Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 1





          Thứ bảy, tháng sáu năm 15, tối hôm nay, một cơn mưa to bất chợt đổ ào xuống, khí trời âm u mây đen chồng chất, đem cái Thành Nam này gói gọn trong bầu không khí mưa bụi dày đặc, cây bạch du hai bên đường lắc lư theo gió, lá xanh được nước mưa tẩy sạch từng lớp bụi bám trên mặt.
          Bởi vì trận mưa lớn này, trên đường rất ít người qua lại, xe cộ càng thêm thưa thớt.
          Cách khoảng một kilometer, là khu buôn bán phồn hoa, nhà cao san sát, từng con phố tung hoành ngang dọc, chín giờ mưa tạnh, một góc phố từ quạnh quẽ chuyển dần sang náo nhiệt, từng đoàn người ồn ào rộn ràng náo động.
          Phía đông khu buôn bán, là một dãy các quán bar, thiên đường điên đảo cuồng hoan, đèn đuốc sáng trưng, ngày đêm không tắt, nhất là trong khoảng từ nửa đêm đến tờ mờ sáng, nam nam nữ nữ, say say tỉnh tỉnh, sung sướng thêm điên cuồng.
          Cuối con đường, tại một căn phòng cao cấp trong quán bar, hai thân ảnh triền miên dựa sát vào nhau.
          Ánh đèn hoàng hôn mang lại hiệu quả thư giãn, lại góp phần tăng thêm độ ái muội. Kiều diễm, tựa như tinh hỏa liêu nguyên, phụt một tiếng liền thành hỏa thế liêu nhân, bùng cháy hừng hực, không gì dập tắt được.
          Hôm nay Hà Thanh Nhu vốn cùng bạn đến chơi, không nghĩ đến gặp được một nửa phù hợp, lần đầu tiên 419, trước đó nàng còn có chút giãy giụa lo lắng, thế nhưng sau đó mọi thứ liền tan thành mây khói.
          ...
          Trong quá khứ hai mươi tám năm từ trước đến nay, nàng luôn bảo thủ rụt rè, trong công việc như vậy, khi yêu đương cũng như vậy, mối tình duy nhất từ thời đại học, bầu không khí xã hội khi ấy còn chưa được thoáng như hiện nay, hai cô bé làm sao mà dám quang minh chính đại, bình thường đều che che giấu giấu, rất sợ bị người khác phát hiện.
          Lúc đó tất cả mọi người còn vô cùng thuần khiết, không hiểu biết nhiều về những thứ này, liên tiếp hôn sâm vài cái đã thấy mặt đỏ đến mang tai hết nửa ngày, chính vì vậy lại càng cảm thấy thẹn thùng, nào dám theo đuổi vị ngon cuối cùng.
          Lúc ở quán bar, có rất nhiều người bước đến tiếp cận nàng, đều bị nàng uyển chuyển từ chối, chỉ duy người này, có chỗ bất đồng.
          Cô cao hơn nửa đầu so với Hà Thanh Nhu, cặp chân dài, vóc người tỉ lệ vàng, quần màu xanh olive đen, bộ ngực như ẩn như hiện, gợi cảm cực kỳ, cùng với đó chính là khuôn mặt của cô đã có ba phần anh khí, mắt dài mũi cao, ngũ quan thâm thúy, có chút cấm dục lãnh đạm.
          Cô mời Hà Thanh Nhu uống rượu, ý tứ ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
          Hà Thanh Nhu uống, sau đó ôm, hôn môi, nước chảy thành sông, từ thiển thường triếp chỉ đến đầu lưỡi triền miên truy đuổi, ở một góc tối trên ghế salon, giao cảnh ôn tồn, trêu chọc lẫn nhau đến xương khớp cũng mền nhũn ra.
          Có lẽ là bởi vì trong quán bar đều là nữ đồng, không có nhiều cố kỵ như vậy, nàng mới can đảm đáp lại.
          Người này rất đúng mực, tay chỉ ôm lấy phần eo của nàng, không thêm động tác dư thừa nào, tính tự kiểm rất tốt.
          Cô lại lấy một loại tư thế tuyệt đối chiếm làm của riêng mà giữ lấy Hà Thanh Nhu, dùng một tay nắm lấy cằm của Hà Thanh Nhu, hôn, không ngừng mà đòi lấy.
          Ngang ngược, nhưng cũng lưu luyến.
          Nhìn tướng mạo, cô hẳn là nhỏ hơn so với Hà Thanh Nhu, thế nhưng kinh nghiệm lại thành thạo hơn rất nhiều.
          "Có muốn đến khách sạn hay không?" Cô nhẹ giọng hỏi thăm bên tai Hà Thanh Nhu.
          Nhiệt khí mỏng manh thổi qua sau tai, ngưa ngứa lại nhẹ nhàng, Hà Thanh Nhu dừng một chút, mặt chôn trong cần cổ của cô, có chút do dự, mặc dù nàng là trời sinh đã cong, thế như bình thường đều tự cấp tự túc, vẫn chưa cùng người con gái nào làm qua.
          Đại khái là do rượu quấy phá, ma xui quỷ khiến, nàng lại gật đầu: "Được."
