Câu Chuyện Ngày Xuân

Quyển 1 - Chương 4: Nhiêm vụ chính trị hay giao dịch mua bán




Giấy báo trúng tuyển đại học của Tư Tồn cuối cùng đã đến.

Cô đỗ vào Khoa Trung văn của Đại học Phương Bắc. Dù chỉ cao hơn điểm sàn trúng tuyển có một điểm, nhưng vốn không nuôi hi vọng nay lại nhận được tin vui ngoài mong đợi, Tư Tồn cảm thấy vui sướng cực độ, như thể nhặt được một món quà bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

Ngày mùng bảy, Trần Ái Hoa xin nghỉ phép để đưa Tịnh Nhiên đến Bắc Kinh nhập học. Bà đưa cho Mặc Trì một trăm đồng để giúp Tư Tồn sắm sửa vài thứ, chuẩn bị hành trang nhập học. Đêm trước khi đi, bà và Mặc Trì đã cùng chuyện trò rất lâu.

“Bây giờ nó đi học, đủ lông đủ cánh, có thể tự bay rồi”.

“Cô ấy vốn dĩ đã có thể bay cao từ lâu rồi mẹ ạ”.

“Đừng nói với mẹ là con vẫn không xem người ta ra gì. Thay đổi của con mây ngày vừa rồi, ba mẹ đều biết cả”.

“Từ trước đến nay, con chưa bao giờ xem thường cô ấy, nhưng cứ trói buộc cô ấy vào với con thì thật không công bằng với cô ấy chút nào!”

“Con à! Ba con nói rồi, ai có phúc phần của người nây, chúng ta không quản được”.

Sáng sớm ngày mùng bảy, Trần Ái Hoa cùng Tịnh Nhiên lên đường đến Bắc Kinh, dặn cả nhà là không cần tiễn ra bến xe. Tịnh Nhiên trước khi rời khỏi nhà không kìm được bật khóc nức nở, nhìn ba, nhìn mẹ rồi ôm chầm lấy Mặc Trì nói: “Anh, em không nỡ xa anh”.

Hai anh em Tịnh Nhiên và Mặc Trì vốn thân thiết là vậy, nay phải xa nhau, có chút không đành lòng. Mặc Trì lau nước mắt cho em gái, cười nói: “Nữ trạng nguyên mà lại khóc nhè thế này, dũng khí trong phòng thi đi đâu cả rồi?”

“Anh còn cười em sao!” Tịnh Nhiên khuôn mặt đẫm nước mắt, đứng dậy ôm Tư Tồn thật chặt: “Chị dâu, chị ở lại đây học đại học nhé, đừng quên về thăm anh trai em thường xuyên”. Vốn dĩ, cô hay gọi Tư Tồn bằng tên, nay đông đủ cả nhà, tiếng “chị dâu” thốt lên nghe mới nghiêm nghị làm sao.

Tư Tồn ôm chặt Tịnh Nhiên, dịu dàng đáp: “Em cứ yên lòng”.

Tịnh Nhiên đi rồi, đến mười lăm tháng Giêng, Tư Tồn mới nhập học, thời gian để chuẩn bị cũng còn dài. Đại học Phương Bắc tuy nằm trong thành phố” nhưng Tư Tồn vẫn phải ở nội trú. Mặc Trì đưa cho Tư Tồn một trăm đồng, rồi nhờ cô giúp việc đưa cô ra ngoài mua những đồ dùng sinh hoạt thiết yếu khi ở trong kí túc xá. Vậy mà không hiểu sao, trở về sau một tiếng đồng hồ, Tư Tồn lại đưa trả Mặc Trì vẹn nguyên số tiền ấy. Mặc Trì không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao em không mua gì cả?”

Tư Tồn thoáng ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng đáp: “Em đi một vòng nhưng rốt cuộc thấy mình chẳng thiếu gì cả”.

“ít nhất thì em cũng phải mua đồ ngủ, bàn chải đánh răng và chậu rửa mặt chứ?”, Mặc Trì nói.

“Ở nhà có hết rồi, em mang đi dùng cũng được”.

Mặc Trì nghe tới đó thì nổi nóng: “Cuối tuần và nghỉ hè em không về nhà sao?”. Cô gái này thật không biết tính toán gì cả, một bộ đồ làm sao có thể dùng cho hai nơi chứ?

“Đi đâu em mang đồ theo đấy là được mà”, Tư Tồn đáp.

Mặc Trì khẽ thở dài, xem ra phải nhờ đến xe của bác Chương một chuyến rồi. Việc chuẩn bị đồ đạc cho cô anh nên tự làm thì hơn. Hồi Tư Tồn mới về nhà họ Mặc, theo phong tục cưới hỏi, Trần Ái Hoa đã chuẩn bị không ít đồ ngủ kiểu mới cho cô và Mặc Trì nhưng chúng chưa từng được dùng đến, bởi đôi tân lang tân nương chưa một lần ngủ chung phòng. Bây giờ có cơ hội dùng rồi, nghĩ thế Mặc Trì liền dặn cô giúp việc lấy ra một bộ cho Tư Tồn. Đích thân anh đi mua thêm một chiếc ga trải giường và chăn, đồng thời mua mới toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân cho Tư Tồn, lại thêm cả sữa rửa mặt chiết xuất từ bột ngọc trai đựng trong chiếc hộp hình con sò hết sức đẹp đẽ và tinh tế mà anh nhìn thấy trong siêu thị. Anh còn không quên cả việc Tư Tồn sẽ phải học môn thể dục, thế nên một bộ đồ thể thao và một đôi giày trắng là thứ không thể thiếu. Đến khi trả tiền, Mặc Trì có chút ngượng ngập, khuôn mặt bừng đỏ, ai nhìn vào những thứ đồ này mà không biết anh mua để tặng cho người mình yêu.

