Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 6










          Nhận hai hạng mục như miếng bánh từ trên trời rơi xuống này, những ngày kế tiếp trở nên vô cùng bận rộn, lúc thường ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, mỗi ngày công việc hơn quá mười mấy tiếng, mệt mỏi, nhưng rất thỏa mãn.
          Hà Thanh Nhu từ trong Bộ phận thiết kế chọn ra bảy người gộp thành một nhóm, đem công việc phân nhỏ ra chia cho mỗi thành viên, cũng mời cả Giang Phong Nghĩa làm hướng dẫn kỹ thuật, lấy tốc độ nhanh nhất tiếp nhận bản thiết kế.
          Thật ra thì ngay từ đầu mọi người đã theo hạng mục này từ trước, rất nhiều dự án lúc trước đã từng hợp tác cùng nhau, nhưng người gõ búa định án là ở Dương Thuận Thành, thành quả cuối cùng nấu chín hay khét đều đều có quan hệ rất lớn đến những quyết sách thiếu sự chính xác của ông, bây giờ phải làm lại, thì cũng xem như là lấy thêm kinh nghiệm một lần nữa, muốn thay đổi thật ra cũng không phải là quá khó.
          Có điều là, công việc bên triển lãm xe kia, Hà Thanh Nhu làm đến rất chật vật, nàng chưa từng tiếc xúc qua với công tác tương tự, chỉ có thể tìm lại các dự án trước đó để học hỏi, trong thời gian này Lâm Nại giúp nàng rất nhiều, trải qua hơn mười lần chỉnh sửa không ngừng nghỉ, mất hơn một tuần, cuối cùng cũng định ra mô hình cơ bản cho buổi triển lãm xe.
          Còn như chuyện mời ăn cơm, bởi không có thời gian, chỉ có thể lùi lại sau vậy.
          Lâm Nại gần đây cũng đặc biệt bận rộn, Tổng giám trước kia lưu lại một mớ bòng bong hỗn loạn, trong thời gian ngắn không thể nào xử lý hết được.
          Thứ bảy, bản thiết kế về bộ phận giảm tốc đã bước vào giai đoạn kết thúc, Hà Thanh Nhu trực tiếp kéo mọi người ở lại tăng ca, tranh thủ hoàn thành sớm một chút.
          Từ lúc Dương Thuận Thành bị điều xuống, qua khu Thành Đông làm ở Bộ phân tiêu thụ nhỏ, bầu không khí trong Bộ phận thiết kế vui vẻ lên không ít.
           Mới hơn mười giờ, Vạn Khoa Doãn liền nghiêng người hỏi Hà Thanh Nhu: "Tổ trưởng, buổi trưa ăn gì?"
          "Căn tin." Hà Thanh Nhu không ngẩng đầu mà trả lời.
          "Đã ăn tới nửa tháng ở căn tin rồi đó, hay hôm nay mình gọi bên ngoài đi, cơm trong căn tin nhạt nhẽo quá rồi." Vạn Khoa Doãn ồn ào, "Coi như là ăn mừng trước một trận thôi mà."
          Những đồng nghiệp khác vừa nghe gọi cơm bên ngoài, toàn bộ đều nhìn sang.
          "Tôi cũng muốn uống trà sữa Hà Ký," Hà Thanh Nhu không động, "Căn tin có giao cơm tới cửa, vừa nhanh lại không tốn thời gian cho công việc, có thể dư thời gian tiếp tục làm, nếu không...... hôm nay mà làm không xong thì mai phải tăng ca hết."
          "Ngày hôm nay nhất định có thể làm xong! Làm không xong không xuống ca!"
          Hà Thanh Nhu ném cho anh ta một chồng tư liệu: "Tinh thần cao như vậy thì đọc hết rồi viết một bản báo cáo cho tôi."
          Vạn Khoa Doãn than thở: "Bản vẽ của tôi còn chưa xong, còn làm thêm bộ báo cáo, e là đêm nay cũng đừng nghĩ tới ngủ nữa rồi!"
          Hà Thanh Nhu liếc anh một cái: "Anh viết tôi liền gọi cơm bên ngoài."
          "Yes Sir~!" Vạn Khoa Doãn đồng ý ngay lập tức, "Tôi đi viết liền!"
          "Muốn ăn cái gì?" Hà Thanh Nhu cười nói, gọi bên ngoài nhanh nhất cũng mất khoảng một giờ, bây giờ gọi là vừa lúc mười hai giờ liền có thể giao tới.
          "Tôm rang, bò hầm, măng chua xào." Gọi món không một chút khách sáo.
          "Những người khác thì sao?"
          Mọi người đều gọi món cho mình, Hà Thanh Nhu ghi lại lại từng tên một: "Còn nữa không?"
          "Một phần mỳ Ý."
          Thanh âm quen thuộc nhưng đã lâu không nghe.
          Tim Hà Thanh Nhu đập mạnh, nhưng không ngẩng đầu, nàng mở app tìm món mỳ Ý, nhấp vào cửa hàng đầu tiên: "Muốn chọn mỳ gì?"
