đều đã được lên kế hoạch, không thể thay đổi.

“Đi đâu?”, Mặc Trì sốt sắng, cao giọng hỏi.

“Đi Bắc Kinh, sau đó bay thẳng về New York”. Ở Mỹ vẫn còn rất nhiều việc đang chờ cô xử lí,

“Lần này vì sao... em về nước?” Anh mắt Mặc Trì ánh lên vẻ khẩn thiết. Anh hi vọng biết bao câu trả lời là “vì anh”, nhưng lí trí tỉnh táo thức tỉnh anh rằng, gặp gỡ này quả thực chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Tư Tồn hoàn toàn không hề hay biết anh đang ở Thẩm Quyến. Duyên phận giữa họ đúng là dùng dằng khó đứt. Chỉ có điều lần này họ có giữ được nó trong tay không?

“Em đến để tham gia hội quảng giao.”, Tư Tồn nói: “Năm nay em vừa tốt nghiệp đại học và chuẩn bị tiếp quản toàn bộ công việc của công ti. Trong mục tiêu giai đoạn đầu, Trung Hoa là thị trường chủ yếu”. Cô là sinh viên khóa 1977 của Đại học Phương Bắc, vậy mà đến tận năm 1986 mới có trong tay tấm bằng cử nhân của Đại; học Colombia nước Mỹ.

“Em tiếp quản công ti...” Mặc Trì trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng bật ra câu hỏi mà anh không nỡ nhắc đến: “Ông Lý vẫn khỏe chứ?”

Tư Tồn khép hờ mắt: “Ba. em đã mất vào tết năm ngoái”. Lý Thiệu Đường ra đi một cách bình an, nhẹ nhõm trong lúc ngủ. Bác sĩ nói, ông ta kiên trì được tới lúc đó thật sự đã là một kì tích rồi. Công lớn nhất đương nhiên thuộc về cô con gái không quản ngày đêm chăm sóc ông ta. Sau khi Lý Thiệu Đường qua đời, cuộc sống của Tư Tồn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng trong lòng cô lại có một khoảng trống lớn. Cô yêu quý ba của mình. Những năm ông bệnh tật, dù không thể cử động cũng không nói năng được gì, nhưng ông vẫn là chỗ dựa duy nhất của cô ở Mỹ. Lý Thiệu Đường ra đi, Thượng đế lại đưa Cruise đến bên cô. Cruise vì muốn cô nhanh chóng bước vào quỹ đạo công việc, quên đi nỗi đau mất ba nên đã sắp xếp cho cô tới tham gia hội quảng giao, vừa vì công việc, vừa để cô giải tỏa tinh thần. Nếu có thêm thời gian, họ còn định về thành phố X thăm ba mẹ nuôi của Tư Tồn.

Mặc Trì thấy lòng hẫng hụt, trống rỗng. Anh sớm đã biết, khi trở về, Tư Tồn đã là một cô nhi.

Tư Tồn so vai lại. Cô vẫn đang để tang ba, khi nhắc đến không khỏi thấy đau lòng. Mặc Trì ngay lúc này chỉ muốn ôm cô vào lòng, sưởi â"m cho cô bằng lồng ngực rắn rỏi này, mang yêu thương hòng xóa nhòa mọi vết thương trong cô, nhưng rút cùng anh lại không dám. Một phần lớn bi kịch của cô chẳng phải đều do một tay anh gây ra hay sao. Sáu năm xa cách khiến anh không biết nên làm thế nào để cho cô một sự an ủi.

Hai người ngượng ngùng đứng đó, đột nhiên Cruise đẩy cửa vào mà không gõ.

“Ông Mặc, ông vẫn còn ở đây sao?”, Cruise vô cùng kinh ngạc.

Tư Tồn đứng dậy, nở một nụ cười khiên cưỡng với Cruise: “Chúng tôi đã nói chuyện xong rồi”.

Cruise cũng mỉm cười với cô: “Vậy hai chúng ta có thể cùng đi ăn được không?” Anh ta không có ý mời Mặc Trì đi cùng.

Tư Tồn gật đầu. Cruise vui mừng nói: “Thế thì tốt quá. Tôi đói lắm rồi”. Đôi mắt màu xanh của anh ta như tỏa sáng.