Về đến nhà, đồ đạc thì Mặc Trì nhờ cô giúp việc mang vào phòng cho Tư Tồn, còn năm mươi đồng chưa dùng hết, anh đưa cả cho cô. Tư Tồn cứ nhìn mãi sô" tiền ấy mà không dám nhận. Năm mươi đồng chẳng phải tương đương với sinh hoạt phí cả một năm trời của một sinh viên đại học hay sao.

“Đi học xa nhà, trong người cũng nên có một chút tiền phòng thân chứ. Mỗi tháng anh sẽ gửi thêm cho em mười đồng tiền ăn nữa”.

“Em không cần dùng tiền đâu”, Tư Tồn vội vàng thu tay đáp. Được tiếp tục đi học thế này, trong thâm tâm cô đã vô cùng cảm kích nhà họ Mặc rồi, sao còn có thể lấy tiền của Mặc Trì chứ? Mà nghe đâu, nhà nước thậm chí còn cắp thêm cho sinh viên đại học một khoản trợ cấp, chưa biết chừng cô còn có thể tiết kiệm được nữa cũng nên, tiền ăn cũng không có gì phải lo lắng.

“Không được, đi học đại học mà lại không có sinh hoạt phí sao? Thế thì mất mặt anh lắm. Hơn nữa, khi cần mua thêm tài liệu học tập, em định tính sao?”.

Mặc Trì nói không phải không có lí, Tư Tồn nghĩ rồi nhẹ nhàng đáp: “Vậy em lấy năm đồng mỗi tháng là đủ rồi”.

“Không được, phải mười đồng”.

“Tại sao?”

“Nhìn xem, em còm nhom thế kia, ăn nhiều hơn người khác một chút cho mau lớn”.

Còn mấy ngày nữa Tư Tồn mới nhập học, mà đồ đạc thì đã chuẩn bị xong cả rồi. Đột nhiên, Mặc Trì nhớ ra một việc liền quay sang nói với Tư Tồn: “Em đã xa nhà một năm rồi, Tết cũng không được về. Tranh thủ mấy ngày nghỉ này, em về thăm gia đình một chuyến đi”. Nói rồi, Mặc Trì cũng cẳm thấy có chút áy náy. Đáng ra theo lẽ thường, trong năm đầu tiên tân nương xuất giá, con rể phải cùng về lại mặt bố mẹ vợ. 

Tư Tồn biết điều này từ khi còn nhỏ, lúc cô cùng anh trai sang nhà chị hàng xóm để nhòm mặt chú rể trong chuyến về lại mặt của họ. Lần này, người lẽ ra cùng cô về thăm cha mẹ chính là Mặc Trì. Nhưng nhìn anh, cô thật không dám nói ra suy nghĩ của mình.

Mặc Trì chu đáo nhờ cô giúp việc chuẩn bị hai bình sữa mạch nha và một ít hoa quả, còn lấy thêm năm bình rượu Ngũ Lương7, hai cây thuốc ngon, một bịch kẹo sữa lớn cho chuyến về thăm nhà này, tất cả xếp vào một chiếc túi lớn. Khi anh tiễn Tư Tồn xuống nhà, xe của bác Chương đã đợi sẵn bên ngoài. Nhà Tư Tồn nằm ở vùng ngoại ô thuộc thôn Tú Thủy, thị trấn Thiên Mã nổi tiếng với hồ và núi Thiên Mã xinh đẹp. Người dân đời đời dựa vào núi sinh sống và làm ăn, rất ít giao lưu với thế giới bên ngoài.

Chiếc xe hơi sơn đen sáng bóng lần thứ hai đi vào thôn Tú Thủy tạo nên một khung cảnh hiếu kì xôn xao: Nhiều người dắt trẻ con đi theo vì tò mò hoặc muôn lát nữa có thể sờ vào chiếc xe một cái, thậm chí còn nghĩ nếu được ngồi vào bên trong một lúc thì còn gì tuyệt vời bằng. Xe dừng lại bên hồ Thiên Mã, Tư Tồn xuống xe nhưng hồ như không nhận ra ngôi nhà mình đã sống trong mười bảy năm qua. Từ chỗ ngôi nhà ba gian bằng đất trước kia giờ đã mọc lên một ngôi nhà rộng rãi khang trang với một khu vườn xinh xắn gọn gàng, ốp bằng gạch đỏ.

Người trong thôn không ngừng truyền tai nhau, những câu như: “Tư Tồn được gả vào nhà Lãnh đạo cấp cao có khác, bây giờ đã áo gấm về làng rồi”.

“Nhà ông Chung năm ngoái gẫ con gái, năm nay cưới con dâu, thật là song hỉ lâm môn”.

“Bây giờ người ta là người nhà của Lãnh đạo trong thành phố’, chúng ta đương nhiên không thể so sánh được”.

“Sao con rể mới không về cùng Tư Tồn thế?”

“Nhà lãnh đạo ai cũng bận”.

7. Loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng là “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương.

“Sợ rằng không chỉ đơn giản như thế”.

Ba mẹ Tư Tồn nghe thấy tiếng xe hơi đỗ trước cửa, vội vàng chạy ra, nắm tay Tư Tồn định dắt vào nhà nhưng cô vẫn đứng chôn chân, chỉ vào ngôi nhà to trước mặt hỏi: “Thế này là thế nào?”.

Mẹ Tư Tồn kéo lấy tay cô, khẽ nói: “Chúng ta vào nhà rồi hãy nói!”