          "Thăn bò sốt tiêu."
           Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Lâm Nại, không khí vốn dĩ đang vui mừng đều im bặt lại, việc ai người nấy làm.
          "Chút hồi mang vào phòng làm việc của tôi."
          "Được."
          Bởi vì hai người đều bận rộn, đã hai ngày nay không gặp mặt nhau rồi, thẳng đến khi cô về phòng, Hà Thanh Nhu mới ngẩng đầu lên.
          .
          Vạn Khoa Doãn cùng một đồng nghiệp nam xuống lầu nhận hàng, vừa bước vào phòng làm việc anh liền hưng phấn reo lên: "Mới nãy trong thang máy đụng được một mỹ nhân, là thực tập sinh ở Bộ phận nhân sự mới tới!"
          Một nữ đồng nghiệp chọc ghẹo anh: "Trách sao, Vạn ca, mùa xuân của anh lại tràn về rồi à?"
          "Tự thấy mình không xứng." Vạn Khoa Doãn lắc đầu liên tục, anh đem mấy hộp trong túi mở ra rồi đặt ngay giữa bàn, bắt chuyện mọi người, "Mọi người mau tới ăn trưa."
          Bụng của mọi người đã đánh trống từ sớm, anh còn chưa nói xong thì mọi người đã vây tới.
          "Oh, nhiều món như vậy, cảm ơn Tổ trưởng nha."
          "Hà tỷ đối với chúng ta thật sự là quá tốt mà!"
          "Còn có trà sữa Hà Ký, thiên đường."
          ...
          Hiện nay thông thường gọi món bên ngoài đều có tặng kèm theo thức uống, vì thế nên Hà Thanh Nhu cũng không có gọi trà sữa riêng, có điều cũng đoán được là ai gọi rồi, nàng chọn ly trà sữa vị truyền thống, cầm theo phần mỳ Ý: "Mọi người ăn trước, tôi lập tức quay về ngay."
          Cửa phòng Tổng giám nửa mở, bên trong có tiếng nói chuyện của một người phụ nữ, Hà Thanh Nhu suy nghĩ, do dự có nên vào hay không, thế nhưng lại bị Lâm Nại bắt gặp.
          "Vào đi."
          Nàng chỉ còn cách đẩy cửa vào.
          Vị trí vốn thuộc về Lâm Nại, lúc này được ngồi bởi một người con gái tóc xoăn khác, trang phục cá tính, cả người mềm oặt dựa vào ghế, hai chân gác lên bàn, nhìn thấy Hà Thanh Nhu vào, chỉ miễn cưỡng liếc mắt nhìn qua.
          Không cần hỏi cũng biết, cô ấy chính là mỹ nhân mới đến thực tập bên Bộ phận nhân sự theo lời Vạn Khoa Doãn vừa nói.
          Sắc mặc Lâm Nại rất khó chịu, giọng nói lạnh nhạt với cô ấy: "Còn không bỏ chân xuống!"
          Cô gái nhướng mày, nhưng không có bất kỳ động tác gì, dường như cô ấy có hơi uất ức, nắm chặt tay vịn trên ghế, nhìn Lâm Nại đầy oán niệm.
          "Dương Hưng Nghi, công ty không phải là nơi để em giương oai." Lâm Nại ẩn nhẫn nói, đã đang cực kỳ không vui.
          "Biết rồi," Dương Hưng Nghi rất không vui mà bỏ chân xuống, đứng lên đi tới trước mặt Lâm Nại, muốn tự tay kéo cánh tay của cô, "A Nại, chị làm gì mà dữ dằn như vậy chứ, dù sao thì phòng làm việc cũng chỉ có hai người chúng ta, có sao đâu."
          Lâm Nại né tránh cô, vô ý liếc nhìn Hà Thanh Nhu đang đứng ở một bên.
          Trên mặt Hà Thanh Nhu không có biểu cảm gì, nàng đem trà sữa với mỳ đặt lên bàn: "Lâm Tổng giám bữa trưa của ngài." Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
          "Thái độ gì!" Dương Hưng Nghi rất bất mãn đối với việc Hà Thanh Nhu không chú ý tới mình, cô trực tiếp cầm ly trà sữa lên, cắm ống hút, hút một hớp nhỏ, lại ghét bỏ mà trả về, "Khó uống quá, mùi vị chẳng nguyên chất gì cả."
          "Không ai cho em uống..." Mặt Lâm Nại trầm như mặt nước, giọng nói mang theo hai phần tức giận, "Ngày mai sáng em mua vé máy bay bay ngay về Bắc Kinh cho tôi, hoặc là tự tôi sẽ gọi điện cho bác Dương!"
          Dương Hưng Nghi cắn răng: "A Nại!"
          .
          Ngày hôm nay khó có được lúc được về nhà trước chín giờ, sắc trời đêm hôm nay rất đẹp, trăng tròn không sao, dưới lầu có rất nhiều người, tốp năm tốp ba cùng tụ tập tán gẫu. Hà Thanh Nhu ngồi trước máy vi tính viết báo cáo, nhưng nửa giờ, chỉ có viết hơn trăm chữ đầu.