Mặc Trì đột nhiên lên tiếng: “Tư Tồn, em đừng đi!” Không hiểu anh muốn nói là bây giờ cô đừng đi hay vĩnh viễn đừng ra đi nữa.

Tư Tồn nhìn anh, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh: “Chẳng phải chính anh đã để em đi sao?”

Mặc Trì im lặng, ánh mắt vừa rạng rỡ không được bao lâu, giờ lại trở nên ảm đạm.

Cruise nhìn hai người, thấy vô cùng khó hiểu. Họ nói chuyện công việc kiểu gì mà thành ra cãi cọ? Thấy sắc mặt Tư Tồn nhợt nhạt, khóe mắt lại ngấn nước, anh ta sốt sắng nói với Mặc Trì: “Ông Mặc, nếu hai người đã nói chuyện xong thì xin mời ông về”.

Mặc Trì thấy toàn thân chấn động. Tên Tây mũi lõ này lại dám đuổi anh đi. Anh nhìn Tư Tồn, cả gương mặt hiện lên nỗi đau khổ, tuyệt vọng. Tư Tồn thở dài, nói: “Mặc Trì, hành trình của bọn em đã được lên lịch từ trước rồi, không thay đổi được. Anh về đi”.

Trái tim Mặc Trì như vỡ thành ngàn mảnh. Nếu hôm nay anh rời khỏi đây, cơ hội gặp lại Tư Tồn sẽ khồng bao giờ quay lại nữa. Anh cố chấp đứng ở đó, bất động.

Cruise không hiểu họ đang nói gì, thây mọi việc càng trở nên mơ hồ: “Chúng tôi phải đi ăn, ông vẫn không chịu về, như vậy là rất mất lịch sự đấy!” Anh ta vẫn cho rằng hai người cãi nhau vì công việc.

Mặc Trì đột nhiên giữ chặt lấy vai cô như thể sợ rằng cô sẽ ngay tức thì biến mất, nhưng lại không hay biết tay mình đã nằm ngoài tầm kiểm soát, khiến cô đau tới rơi nước mắt. Anh nghiến chặt răng không nói gì, chỉ biết là mình không thể để cô đi.

Tư Tồn gần như bị anh nhấc lên, cô nói: “Anh buông tay ra”.

“Không!”

Một tiếng bốp vang lên. Cruise không đợi ai giải thích đã tặng ngay cho Mặc Trì một nắm đấm. Tư Tồn sợ hãi, kéo Cruise sang một bên rồi hét lớn: “Cruise, anh đang làm gì thế?”

Cruise vội vã đáp lại: “Hắn ta tấn công cô...”

“Nhưng anh không thể tấn công anh ấy”. Tư Tồn nói xong, vội vã xông đến bên Mặc Trì, khẩn thiết hỏi: “Mặc Trì, anh có sao không? Có đau không? Có chỗ nào bị thương không?”

Mặc Trì ngã xuống, chân trái chạm đất trước tièn khiễn anh đau đớn không đứng dậy nổi. Cruise định đánh ìvíặc Trì một trận, không ngờ sự việc lại trở nên thế này. Anh ta nghi hoặc hỏi Tư Tồn: “Tư Tồn, rốt cuộc chuyện gi đang xảy ra? Hắn ta là ai?"

Tư Tồn cao giọng nói: “Tôi sẽ giải thích với anh sau, nhưng dù thế nào anh cũng không được tấn công anh ấy. Chân trái của anh ấy là chân giả”.

Cruise thở phào nhẹ nhõm. Còn Mặc Trì giống như vừa nghe sét đánh ngang tai, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Cruise vẫn không hết ngại ngùng, cui người xuống, đưa tay ra nói với Mặc Trì: “Rất xin lỗi ông Mặc, tôi có thể đỡ ông dậy được không? Có cần gọi xe cứu thương không?”

Mặc Trì cười nhạt, có lẽ anh ta đã quá xem thường anh. Anh từ chối để Cruise đỡ mình dậy, ngay cả Tư Tồn anh củng đẩy ra, cố” nén đau đứng dậy. Sự thông cảm của Cruise lại vô tình lại trở thành sự xúc phạm đối với Mặc Trì. Lẽ nào trong mắt Cruise, người chỉ có một chân như anh thậm chí không đủ tư cách đánh nhau một trận với anh ta sao? Không muốn mình trở nên đáng thương trước mặt Tư Tồn, anh lưu luyến nhìn cô một lần cuối rồi quay người rời đi.