Một người hàng xóm thấy vậy liền nói to: “Tư Tồn, cô thật là đại công thần của gia đình đấy. Ba mẹ cô dùng của hồi môn của cô để làm nhà mới, đầu xuân này còn lên kế hoạch lấy vợ cho anh trai cô nữa đó!”

Những lời nghe được khiến lòng Tư Tồn không biết là vui hay là buồn, quay sang hỏi mẹ: “Mọi người lấy tiền của nhà họ Mặc sao?”.

Ba Tư Tồn vừa một tay đón lấy chiếc túi lớn trong tay cô vừa nhìn đám người đang vây xung quanh, tay kia đẩy mạnh cô vào nhà: “Có việc gì vào nhà hãy nói”.

Mẹ Tư Tồn vội vàng rót nước nhưng đã bị cô dành lấy: “Mọi người thật sự đã nhận tiền của nhà họ Mặc sao?”

“Nhận rồi! Một ngàn năm trăm đồng. Vừa đủ để anh làm nhà cưới vợ”, anh trai Tư Tồn nhanh nhẹn cướp lời.

Năm nay anh trai cô hai mươi sáu tuổi, quả đã đến tuổi lập gia thất rồi. Nhưng Tư Tồn như bị một cú đòn giáng xuống bất ngờ, đầu không ngừng ong ong, thì ra nhiệm vụ chính trị mà cô cố sống cố chết giữ lời hứa chỉ là một cuộc giao dịch bằng tiền!

Ba Tư Tồn còn thêm vào: “Con trai nhà họ mất một chân, gả con cho nó chỉ với một ngàn năm trăm đồng là còn rẻ đấy”.

Mẹ Tư Tồn lườm chồng một cái rồi nói to: “Ông đừng nói bậy!”

Ba Tư Tồn rít một hơi thuốc, lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Nuôi dưỡng con gái hơn chục năm trời, cuối cùng cũng được hưởng phúc của nó rồi”.

Gia đình Tư Tồn vốn xưa nay đều trọng nam khinh nữ, nếu không phải vì anh trai cô không muốn học hành thì không đời nào ba mẹ cho cô đi học. Từ trước đến nay, Tư Tồn không dám cãi ba lấy nữa lời, thậm chí còn không dám khóc trước mặt ông, gặp chuyện lớn chuyện bé cũng chỉ giấu nước mắt vào trong lòng mà thôi.

Mẹ Tư Tồn nom con gái ăn mặc ra dáng, da dẻ trắng nõn, hai má hồng hào thì biết lần này gả con gái đi quả không sai, trong lòng cũng vì thế mà yên tâm hơn rất nhiều, liền nói: “Con cũng đừng tủi thân, con rể chúng ta tuy chân có ít hơn người thường, nhưng bù lại là con nhà gia thế, có bạc có tiền, nó không ốm đau bệnh tật dễ đâu đến lượt con”.

Còn nhớ, khi mới bước chân vào nhà họ Mặc, không biết bao nhiêu lần, Tư Tồn đã giật mình thức dậy trong đêm, bật khóc vì nhớ nhà, nhớ ba mẹ. Dù rằng trong nhà, ba mẹ chỉ quan tâm tới anh trai nhưng họ vẫn là người sinh thành và nuôi dưỡng cô khôn lớn, đỏ da thắm thịt như bây giờ. Được Mặc Trì đồng ý cho về thăm nhà, cô đã vui không kể xiết, còn ấp ủ rất nhiều chuyện để kể với ba mẹ, cả chuyện cô sắp trở thành sinh viên trong một ngôi trường lớn. Nhưng cảnh tượng ngôi nhà sạch sẽ, đồ đạc gọn gàng có phần đường hoàng tráng lệ này lại đập vào mắt khiến cô thực sự hoang mang. Mọi người trong nhà hồ hởi sử dụng đống tiền của nhà họ Mặc chẳng khác nào đang chà đạp lên sứ mệnh thiêng liêng mà cô tự thấy mình đang mang. Rút cuộc, đây gọi là sứ mệnh thiêng liêng sao? Thấy sắc mặt buồn bã của Tư Tồn, mẹ cô lo lắng hỏi: “Chồng con đối xử với con không tốt sao? Nhưng con yên tâm, nó chỉ có một chân, không dễ gì bắt nạt được con đâu”.

Câu nói của mẹ cô chẳng khác nào một mũi dao đột ngột đâm vào tim, Tư Tồn đau đớn đến quặn lòng. Ba mẹ cô đang nói về thương tật của Mặc Trì bằng giọng hết sức thản nhiên, thậm chí có phần sỗ sàng. Họ đâu biết anh vốn là một người đàn ông kiêu ngạo, song lại mang một trái tim cực kì dịu dàng, chăm sóc cho cô từ những điều nhỏ nhặt nhất. Chưa bao giờ cô iại có thể nhẫn tâm nhắc đến thương tật của anh. Thế mà ba mẹ cô lại mang điều đó ra làm điều kiện trao đổi.

Bây giờ ở trong căn nhà mới này, Tư Tồn thấy mình thật như đang ngồi trên đống lửa. Chỉ có điều, vốn định ở lại nhà vài ba ngày, cô đã bảo bác Chương quay xe về thành phố mất rồi. Nhớ ra còn chuyến tàu cuối cùng vào thành phố’ lúc năm giờ, cùng với tâm trạng nôn nóng muốn được về bên Mặc Trì càng nhanh càng tốt, Tư Tồn đứng bật dậy nói: “Con phải quay về nhà họ Mặc đây, lần này con về là để thăm cả nhà, nhân tiện nói với bô" mẹ rằng con đã đỗ vào Đại học Phương Bắc rồi, vài ngày nữa sẽ nhập học”.

