Hạ Thủy đứng lên che đi cảm xúc bồi hồi, cơn gió lạnh mang theo mùi của mùa đông khẽ thổi qua, mái tóc bạc nhẹ nhàng bay lên cùng chiếc khăn quàng cổ trắng hệt như đôi cánh thiên sứ đang vỗ về mạnh bạo chẩm bị rời đi. Vài cánh hoa yếu ớt không chịu được sức gió liền xa nhụy, để lại bầu cùng hàng nghìn phấn trôi theo cơn gió hất tung mình lên không trung rồi tìm nơi nào đó yên tĩnh mà đáp xuống.
Dạ Anh Tuấn ngẩn ngơ, đôi mắt đen thẳm không một giây nào rời bỏ người trước mặt, anh tưởng như thời gian đang ngừng lại. Cô ấy thật sự rất đẹp.
Dạ Nguyệt Linh tay mang trà tay cầm bánh vui vui vẻ vẻ phát hiện anh trai ở phía trước liền hí mắt chạy tới:"anh hai......"
Một bóng đen vụt qua trước mặt làm cô lảo đảo, lại nghe thấy tiếng cô bạn mỹ nhân của mình đâu đây.
"Honey, anh đã về" Hạ Thủy ôm lấy cổ anh, khiễng gót chân đôi môi đỏ đầy đặn rất không an phận mà đùa nghịch với đôi môi của anh, kéo anh thấp xuống cắn lên vành tai.
Dạ Nguyện Linh mồm cũng A mắt chữ O trợn trừng lên nhìn ảnh đẹp trước mặt, hai tay run lẩy bẩy đánh rơi luôn trà bánh rất may bà quản gia đi gần đó sống nhiều năm biết thật nhiều tình huống chỉ cần liếc mắt là nhìn ra tương lai của đĩa trà bánh kia, bà nhanh tay đỡ lấy để lên bàn chính mình ở một bên nhường lại không gian tiếp tục câu chuyện...
Như không thể tin vào mắt mình cô xoa mắt lại trợn trừng nhìn, cô nàng đại mỹ nhân lạnh lùng mà cô biết đi đâu rồi, cô nàng ít nói lúc nào cũng tỏa ra hàn khí người lạ chớ lại gần đâu rồi. Cái người đang tươi cười vui vẻ khi ăn được đậu hủ của anh trai cô kia là ai thế, cái người mà tỏa ra vầng ánh sáng màu hồng cùng vài cái hiệu ứng cánh hoa bay kia là ai thế. Chẳng lẽ nào mắt cô mù rồi nên nhìn thấy ảo ảnh?
Dạ Anh Tuấn ho khụ một tiếng làm tắt ngủm luôn vài ý nghĩ luyên thuyên, anh khẽ kéo Hạ Thủy ra cho cô đứng nghiêm chỉnh lại.
"Hạ tiểu.....".
"Gọi em là Thủy".
".......Thủy, em làm gì ở đây?".
"Là sinh nhật anh mà, tất nhiên phải tới rồi".
"........" anh nhớ anh đâu có tổ chức tiệc đâu nhỉ.
"Hai người.... có quen nhau sao?" cô lên tiếng.
Hai người quay qua nhìn cô anh cất tiếng nói "Công ty cô ấy là đối tác của công ty chúng ta" anh thở dài.
Hạ Thủy chen thêm một câu "tớ đang theo đuổi anh cậu".
What?
Ngồi xuống dùng trà bánh suýt bị lãng quên, cô nhấp một ngụm trà hồng thơm mát. Thì ra Hạ Thủy nhìn thấy anh trai lần đầu tiên đã trúng tiếng sét ái tình, cô nàng không ngại cực khổ theo đuổi cho bằng được nhưng anh trai nhất quyết thủ thân như ngọc.. khụ không nhận lời. Hôm nay là sinh nhật anh trai, vì muốn bất ngờ cho anh nên mới theo cô về cùng, đến cô cũng bị bất ngờ đấy. Cô nhìn anh trai tỏ ra bất mãn, một cô gái dịu hiền (@@ có à) đầy tình cảm, biết nghĩ cho bạn bè, lại là con gái chung tình, thế mà anh trai lại còn không động lòng rước về, chẳng lẽ lại bị con nhỏ Trịnh Nhược Hoa kia làm xáo trộn thứ gì rồi. Cô phải chắc chấn rằng anh trai mình không còn quan hệ với cô ta.