“Mặc Trì!”, Tư Tồn đuổi theo anh, hình như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Mặc Trì dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Em đi ăn với Cruise đi. Anh không sao”.

“Anh vào phòng em nghỉ ngơi một lát đi, sắc mặt anh rất tệ”, Tư Tồn nói.

Thực tình,Mặc Trì chẳng mong muốn gì hơn là ngay lập tức chạy lại bên Tư Tồn, ôm lấy cô trong vòng tay. Thế nhưng, chân giả của anh đã bị lỏng ra, nếu tiếp tục ngồi xuống sẽ không thể đứng dậy được. Hơn nữa, không thể “mất mặt” trước Tư Tồn thêm một lần nữa. Anh lắc đầu, lết từng bước rời khỏi khách sạn trong bộ dạng của một kẻ đang chạy trốh.

Trong phòng Mặc Trì, chỉ có chiếc đèn bàn đang tỏa một quầng sáng vàng rực, anh đã ngồi đó suốt một đêm ròng. Anh ép mình tập trung đọc tài liệu, nhưng toàn bộ tâm trí lại bướng bỉnh chỉ hướng về Tư Tồn. Chẳng thể ngờanh và Tư Tồn lại hội ngộ trong cảnh huống bất ngờ như vậy. Nếu không phải vì cú đấm của Cruise lúc trước vẫn khiến anh đau ê ẩm thì anh thật sự không thể tin đây là hiện thực. Thái độ và ánh mắt thương hại Cruise dành cho cái chân giả của Mặc Trì chẳng khác nào một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào trái tim anh. Anh thấy mình trở nên thật đáng thương trước mặt Tư Tồn. Mặc Trì gần như bỏ chạy khỏi khách sạn. Nhưng vào giây phút này đây, anh lại đang hối hận về hành động ấy của chính mình. Ngày mai Tư Tồn rời khỏi Thẩm Quyến rồi, anh phải làm thế nào mới có thể giữ cô lại đây?

Vốn Mặc Trì là một chàng trai kiên định, bất kể điều gì, chỉ cần đã quyết định thì sẽ không bao giờ hối hận. Ngay cả chuyện năm mười lăm tuổi, khi sự phản kháng nông nổi và vô ích đã lấy đi của anh cái chân trái, anh cũng chưa bao giờ hối hận. Thế nhưng, sau ngày anh ép Tư Tồn phải đi Mỹ, anh phải thú nhận với bản thân rằng, anh đã hối hận, anh nhận ra mình không tài nào chịu đựng nổi nỗi đau mất đi Tư Tồn.

Hằng đêm, nỗi nhớ như một con rắn độc trườn vào giằng xé tâm can anh, vày vò giấc ngủ của anh. Nỗi nhớ dần kết thành sự cô độc đến tuyệt vọng khi phải chia xa người con gái của đời mình. Tư Tồn ở bờ bên kia đại dương có khi nào cũng đang nhung nhớ một cách tuyệt vọng như anh? Mỗi lần nghĩ tới đó, Mặc Trì lại thấy không thể tha thứ cho bản thân.

Năm xưa, Tư Tồn khi phải “bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước đã nhất quyết chọn anh, thế mà chính anh lại ép cô đi ngược lại với mong muốn của mình, ép cô đi Mỹ làm tròn đạo hiếu với người ba ruột xa lạ. Những năm qua, Tư Tồn đã sống ra sao, Mặc Trì không dám tưởng tượng. Anh chỉ biết, sau sáu năm xa cách, lần đầu tiên Tư Tồn ở gần anh đến thế, nên bất luận thế nào, anh cũng không thể để cô đi mất. Anh phải đuổi theo và mang cô trở về.

Trời vừa hửng sáng, Mặc Trì đã khóa cửa văn phòng. Đường phố’ lúc này vẫn vắng tanh, anh không vẫy được chiếc xe nào, liền từng bước từng bước đi bộ tới khách sạn Đặc Khu. Cái chân giả cả đêm qua chưa được tháo ra nên giờ có phần nhức buốt. Anh đi thang máy tới phòng 302 và bấm chuông, nhưng cánh cửa vẫn     đóng im lìm. Anh quay lại sảnh khách sạn hỏi han, được      biết lúc      trời còn chưa sáng hai vị khách ở phòng 301 và 302 đã trả phòng. Nhân viên lễ tân còn giúp họ gọi taxi tới sân bay.