          Dự án bộ phận giảm tốc kia đã hoàn tất, trách nhiệm nhẹ đi rất nhiều, liên tục nhiều ngày làm việc trong cường độ cao khiến nàng rất uể oải, Trì Gia Nghi có gọi điện hẹn nàng ngày mai ra ngoài thả lỏng một chút.
          "Bản báo cáo mình còn chưa viết xong, tuần sau đi." Nàng uể oải nói, cũng xoa xoan ấn đường.
          "Buổi sáng cậu viết, buổi tối mình tới đón cậu."
          Hà Thanh Nhu như là phát hiện một chuyện gì đó: "Trần Mính Hàng đi rồi?"
          Bên kia lặng lẽ một lúc lâu, rất lâu sau mới nghe được tiếng trả lời: "Sáng hôm sau bay, công ty gửi cô ấy sang Anh giao lưu học tập, có thể phải đi đến nửa năm."
          Hà Thanh Nhu không nói chuyện, Trì Gia Nghi lại hạ giọng: "Tối hôm qua mình đi tỏ tình với cô ấy, cô ấy không đồng ý nhưng cũng không từ chối."
          Hà Thanh Nhu không muốn lắm lời, Trì Gia Nghi người này luôn ngang bướng không sợ chết, có nói cũng vô ích, không đồng ý còn không đồng nghĩa là từ chối hay sao, cô ấy trước đó rất rõ ràng đã bày tỏ hết bao nhiêu lần rồi, mà Trần Minh còn nhìn không ra à? Nếu Trần Minh thật sự có lòng đối với cô, nhất định sẽ không giả câm giả điếc.
          "Lần này cô ấy đi rồi không biết tới khi nào mới có thể gặp lại được, ngược lại là cậu phải giúp mình đó."
          Hà Thanh Nhu định lên tiếng, đột nhiên có một cuộc gọi khác đến ------ là Lâm Nại, nàng dừng một chút, nhấn từ chối không bắt máy, đáp lại Trì Gia Nghi: "Được rồi, ngày mai tám giờ rưỡi đến cửa tiểu khu chờ cậu, mình còn có việc, cúp máy trước."
          Tin nhắn Wechat chớp nháy, Lâm Nại: Đang làm gì?
          Nàng mở app, trả lời: Vừa nói chuyện trên điện thoại với bạn.
          Lâm Nại: Vậy chị cứ nói tiếp đi.
          Hà Thanh Nhu: Nói xong rồi, có chuyện gì không?
          Đối phương đang nhập tin nhắn, một lúc lâu mới gửi tới: Triển Lãm xe Tây Nam Sơn tổng công ty sẽ phái người xuống, danh sách cùng tư liệu tương ứng tôi sẽ gửi mail qua cho chị, chị chú ý kiểm tra.
          Hà Thanh Nhu: Được, làm phiền.
          Đối phương không có gửi tin nhắn qua nữa, chắc là đang bận chuyện khác rồi, Hà Thanh Nhu mở hộp thư mail ra, nhìn lướt qua một lượt, tổng công ty sẽ phái ba người xuống, đều là cấp bậc cao, một Phó tổng cùng hai Giám đốc.
           Tư liệu của Lâm Nại gửi tới về ba người này được giới thiệu rất cặn kẽ, trong đó có phó tổng là có tiếp xúc qua rồi, Giám đốc nam trung niên này nhìn khá lạ mặt, chắc là mới thăng chức từ chi nhánh khác lên, còn một vị tên Vân Hi Ninh, tuy là chưa gặp qua, nhưng Hà Thanh Nhu thường nghe được khá nhiều lời đồn thổi về cô, bí ẩn, tài giỏi, khéo léo, tinh tế, năng lực cao, thủ đoạn nhiều, và chỉ nhỏ hơn mình có hai tuổi.
           Nghe nói người này rất nghiêm khắc, khó nói chuyện, Hà Thanh Nhu nhìn vào phần trọng tâm trong tư liệu của cô.
          Vừa đọc đến phân nửa, tin nhắn Wechat chớp nháy, Lâm Nại: Xuống đây đi.
          Hà Thanh Nhu nghi hoặc, còn chưa kịp trả lời tin nhắn của đối phương, liền có một tin gửi tới: Tôi chờ chị ở dưới lầu.
          Hà Thanh Nhu sửng sốt: Làm gì?
          Lâm Nại: Ăn tối.
          Sau đó lập tức bổ sung thêm một câu: Ở quán trà trong khu nội thành.
          Bây giờ cũng gầm 10 giờ rồi, Hà Thanh Nhu nhắm mắt, mím chặt môi: Khuya lắm rồi, hôm nào đi!
          Đối phương nhập tin nhắn một hồi lâu, mới gửi tin qua: Một giờ mới đóng, không khuya, tôi chờ chị.
          Giọng điệu rất kiên quyết.
          Suy nghĩ một chút, Hà Thanh Nhu nhắn lại: Tôi thay quần áo trước.


          Hết chương 6.


          ---------------


          To be continued.