“Hả?” Hồ như không thể tin được những lời vừa đập vào tai mình, ba cô liền gào lên: “Vào được đại học? Không thể nào!”

Khuôn mặt mẹ Tư Tồn có chút biến sắc: “Tại sao con lại thi đại học? Bọn họ muốn đuổi con đi nơi khác sao?”

“Không phải! Là anh ấy tin tưởng và cổ vũ, còn nói rằng con có thể thi đỗ nên khuyến khích con đi thi. 

Kết quả là con đã đỗ thật”. Khi thấy ba mẹ nghe tin này mà không tỏ một chút vui mừng nào, từ tận đáy lòng, Tư Tồn cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Con không thể đi học được”, Mẹ Tư Tồn nói: “Con rời khỏi nhà họ Mặc, ngộ nhỡ họ bỏ con rồi lấy người khác thay thì làm thế nào?”

“Đúng vậy!”, anh trai Tư Tồn ngồi trầm ngâm hồi lâu, giờ mới lên tiếng: “Bọn họ mà bỏ mày thì gia đình chúng ta phải trả lại một ngàn năm trăm đồng hồi môn. Mày nói đi, lúc đó tao lấy gì mà trả cho người ta đây?”

Tư Tồn vừa tức giận vừa tủi hổ, liền quay người rời đi. Mẹ cô chạy theo, dúi vào tay cô năm đồng, hai mắt đỏ hoe nói: “Đừng trách ba và anh trai con, họ cũng chỉ vì cái nhà này, vì việc duy trì cửa tiệm đồng hồ tổ tiên để lại mà thôi”

Thấy Tư Tồn không đáp, mẹ cô lại nói: “Con đừng đi học đại học, chỉ cần tìm cách đứng thật vững trong nhà họ Mặc thôi. Đây là chuyện trọng đại của cả đời người phụ nữ, lời này mẹ biết không dễ nghe nhưng vẫn phải nói ra, tất cả cũng chỉ muốn tốt cho con”.

Tư Tồn đưa lại tiền cho mẹ, nói: “Con có tiền rồi, con đi đây”.

Sau đó, cô men theo con đường vòng quanh thị trấn để quay trở lại đường lớn. Tư Tồn chẳng biết mình đã đi được bao lâu. Vào giây phút ấy, cô chỉ biết chắc chắn một điều là bằng mọi giá trở về bên Mặc Trì càng nhanh càng tốt. Đối với cô lúc này, hồ như chỉ cần quay về bên anh thì mọi nỗi niềm sẽ đều tan biến cả.

Mặt trời chẳng mấy chốc đã lặn xuống sau dãy núi, màn đêm thẫm tốì dần buông xuô"ng. Gió trên núi thổi tới lạnh cắt da cắt thịt, phảng phất đâu đó có tiếng khóc hờ, ánh trăng rọi bóng những cành cây khô trên nền đất đá, giống như ma quỷ đang nhảy múa xung quanh. Tư Tồn nhớ trên con đường từ thôn mình ra thị trấn phải đi qua một nghĩa địa hoang vắng. Trước đây, ngay cả lúc ban ngày ban mặt, dù có người đi cùng cô cũng không dám nhìn ngang ngó dọc, nhất là nhìn thẳng vào những nấm mồ ấy. Bây giờ, phải đi một mình trong bóng tối chập choạng, giữa bôn bề núi non thâm u thế này, thật khiến cô tột cùng sợ hãi.

Lúc đi qua nghĩa địa hoang, Tư Tồn co chân chạy thẳng một mạch. Bầu trời đã chuyển sang một màu đen kịt, một vài đốm sáng như thể ma trơi khi tỏ khi mờ thấp thoáng ẩn hiện. Dầu biết đó là ánh sáng của trạm xe lửa nhưng trong lòng Tư Tồn sợ hãi đến mức muốn ngất xỉu. Hai bên đường, những nấm mồ vô chủ lớn nhỏ chẳng khác nào đám cô hồn dã quỷ, trong khi gió lạnh vẫn không ngừng thốc vào cổ áo của cô. Trong cơn hoảng loạn sợ hãi, Tư Tồn vấp phải một vật gì đó, ngã lăn xuống đâ"t, nước mắt cũng chảy dài trên hai bên má, nhưng cô gượng đứng dậy, chân thấp chân cao chạy thẳng một mạch về phía trước.

Thật ra, thôn Tú Thủy cách thị trấn không xa lắm, nên lúc trời xẩm tối, Tư Tồn đã đến được nhà ga. Nhưng xe lửa vào thành phố thì đã khởi hành từ trước đó rồi, còn chuyến tiếp theo sớm nhất cũng phải đến mười một giờ sáng mai.

Tư Tồn thẫn thờ bước tới ngồi xuống một băng ghế dài. Trên người không mang theo nhiều tiền, vả lại cũng không muốn tìm nhà trọ, cỗ chỉ còn cách ngồi lại nơi phòng chờ nhà ga. Chiếc lò sưởi nhỏ duy nhất chẳng đủ xua đi cái giá lạnh đêm đông tháng Mười hai. Quá nửa đêm, lò sưởi cũng tắt mất, Tư Tồn vòng tay ôm lấy người, toàn thân run lên vì lạnh. Hình ảnh Mặc Trì nhẹ nhàng đi tới đắp lên mình cô chiếc chăn ấm áp vào đêm mưa bão nọ bỗng đâu như thác lũ ào về. Chưa bao giờ cô nhớ anh nhiều đến vậy. 