Trước mắt Mặc Trì, trời đất bỗng như tối sầm lại. Nhân viên lễ tân thấy sắc mặt anh đột nhiên tái nhợt đi, vội quan tâm hỏi han: “Thưa ngài, ngài có cần tôi giúp đỡ gì không ạ?”

Mặc Trì lắc đầu, anh lấy lại thăng bằng, quyết định trong tích tắc, vội vã hỏi cô nhân viên: “Có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”

“Xin mời ngài” Cô nhân viên trao điện thoại cho anh.

Mặc Trì gọi điện thoại cho Trần Thấm, thông báo ngắn gọn: “Tôi Mặc Trì đây, sáng nay tôi phải đi Bắc Kinh có việc khẩn cấp”...

“Không cần gọi lái xe, tôi ra ngoài rồi”...

“Tôi không biết mấy ngày sau mới về”...

“Công việc ở công ti, cô tự thu xếp, không cần lo lắng cho tôi. Tạm biệt”.

Mặc Trì gọi taxi đi thẳng tới sân bay. Khi anh tới nơi, chuyến bay đi Bắc Kinh vừa khởi hành. Mặc Trì mua vé chuyến ngay sau đó, nhanh chóng qua kiểm tra an ninh rồi làm thủ tục lên máy bay.

Máy bay xuyên qua những tầng mây. Mặc Trì tựa vào cửa sổ ngủ một giấc. Cả đêm qua, anh không hề chợp mắt, chỉ ngồi nghe tiếng kim đồng hồ lách tách chạy hết vòng này tới vòng khác, vì sợ mình không chạy kịp vói bước chân của thời gian, không ngăn được Tư Tồn ra đi một lần nữa. Bây giờ, cuối cùng anh đang trên con đường đi tìm lại Tư Tồn rồi, anh không còn thấy tuyệt vọng và bất lực nữa.

Ba tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh. Vừa xuống máy bay, những cơn gió lạnh lẽo của phương Bắc đã ùa vào mặt anh. Đã sáu năm rồi, Mặc Trì chưa quay lại nơi đây, anh đã quên mất rằng ở đây vào tháng Ba trời vẫn còn lạnh. Chiếc áo sơ mi và bộ đồ vest khoác bên ngoài của anh, thật chẳng ăn nhập gì với thời tiết này. Gió lạnh thổi bay tóc anh. Anh thắt chặt cà vạt, như thể làm thế sẽ giúp mình thấy ấm áp hơn. Bên ngoài, một hàng dài taxi màu vàng đang đứng chờ khách, Mặc Trì chọn một xe trong số đổ. Người lái xe hỏi anh bằng giọng Bắc Kinh chuẩn: “Xin hỏi, ngài muốn đi đâu?” Mặc Trì bấy giờ mới thần người ra. Phải rồi, đi đâu bây giờ? Thành phô" Bắc Kinh rộng lớn nhường này, anh biết Tư Tồn ở đâu mà tìm? “Anh đi vào thầnh phô", cứ thấy khách sạn thì dừng, tôi cần tìm người”, Mặc Trì đáp.

Từ sân bay tới phố Trường An, chiếc taxi chở Mặc Trì cứ đi một đoạn lại dừng một lúc. Mỗi lần gặp khách sạn bên đường, bất kể quy mô to nhỏ thế nào, Mặc Trì đều dừng xe vào hỏi thăm.

Tài xế không nhịn nổi tò mò liền quay sang bắt chuyện với anh: “Người đó chắc không dễ tìm đâu nhỉ?”

Chẳng còn tâm trí nào đáp lại ông ta, Mặc Trì chỉ ừ một tiếng rồi thôi.

Tài xế ỉại nói: “Có địa chỉ cụ thể không? Tôi sẽ đưa ngài đến đó là được”.

Mặc Trì nín lặng. Nếu sớm biết địa chỉ cụ thể rồi thì anh có cần phải hao tâm tổn sức như bây giờ không?

Tài xế cũng hiểu ra vấn đề, liền gãi đầu nói: “Đấy ngài xem, tôi thật là... Nếu ngài biết địa chỉ thì cần gì phải tìm kiếm thế này. Bạn của ngài từ đâu đến Bắc Kinh?”