Cô ghé vào tai anh nói nhỏ, sợ Hạ Thủy nhhe thấy sẽ đau lòng "anh với Trịnh Nhược Hoa có quan hệ gì không?".
Dạ Anh Tuấn giật mình, em gái anh từ khi nào biết người kia là Hoa nhi, đêm hôm đó anh đâu có nói tên cô ấy, mà cũng kệ đi dù sao anh với cô ấy đã không liên lạc nữa rồi, anh lắc đầu.
Nhìn hành động của anh cô thỏa mãn, Hạ Thủy vẫn còn cơ hội.
"Thiếu gia, tiểu thư, Hạ tiểu thư đã tới giờ dùng cơm" Trần quản gia nhắc nhở.
"Chúng ta đi ăn cơm thôi" cô xoa xoa cái bụng vừa đớp hai cái bánh, không sao vẫn chưa lo.
...............................................
Trịnh gia, Trịnh Nhược Hoa về tới nhà đáp ngay cái cặp lên ghế tự mình ngồi xuống gác chân lên bàn, một bộ dáng yểu điệu thục nữ giả tạo đều lém ra sau đầu.
Từ trong nhà bước ra một vị phu nhân với bộ tường xuân xanh lam, mái tóc được kẹp ngọn ngàng tạo cho người nhìn cảm giác trang nhã, bà đến gần Trịnh Nhược Hoa vuốt vuốt mái tóc cô ta. Giọng nói nhẹ nhàng thoáng động trong không khí:"Hoa Nhi, hôm nay đi học không vui sao".
Trịnh Nhược Hoa nhìn mẹ Lã Nha của mình khinh thường, hất tay bà ra:"hừ, ba không ở nhà bà việc gì phải diễn".
Bà ta cười phá lên, một vị phu nhân trang nhã liền thay đổi:"như nhau cả, thế ở trường mới không vui à?"
"Phải, có con chuột nhắt hay bám theo bọn lô lệ"
"A, nói nghe xem".
Lã Nha run lên vì cười:"mẹ không biết rằng con quản người kém như thế, đến một thằng oắt cũng để tuột mất".
"Bà thì hay rồi".
"Chẳng lẽ con lại cứ để nó cướp đi như vậy à?".
"Hừ, sao dễ thế được. Tôi phải cho con ả đó biết đừng lên động vào đồ của tôi" Trịnh Nhược Hoa nắm chặt nụ hoa cắm trong lọ ôn nhu rứt đứt cánh thả từ từ xuống bàn. Dạ Nguyệt Linh tao không để mày thích làm gì thì làm đâu, tao sẽ cho mày biết đừng bao giờ động tới đồ của tao. Một Dạ Anh Tuấn đã đủ không thể mất đi Dương Quang Hạo, Cố Thiên Trọng tuyệt đối không được.
Lã Nha nhìn đứa con giống mình cả gương mặt lẫn tính cách, năm đó không phải do ả thì bà ta với Lương nhất định sẽ là một đôi tuyệt đẹp, không sao ông trời làm phúc để cho ả chết nhưng lại mang đến hai đứa con đáng ghét.
Sau ngày hôm nay, Dạ Nguyệt Linh sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ đây, không chỉ có sự nguy hiểu còn mang tới sự hoang mang trong tình cảm hay vài mảnh ghép của quá khứ. Một điều quang trọng nữa là sẽ tiết lộ ra bức rèm của người mẹ hết mình vì con, người ba nhiều năm chưa thấy mặt, người đàn ông điên cuồng, người đàn bà độc ác.......
...............................................
Tâm sự của Tây Tây:
Nhiều khi Tây Tây muốn đổi tên cho Dương Quang Hạo thành Dương Quang....... gì đó cho hay cho dịu dàng một chút. Mà nhỡ viết tên anh như vậy cũng đành chịu.
Còn hai vị nam chủ chưa lộ diện, chẳng biết nhét đâu cho vừa, còn phải nghĩ tên cho nữa.... mà kệ đến đâu thì đến, tùy vào tình huống cho hai ảnh ấy hiện thân vậy.
Nhanh thôi.
Cảm ơn các nàng nếu có con trai xin dơ tay lần sau còn biết đường đổi sưng hô, mỗi nàng không thì thiệt quá. Ờ.. cảm ơn đã đọc truyện của Tây Tây, nhớ nhiệt tình ủng hộ nhé.
Ra