Đến lúc biết được cô là tân nương được mua về với giá một ngàn năm trăm đồng, liệu anh còn ân cần với cô như vậy nữa không, hay trong lòng chỉ có sự coi thường, khinh miệt?

Những luồng suy nghĩ rối loạn đè nặng đầu óc Tư Tồn, cuối cùng cô thiếp đi trong bóng tối lúc nào không hay. Khi cái lạnh đánh thức Tư Tồn cũng là lúc bên ngoài cửa sổ, sương mù buổi sớm đã giăng đầy. Tư Tồn đứng dậy, vận động cơ thể, giậm chân liên tục cho tan đi cái lạnh giá làm tê liệt cơ thể. Lúc này cô mới phát hiện bụng mình đang không ngừng réo sôi lên. Từ trưa qua tới giờ, ngay cả một ngụm nước Tư Tồn cũng chưa được uống. Hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm của gạo chín từ quán ăn bên cạnh trạm xe lửa thật như muốn trêu ngươi. Nhưng mua vé tàu xong rồi, trên người Tư Tồn giờ đã không còn lấy một xu, chẳng còn cách nào khác là phải gắng chịu đựng cái lạnh và cơn đói.

Lúc ngồi chờ tàu, nghe chuyện qua chuyện lại của mấy hành khách, Tư Tồn mới biết hằng ngày vào sáng sớm, ở đây đều có xe bus vào thành phố’. Đáng tiếc biết rồi thì đã muộnl Toàn bộ số tiền đã được dùng để mua vé tàu, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ là đợi đến mười một giờ. Trong lòng Tư Tồn không khỏi có chút chán nản. Không ngờ vô"n dĩ mang tâm trạng vui vẻ về nhà, cuối cùng lại thành ra thảm hại thế này.

Đợi mãi, nhưng tới mười một giờ rồi mà tàu vẫn chưa đến, Tư Tồn lo lắng chạy đến phòng bán vé hỏi nhân viên nhà ga thì nhận được thông tin tàu đến trễ một chút.

Không còn cách nào khác, Tư Tồn chỉ có thể vừa đói vừa khát cô" gắng chô"ng chọi với cái lạnh chò được lên tàu. Dựa lưng vào bức tường lạnh như băng, Tư Tồn thấy thần trí mình trở nên mụ mị, đầu óc chao đảo nhưng cố’ cắn chặt răng, không để mình ngất đi.

Chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ từ thị trấn về đến thành phố nhưng Tư Tồn đã phải đợi đến một ngày rưỡi trong cái lạnh và cái đói. Xe lửa vào đến thành phố” đã là đầu buổi chiều. Tư Tồn vừa bước xuống sân ga đã bị chói mắt bởi luồng ánh nắng đột ngột rọi đến. Cô chợt nhận ra, mình có mấy khi đi ra ngoài đâu, biết làm thế nào tìm đường về nhà họ Mặc. Một cảm giác lo lắng và cực kì bất an cuộn lên trong lòng Tư Tồn, cùng lúc một cơn hoa mày chóng mặt ập tới khiến cô ngã gục luôn xuống đất. Trước khi chìm vào vùng tối tăm của vô thức, Tư Tồn thấy rất nhiều ngưòi vây lấy mình, miệng lẩm bẩm những chữ gì như: “Chính phủ đại viện... nhà họ Mặc”. Thế rồi cô hoàn toàn không biết gì nữa.

Trong giấc mơ, Tư Tồn thấy mình đi lạc vào ưiột bãi tha ma giữa bốn hề trời tốì đen như mực, gió lạnh rít lên từng hồi. Cô vừa mệt vừa đói, lảo đảo đi về phía trước, bỗng cảm giác lớp đất dưới chân mềm mềm, khi cúi đầu xuống thì cô nhận ra mình đã tụt xucmg một nấm mộ. Tư Tồn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, cố sống cố chết rút chân ra nhưng lại bị một đôi bàn tay lạnh ngắt từ nấm mộ lôi mạnh xuống. Thế rồi sức kháng cự đuôi dần, cô thấy cả người chìm dần, chìm dần xuống lớp đất ẩm, đầu tiên là hai bàn chân, đến đùi, rồi lên đến ngực. Tư Tồn không thở được, hai tay cố hết sức vùng vẫy, hi vọng nắm được vật gì đó, nhưng thứ mà cô chạm vào đều chỉ là những ngôi mộ lạnh ngắt. Tư Tồn vô cùng hoảng sợ, hét lên thất thanh.

Bỗng tiếng Mặc Trì đang gọi tên cô từ đâu mơ hồ vẳng tới, cô cảm nhận được cả bàn tay anh đang dụng sức lay mạnh vai cô, nỗi sợ hãi vì thế cũng vơi bớt. Cô rất muôn ôm chặt lấy anh nhưng cơ thể không sao cử động được.

“Tư Tồn! Đừng sợ!” Mặc Trì đang nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tư Tồn, vuốt nhẹ khuôn mặt cô, rồi ôm chặt cô vào lòng. Chiều qua, Tư Tồn được một nhân viên cảnk sát ở ga đưa về. Lúc về đến nhà, trông cô thảm hại đến mức không thể nhận ra, lại trong trạng thái hôn mê bâ"t tỉnh. Mặc Trì mời bác sĩ của gia đình tới xem bệnh cho Tư Tồn thì được biết cô thành ra như vậy do vừa phải chịu lạnh, chịu đói, mệt, lại thêm nỗi hoảng sợ cực độ. Sau đó, ông tiêm cho Tư Tồn một liều thuốc an thần, truyền thêm một chai đường và dặn dò Mặc Trì để cô ngủ một giấc, như vậy sẽ nhanh chóng ổn định trở lại. Sợ Tư Tồn tỉnh dậy sẽ sợ hãi vì không có ai bên cạnh, Mặc Trì đã ở bên chăm sóc cô cả đêm. Trời vừa sáng, quả nhiên một cơn ác mộng ập tới làm Tư Tồn giật mình tỉnh giấc.