“Thẩm Quyến”, Mặc Trì đáp.

“Họ đến Bắc Kinh du lịch phải không?” Tài xế hỏi.

“Ừ”. Mặc Trì không muốn nói thêm gì nữa. Phía trước có một nhà nghỉ nhỏ, nhưng tài xế không dừng lại mà phóng xe đi mất.

“Sao không dừng xe lại?”, Mặc Trì bực tức nói.

“Những người đến Bắc Kinh du lịch sẽ không thuê khách sạn hay nhà nghỉ ở đoạn này vì đi đâu cũng không tiện.” Tài xế nói: “Chúng ta đi thẳng lên Vương Phủ Tĩnh, nếu không có thì quay sang Tây Đơn, Bắc Hải. Họ cũng chỉ loanh quanh mấy chỗ đấy thôi”.

Mấy khu vực mà tài xế nói họ đều đã tìm qua một lượt. Lớn thì có khách sạn Bắc Kinh, khách sạn Dân tộc, nhỏ thì có nhà nghỉ quốc doanh, nhà nghỉ dưới hầm... Họ gần như đã lật tung cả khu nội thành Bắc Kinh. Tài xế bắt đầu mất kiên nhẫn: “Ngài không có đầu môi gi khác sao?”

“Không có”, Mặc Trì cũng cảm thấy rất sốt ruột. Anh không khỏi nghi hoặc, Tư Tồn liệu có thật sự đến Bắc Kinh không?Nếu cô ấy đến nơi khác, Trung Hoa rộng lớn thế này thì anh sẽ đi đâu tìm cô đây? Mặc Trì bỗng thấy hoảng hốt. Hôm qua, nghe giọng điệu chân thành, ngưỡng vọng cửa Cruise khi nói về Bắc Kinh, thì Bắc Kinh là nơi họ có khả năng đến nhất sau khi rời Thẩm Quyến. Mặc Trì nhớ lại những gì Cruise nói. “An vịt quay... leo Trường Thành...” Tiệm vịt quay xung quanh đây, anh cũng đều đã tìm cả rồi nhưng không có chút thu hoạch. Lẽ nào lại là Trường Thành? Mặc Trì nói dõng dạc: “Cho tôi đến Trường Thành Bát Đạt Lĩnh”.

“Chỗ đấy xa lắm đó!”, tài xế nói.

‘Tôi bảo đi thì cứ đi”.

“Được thổi”, tài xế hào hứng nói.

Xe dừng lại trước cửa khách sạn Bát Đạt Lĩnh. Tài xế nói đây là khách sạn tốt nhất ở khu vực này. Nhiều du khách tới Trường Thành đều vào đây nghỉ. “Người Thẩm Quyến lắm tiền nên anh cứ vào đây tìm là không sai đi đâu được”, tài xế nói với giọng chắc chắn.

Mặc Trì xuống xe, bước vào đại sảnh của khách sạn, báo với nhân viên quầy lễ tân tên tiếng Anh của Tư Tồn. Cô nhân viên giở Sổ đăng kí và nói: “Hôm nay có cô Lý cùng một vị khách Mỹ đến thuê phòng”.

Trái tim Mặc Trì sung sướng như muốn nhảy bổng lên: “Cô ấy ở phòng nào?”

Cô nhân viên đóng sổ đãng kí lại: “Xin cho biết phải xưng hô với ngài như thế nào?”

“Mặc Trì”.

Cô nhân viên gọi điện thoại nội bộ nhưng không có ai nhấc máy. Cô liền đặt điện thoại xuống: “Trong phòng không có người. Nếu không được khách cho phép, chúng tôi không được tiết ỉộ số phòng của họ với người ngoài”.

Mặc Trì tức giận tới mức muốn phun ra lửa. Nếu không cho biết số phòng thì anh sẽ đợi ở sảnh lớn. Biết Tư Tồn ở đây rồi, anh còn sợ không đợi được cô sao? Anh cũng thuê một phòng ỡ đây nhưng không về phòng mà tới khu nghỉ ngơi trong đại sảnh ngồi và gọi một cốc cà phê.