Trong cơn mê hoảng ấy, Tư Tồn cảm nhận thấy bàn tay của mình được một bàn tay cứng cáp mà ấm áp nắm lấy. Như chết đuối vớ được cọc, cô ra sức giữ chặt bàn tay đó.

Mặc Trì thậm chí suýt nữa thì bị Tư Tồn kéo từ trên xe lăn xuống bởi cô nắm tay anh quá chặt. Song anh không dám buông tay, chỉ di chuyển từ xe lăn đến bên giường, ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm dần trở lại với cơ thể Tư Tồn, cảm giác quặn thắt, sợ hãi cũng dần tiêu tan. Cô thấy mình từ từ thoát ra khỏi ngôi mộ lạnh lẽo và đáng sợ, trên đầu cảm nhận rõ một luồng hơi ấm áp đang truyền xuống, một người vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, thì thầm: “Tư Tồn, đừng sợ, có anh ở đây rồi!”.

Thanh âm ấy phả hơi ấm gần ngay bên tai mang lại cho Tư Tồn cảm giác an tâm tuyệt đối. Một lúc cô mới dám mở mắt nhìn ra xung quanh. Đập vào mắt cô là chiếc áo len trắng, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi màu xanh dương, và rồi cô thấy ánh mắt lo lắng và quan tâm của Mặc Trì đang nhìn mình rất chăm chú.

“Mặc Trì!” Cô cất tiếng gọi tên anh, nước mắt đã vòng quanh, từng giọt lã chã rơi xuống.

“Về đến nhà rồi, không sao đâu, em đừng sợ, đã có anh ở đây!” Mặc Trì ôm Tư Tồn chặt hơn, không ngừng cất lời an ủi. Nghe giọng nói khàn khàn của anh, Tư Tồn biết cả đêm hôm qua anh không rời khỏi mình một bước, liền gục xuống bờ vai anh khóc mãi không ngừng.

Tư Tồn trước nay vốn là một cô gái bướng bỉnh, gặp chuyện buồn đến phát khóc cũng mím chặt môi kìm lại, nét mạnh mẽ, kiên cường toát ra đằng sau vẻ yếu đuối, nhút nhát bên ngoài khiến người ta không thể không động lòng. Có điều, Mặc Trì c.hưa bao giờ thấy cô khóc trong tuyệt vọng và đau khổ như vậy. Lại nhớ đến tình trạng của Tư Tồn ngày hôm qua lúc được cảnh sát đưa về, anh cảm thấy vô cùng lo lắng, tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô.

“Mặc Trì, nghĩa địa rất tối, gió thổi rất mạnh, những bàn tay từ dưới mồ túm chặt lấy em” Tư Tồn run rẩy nói, lời lẽ không mấy mạch lạc.

Mặc Trì cho rằng, Tư Tồn chẳng qua chỉ là bị một cơn ác mộng làm cho sợ hãi, nên nhẹ nhàng dỗ dành: “Chỉ là giấc mơ thôi, bây giờ không sao rồi, em đã về đến nhà, nhìn mà xem!”

Tư Tồn nhìn khắp căn phòng, nhận ra những nét quen thuộc: tường sơn trắng, tủ sách lớn kê trong góc phòng, chiếc giường lớn vô cùng rộng rãi. Đây đúng là phòng của Mặc Trì rồi, nhưng cô vẫn không ngừng lắc đầu nói: “Không phải mơ đâu, là em đã chạy từ nhà đến trạm xe lửa. Có một nghĩa địa rất tối trên đường từ thôn tới thị trấn”.

“Sao em phải chạy? Chạy đến nghĩa địa làm gì? Sao lại để mình ngất xỉu ở ga xe lửa nữa chứ?” Hàng ngàn câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu Mặc Trì, rõ ràng Tư Tồn về nhà thăm ba mẹ, rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này?

Nghĩ đến việc ba mẹ “bán” mình lấy tiền xây một ngôi nhà mới, Tư Tồn vừa tủi hổ vừa nhục nhã, trong lòng trào lên một nỗi bi thương cùng cực. Cô nghẹn ngào nói: “Em không đi học đại học đâu, em ở nhà, ngày ngày chăm nom anh”.

Đây là những lời quái quỷ gì vậy? Cặp chân mày nhíu chặt lại, Mặc Trì nhìn chằm chằm vào cô gặng hỏi: “Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Tồn lúc này đã khóc đến sưng đỏ cả mắt, thút thít nói: “Ba mẹ em lấy một ngàn năm trăm đồng của nhà anh để xây nhà mới và cho anh trai em cưới vợ hết rồi”.

“Có chuyện như vậy sao?”, đôi chân mày của Mặc Trì càng cau chặt hơn. Còn nhớ, lúc đầu mẹ nói sẽ tìm cho anh một cô vợ ở quê, là một người sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc chô anh. Lúc đó, anh đã kiên quyết phản đối bởi nghĩ rằng, không có tình cảm sao có thể kết hôn được? Hơn nữa, kết hôn rồi chẳng phải là kết án đẩy con gái nhà người ta vào hỏa ngục sao?

Thuyết phục không lại được mẹ, càng thêm bất mãn với bản thân, Mặc Trì đã cãi nhau với mẹ một trận rất to, thậm chí tuyệt thực đến nỗi ốm nặng, nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn chịu thua lí lẽ và quyết tâm của Trần Ái Hoa. Bà cố chấp tin tưởng rằng, kết hôn rồi cơ thể và tâm tính Mặc Trì sẽ ngày càng tốt lên, không những thế còn có thêm một người tri kỉ để trút bầu tâm sự.

Trước khi Tư Tồn bước vào nhà họ Mặc một ngày, Trần Ái Hoa vẫn phải vất vả kiên trì khuyên nhủ anh, nhưng từ đầu chí cuối chưa hề một lần thấy bà nhắc nhủ đến chuyện tiền nong. Bây giờ phát giác mẹ đã dùng tiền để mua con gái người ta về tổ chức hôn sự cho mình, trái tim anh giá băng và thương tổn. Mẹ anh - một người mà anh vô cùng kính yêu lại nhẫn tâm bỏ một ngàn năm trăm đồng để mua tuổi thanh xuân và tương lai của một cô gái. Mẹ anh - một cán bộ Nhà nước, lại là cán bộ cấp cao, một người cả đời tiết kiệm, luôn làm theo lẽ công đã từ lúc nào vì anh mà làm những chuyện công tư bất phân minh thế này? Mặc Trì hít sâu một hơi, đem mọi khổ sở nén chặt xuốhg đáy lòng. Giờ không phải là lúc để cảm khái, càng không thể tranh biện chuyện phải trái. Điều anh cần làm ngay lúc này chính là phải xoa dịu nỗi tổn thương mà Tư Tồn đang phải gánh chịu. Không chỉ vì bản thân cô hoàn toàn vô" tội, mà còn vì trải những ngày tháng qua, sau tất thảy mọi sự, cô đã trở thành người quan trọng nhất trong trái tim anh mất rồi.

Anh nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Tư Tồn: “Xây được nhà là chuyện vui, hơn nữa có liên quan gì tới việc em vào học đại học đâu?”.

“Đó đều là tiền của nhà anh. Em còn mặt mũi nào đi học đại học nữa, em muốn ở nhà chăm sóc anh cả đời”.

Sau khi nghe Tư Tồn kể lại mọi chuyện một lượt, Mặc Trì lặng nghĩ, cô bé Tư Tồn này vốn nhút nhát như một chú mèo, động chút cũng thấy sợ hãi rồi, ấy vậy mà đêm hôm dám tự mình đi qua nghĩa địa, xem ra anh phải nghĩ lại về cô rồi. Sợ rằng sau này Tư Tồn sẽ còn tiếp tục hành động bồng bột, Mặc Trì liền căn dặn: “Từ nay về sau, bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng không được vì xúc động nhất thời mà tự ý hành động như vậy. Có gì hãy cùng anh bàn bạc, nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết”.

“Chuyện này còn có cách giải quyết nào chứ? Gia đình em rõ ràng mắc nợ gia đình anh”.

Mặc Trì vội nói: “Em nghe này, Tư Tồn, mặc kệ gia đình em đã nhận bao nhiêu tiền, nhưng em hoàn toàn chẳng nợ nần gì anh cả. Em đã thi đỗ thì cứ yên tâm đi học thôi. Em muốn ỗ lại gia đình này, anh mong còn không được ấy chứ. Hoặc giả, nếu em không muốn, anh cũng không có quyền ép buộc em”. Thốt ra câu nói ấy, trong lòng Mặc Trì quặn thắt từng cơn đau đớn. Bất luận thế nào, anh cũng không nỡ để Tư Tồn ra đi. Nhưng, việc cô đến đây đã không phải do chọn lựa của bản thân thì ít ra anh cũng muốn để cô tự quyết định vận mệnh của mình sau này.

Tư Tồn ra sức lắc đầu: “Em làm sao quay về được, ba mẹ đã tiêu hết một ngàn năm trăm đồng ấy rồi. Họ không trả nổi đâu”.

Đối diện với sự bướng bỉnh ngốc nghếch của Tư Tồn, Mặc Trì có chút tức giận, nói: “Thứ anh cho em là quyền được lựa chọn chứ không phải là tiền, bất kể em đi hay ở đều khổng liên quan gì đến tiền bạc hết”.

“Nhưng em cũng không thể đi được, em phải ở lại chăm sóc anh. Đó là nhiệm vụ của em”. Nếu không phải là vấn đề tiền bạc thì Tư Tồn vẫn nhớ đây là nhiệm vụ mà cô đã hứa với thư kí Lưu và quyết tâm giữ lời.

“Nghe rõ đây, Tư Tồn”, Mặc Trì chậm rãi nói từng chữ một: “Em ở lại nhà họ Mặc không phải vì một ngàn năm trăm đồng kia, càng không phải vì cái nhiệm vụ quái quỷ đó. Em ở lại vì em thích anh, hoặc em ra đi vì không thích anh. Đơn giản chỉ vậy thôi. Em đã hiểu chưa?”

“Thích” ư? Cái từ kì diệu ấy khiến Tư Tồn nóng bừng cả mặt, đầu nóng như phát sốt, nhưng ma xui quỷ khiến, thế nào cô lại thốt ra câu: “Nhưng gia đình em thật sự đã nhận tiền của gia đình anh mất rồi”.

“Tiền đó không phải dùng để giao dịch mua bán, mà là của hồi môn của gia đình em. Con gái nhà ai kết hôn mà chẳng nhận được của hồi môn. Tục lệ từ hàng ngàn năm rồi Tương lai, Tịnh Nhiên kết hôn, nhà anh cũng phải chuẩn bị của hồi môn cho nó, của hồi môn càng nhiều, càng chứng tỏ cô gái đó được coi trọng, em đã hiểu chưa?”