Từ trưa hôm qua đến chiều hôm nay, anh chưa ăn gì vào bụng. Lúc này, khi đã yên tâm được một nửa, anh bắt đầu cảm thấy đói. Trên tường đại sảỉih có dấn quảng cáo nhà hàng ăn uốhg, những món ăn trên đó trông rất hấp dẫn. Mặc Trì nuốt nước bọt nhưng không dám đi ăn vì sợ bỏ lỡ mất cơ hội gặp được Tư Tồn. Hồi mới khởi nghiệp, do ăn quá nhiều mì àn iiền nên anh bị đau dạ dày. Lúc này khi uống cà phê, anh đã cảm thấy dạ dày mình đau thắt lên từng hồi. Mặc Trì lấy tay ôm bụng, đưa mắt nhìn vào chiếc cửa xoay ở đại sảnh và chuyển hướng chú ý.

Bây giờ, người phương Bắc ăn mặc thời thượng hơn xưa rất nhiều, không như mấy năm trước chỉ quanh quẩn mấy màu lam, lục, xám. Giờ đang là đầu xuân, du khách qua lại thường mặc những chiếc áo rét màu sắc rực rỡ, tinh thần ai cũng phấn chấn.

Nhớ hồi còn thiếu thôln. vật chất mà Mặc Trì vẫn tìm mọi cách mua cho Tư Tồn một bộ đồ thật đẹp. Mỗi lần gặp được cái áo chiết eo hay áo có trang trí thêm một chút đăng ten ở tay, anh đều cảm thấy rất phấn khởi, không chút do dự mà bỏ tiền mua luôn về. Nhưng Tư Tồn không chịu thay đổi bản chất mộc mạc của cô gái nông thôn. Cô chỉ mặc những bộ đồ thật bình thường. Anh đã từng mang chiếc áo nỉ quân đội được ba tặng tới hàng may, sửa lại thành một chiếc áo khoác nữ kiểu chiết eo cánh rộng. Tư Tồn thích chiếc áo đó vô cùng nhưng lại ngượng ngùng, không dám mặc ra khỏi nhà, cứ cất trong tủ, ỉúc nào vui mới đem ra mặc một lúc cho một mình Mặc Trì ngắm. Hôm qua ở công ti, cô mặc bộ đồ công sở kiểu Trung Hoa, về đến khách sạn lại mặc váy dài trắng kiểu Tây. Sau khi từ Mỹ trở về, giờ đây cô đã là một phụ nữ cao quý thanh tao, không còn chút dáng vẻ nào của cô gái nông thôn có quần áo đẹp lại ngượng ngùng không dám mặc.

Canh cửa xoay chuyển động, toàn thân Mặc Trì như chấn động theo. Hai người đang ra khỏi cửa kia chính là Tư Tồn và Cruise. Mặc Trì nhanh chóng đứng dậy, chạy ra đứng chắn trước mặt Tư Tồn. Anh nhìn cô mà không nói gì.

Tư Tồn và Cruise đều mặc trang phục thể thao, đi giày du lịch, màu sắc tuy khác nhau nhưng kiểu dáng tương đồng.

“Sao anh lại ở đây?” Ánh mắt Tư Tồn ánh lên tia sáng khác thường. Nhưng khuôn ưiặt cô ngay lập tức giữ vẻ lạnh lùng.

“Đi công tác”, Mặc Trì biết cô đang trách anh hôm aua đã cố ớìấp bỏ đi, trong lòng bỗng dưng ấm lại.

Cruise vẫn nhớ chuyện anh ta đã đánh Mặc Trì tối qua, ra chiều quan tâm hỏi: “Ong Mặc, thật sự xin lỗi về chuyện tối qua. Chân của ông không sao chứ?”

Mặc Trì không trả lời, hỏi lại Cruise: “Ông Cruise, ông thấy Trường Thành thế nào?”

Cruise giơ ngón tay cái lên: “Đẹp tuyệt vời. Thế nhưng Moselle muốn nghỉ ngơi một hôm, ngày mai mới leo Trường Thành. Buổi tối cô ấy sẽ dẫn tôi đi ăn vịt quay”.

“Hay là ngày mai tôi dẫn ông leo Trường Thành và ăn vịt quay?”, Mặc Trì cười nói.

Cruise tròn xoe mắt, không hiểu người đàn ông Trung Hoa này định giở trò gì, chỉ biết quay sang nhìn Tư Tồn dò ý.

“Không phải anh đi công tác sao? Lấy đâu ra thời gian ngắm cảnh?”, Tư Tồn đảo mắt nói.