Thấy Tư Tồn vẫn chìm trong im lặng, Mặc Trì lo lắng, liền nắm lấy tay cô đặt lên đôi chân bị gãy của mình: “Em xem, anh bị gãy một chân, nhưng không phải là không đi được nữa. Tự bản thân, anh chưa bao giờ nghĩ mình là phế nhân. Anh để em đi học vì anh thích em. Anh không cần người hầu hạ mình. Điều anh cần là một người thực lòng thực dạ thích anh, và đối lại anh cũng thích người đó. Em nói xem, em có thích anh không?”

Tư Tồn mở to hai mắt, dáng vẻ ngây dại, nhưng cô biết trái tim mình đang điên cuồng nhảy múa, hồ như muốn xổ tung lồng ngực mà bay lên. Cô hết gật đầu rồi lại lắc đầu, những giọt nước mắt trong veo còn vương trên hai bên gò má. Đôi mắt cô lúc này rõ ràng đang tỏa ra những tia sáng lấp lánh. Những luồng suy nghĩ rối rắm mông lung dường như đã được đả thông.

Mặc Trì phải hạ quyết tâm rất lớn mới để Tư Tồn đối mặt với thương tật của mình. Anh vẫn nhố, ngày đầu tiên đôi chân tàn tật này đã dọa cô sợ đến mức nào. Anh muốn cô biết rằng, cái chân gãy là nỗi bất hạnh của anh, nhưng không thể vì thế mà biến thành xiềng xích trói buộc tự do của cô. Trái tim anh hồ như thắt lại, Chân trái tàn phế cũng không chịu nghe lời, khẽ co giật nhè nhẹ.

Tay Tư Tồn giống như phải bỏng, run lên bần bật. Lòng Mặc Trì cũng nôn nao như đứng trên đống lửa: “Em có thích anh không?” Câu hỏi của anh thêm một lần nữa rơi vào im lặng. Mặc Trì nhẹ buông tay Tư Tồn ra, vuốt gọn gàng mái tóc đang xổ tung của cô, lặng nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Anh biết, ngay lúc này chưa thể nhận được câu trả lời của cô, liền nói: “Chưa nghĩ tới cũng tốt, em cứ từ từ suy nghĩ thật kĩ càng. Chúng ta ước định thế này nhé, trong bổn năm đại học này, nếu em gặp được một người đàn ông mà em thích thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ trả tự do cho em. Nếu em không chọn được người nào, vậy thì anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em”.

Món trứng và thịt chiên mà cô giúp việc mang lên cũng không khiến Tư Tồn gắng gượng thêm được. Trải qua một màn kinh sợ, tỉnh dậy cảm xúc lại bị một phen nháo nhào, giờ cô chỉ muốn chìm vào một giấc ngủ thật sâu. Mặc Trì đắp lại chăn cho Tư Tồn, dịu dàng nói: “Sau này, em không được phép làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, biết chưa?”. Tưởng đến cảnh một mình cô gái bé nhỏ ấy băng qua nghĩa địa tăm tối rùng rợn, chịu đói chịu lạnh một đêm ở nhà ga, trái tim Mặc Trì quặn lên từng hồi đau đớn không nguôi.

Thỉnh thoảng, Tư Tồn mệt mỏi khẽ lắc đầu. Mặc Trì liền nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay cô: “Em ngủ tiếp đi, đừng sợ, có anh ở đây rồi”.

Đưa mắt ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp, còn bên cạnh cô lúc này là vòm ngực rộng lớn và kiên định của Mặc Trì, chẳng mấy chốc Tư Tồn đã an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày nhập học của tân sinh viên Đại học Phương Bắc đến sau đó hai ngày. Mặc Trì đích thân đưa Tư Tồn đến trường. Phía ngoài cổng trường, quốc kì tung bay phơi phới, loa phóng thanh đang phát bài hát “Những người Cách mạng mãi mãi là những người trẻ tuổi”, dải băng rôn đỏ ghi dòng chữ rất to: “Nhiệt iiệt chào đón các bạn tân sinh viên”. Lãnh đạo nhà trường đứng hai bên cổng đón sinh viên mới, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng vui vẻ, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Mặc Trì không mang theo xe lăn nên chỉ ngồi trên xe hơi, dặn theo: “Anh không đưa em vào trong được. Em tự tìm nơi ghi danh Khoa Trung văn, sau đó tìm kí túc xá của mình, nhớ không?”

“Em biết rồi” Tư Tồn khoác túi đồ, tay xách theo một chiếc túi lưới lớn, nhanh nhẹn bước xuống xe. Cô vận bộ đồ thể thao mới mà Mặc Trì mua cho, chân đi đôi giày màu trắng, mái tóc tết đuôi sam gọn gàng, nom vô cùng thanh tú. Cô đứng bên đường, mạnh mẽ như một cây bạch dương nhỏ.

Mặc Trì vẫy tay nói với Tư Tồn: “Em mau vào đi, sáng Chủ nhật bác Trương sẽ tới đón em về nhà”.

Tư Tồn gật đầu rồi mang hành lí bước vào cổng trường. Mặc Trì nhìn hút theo Tư Tồn cho đến khi bóng dáng ấy chìm khuất vào đám đông sinh viên trong khuôn viên trường mới thôi. Mặc Trì nhìn Tư Tồn bước những bước chân vững chãi đến một cuộc sống mới, trong ánh nhìn đong đầy vẻ lưu luyến không nỡ xa rời, và cả sự ngưỡng mộ nữa.