Mặc Trì ra vẻ nghiêm túc: “Ông Cruise là khách quý của anh. Anh có thể tạm được coi là người Bắc Kinh nửa mùa, thể hiện chút thịnh tình của chủ nhà, dẫn ông Cruise đi chơi vui vẻ, có gì là không được nào?”.

Cruise lắc đầu nói: “No. Moselle từng nói với tôi, ở Trung Hoa, trước khi hợp đồng được kí kết, không được nhận bất cứ lời mời nào của đối phương. Phải không, Moselle?”

“Tôi không thay mặt cho công ti, tôi chỉ đại diện cho cá nhân tôi. Thưa ông Cruise, mong ông chấp nhận lời mời của tôi”, Mặc Trì nói.

Cruise cũng thuộc dạng người hào sảng, gật đầu đáp: “Được thôi. Có thêm một người đi cùng thì càng vui”.

Tư Tồn im lặng nhìn hai người đàn ông trước mặt cô đang chuyển từ chiến tranh sang hòa bình.

“Hai người ở tầng mấy?, Mặc Trì hỏi “Tầng ba”, Cruise đáp,

“302?”, Mặc Trì quay sang hỏi Tư Tồn.

Tư Tồn không nói gì. Anh Tây Cruise nhiệt tình nói: “Ong đoán thật chuẩn! Moselle ở phòng 302, còn tôi ở phòng bên cạnh, 304”.

Mặc Trì có ý ghen tị với Cruise, anh nói với Tư Tồn: “Anh ở phòng 303, đối diện phòng em”.

“Chúng tôi phải đi ăn tối rồi. Ông Mặc, hẹn gặp ỉại vào sáng mai”, Cruise nói.

“Đợi đã”, Mặc Trì nói: “Hôm nay tôi sẽ mời hai vị. Chúng ta ăn vịt quay được không?” Tên Cruise này muốn dùng bữa với Tư Tồn sao, đừng hòng!

“Được thôi”, Cruise không khách khí mà vui vẻ nhận lời.

Vịt quay ở khách sạn khác xa mùi vị truyền thống, da không đủ giòn, thịt không đủ mềm. Ây vậy mà Cruise ăn với vẻ rất hào hứng. Mặc Trì vẫn còn đau dạ dày, không dám ãn nhiều. Anh chỉ gọi một bát cháo. “Vịt quay ở Toàn Tụ Đức mới ngon. Cruise, ngày mai sau khi leo Trường Thành, tôi sẽ dẫn anh đi ăn”, Tư Tồn nói. “Ừ... được”, Cruise trả lời mà miệng vẫn còn đang nhai vịt quay. Tư Tồn để ý Mặc Trì chỉ lặng lẽ ăn cháo, không nén nổi lòng quan tâm: “Sao anh không ăn món gì khác?”

“Ăn cháo mới dưỡng sinh”, Mặc Trì đáp.

Sau bữa ăn, ai về phòng người nấy. Cruise không theo Tư Tồn về phòng, đối với Mặc Trì mà nói, đó là một niềm an ủi lớn. Anh tắm rửa xong, tuy rất mệt nhưng không dám ngủ say. Trong tiềm thức, anh luôn lo sợ tới lúc nửa đêm Tư Tồn sẽ lại biến mất thêm một lần nữa. Anh luôn chú ý theo dõi động tĩnh của phòng đối diện, chẳng ai ra, cũng không có ai vào.

Trời vừa sáng, anh đã trang bị xong mọi thứ cần thiết, đúng lúc đó Cruise gọi điện thoại đến: “Ông Mặc, chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, đã xuất phát được chưa?”

“Được rồi”. Mặc Trì cúp máy, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng. Tư Tồn và Cruise gần như cùng lúc bước ra.

Vừa nhìn thấy họ, trong đầu Mặc Trì như muốn bốc lửa. Họ vẫn mặc bộ đồ thể thao và đi giày như ngày hôm qua. Trước khi đến Bắc Kinh, Mặc Trì không nghĩ rằng mình sẽ leo Trường Thành, vì thế anh vẫn đóng bộ vest đen, giày da đen theo lệ thường. Khi đứng trước hai người này, anh cảm thấy sự xuất hiện của mình thật sự thừa thãi.

Tư Tồn lạnh nhạt nói: “Đi thôi”.