          Các nàng mất khoảng mười phút đồng hồ lái xe đến khách sạn, sau đó lại ở trên xe cả gan ôm hôn nồng nàn, dính chặt như mật đường, khó bỏ khó rời, không quan tâm đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của người qua đường.
          Sau đó là đặt phòng, rồi mới có một màn như thế kia.
          ...
          .
          Một đêm phóng túng thoả thích, Hà Thanh Nhu mệt mỏi ngay cả giơ tay thôi cũng không có sức, ngủ đến mơ mơ màng màng, đại khái vào lúc tờ mờ sáng, trong lúc mơ màng, người nọ lại dụ dỗ nàng thêm một lần, cảm giác như muốn đem nàng nuốt sống vào bụng vậy, hầu như muốn vò nát nàng.
          Vui sướng qua đi, Hà Thanh Nhu trực tiếp ngủ như chết, ngay cả khi người ta đi mất nàng cũng không chút hay biết gì.
          Thẳng đến hơn mười một giờ, nàng mới giật mình tỉnh giấc, từ đống chăn mền ngổn ngang đứng dậy, tùy tiện mặc váy vào, vừa đúng bắt gặp ngay lúc nhân viên phục vụ mang bữa ăn đến.
          Gian phòng là người nọ đặt, nàng còn chưa kịp gọi điện thoại đặt bữa ăn, chắc là đối phương trước khi đi đã đặt cho nàng.
          "Xin chào, đây là bữa sáng Lâm tiểu thư đặt cho cô, chúc cô dùng ngon miệng." Nhân viên phục vụ dọn bàn xong liền nói.
          "Cảm ơn." Nàng khẽ cúi đầu, ngại ngùng nhìn nhân viên phục vụ.
          Chăn mền xốc xếch, giấy vệ sinh trong thùng rác, không có một chút gì là không phải đang nhắc nhở nàng về sự điên cuồng của tối hôm qua.
          "Xin đừng khách sáo, cần gì thêm xin cứ gọi thẳng vào đường dây của tiếp tân, chúng tôi mong cô có được sự thoải mái nhất có thể." Nhân viên phục vụ thức thời lui ra khỏi phòng, còn rất hiểu ý mà khép cả cửa phòng lại.
          Chân mỏi nhừ, thoàn thân mềm nhũng không còn sức lực, loại cảm giác nóng rực của tối hôm qua như có như không để lại trên người, kéo dài không tan, Hà Thanh Nhu không khỏi có chút đỏ mặt.
          Thời gian check out của khách sạn là trước 1 giờ chiều, nàng hiện tại không muốn gì cả, chỉ muốn tắm rửa trước. Cởi váy, nhìn vào tấm kính đứng (floor mirro) trong phòng tắm, có thể nhìn thấy rõ ràng trên ngực, trên xương quai xanh có nhiều vết hôn mập mờ phân bố rải rác.
          Da của nàng rất trắng, vết tích xanh tím liền có vẻ phá lệ nổi bật.
          Người này thực sự là...
          Lúc đó đã cố không để cô ấy làm, kết quả vẫn để lại vài vết, cũng may là vị trí tầm mắt không nhìn thấy, còn có thể hơi chút che lại được.
          Tắm rửa xong, thổi khô tóc, Hà Thanh Nhu theo thói quen lấy di động ra lướt vài cái, cô bạn thân Trì Gian Nghi có gửi cho nàng khoảng mười tin nhắn trên Wechat lúc 10 giờ --
          Gia nghi: Dậy chưa?
          Gia nghi: Chủ quán nói, tối hôm qua cậu theo chân một mỹ nhân có tiền, một đêm xuân tiêu lật sóng hồng a ~
          Gia nghi: Đến bây giờ còn chưa thức, sợ là chiến hỏa liên miên suốt đêm đến sáng rồi. Hà... hà... hà
          Gia nghi: Thật là ngưỡng mộ ~
          Hà Thanh Nhu nhất thời ngượng ngùng, vàng tai đỏ bừng bừng, nhanh chóng đổi chủ đề: Còn cậu? Cùng Trần Mính Hành đến đâu rồi?
          Quán bar tối hôm qua các nàng đến là một quán bar les, hoàn cảnh cũng tương đối sáng sủa, âm nhạc tương đối yên ắng, ngược lại tiêu phí thì khá cao, cùng Trần Mính Hành, đó là đối tượng thầm mến của Trì Gian Nghi, hôm qua mới từ Thượng Hải về Thành Nam, nên tối hôm qua Trì Gian Nghi mời vài người bạn tốt cùng cô đón gió tẩy trần.
          Giao diện chat thông báo đối tượng đang nhập liệu.
          Gia Nghi: Tốt! Được! Được!
          Ngay sau đó lại thêm một tin: Mình đưa người ta về nhà mình, cả đêm cùng xem Tivi, cậu có tin được không? Còn là phim tài liệu về thế giới động vật nữa chứ!
          Gia Nghi: Ngay cả tay còn mò không tới!
          Gia Nghi: Chịu đựng đến ba bố giờ, cảm giác linh hồn như sắp thăng hoa tới nơi, xoay người nằm ngủ trên salon luôn, may là sáng sớm nay chưa có lạnh chết mình.
          Gia Nghi: Bảy giờ hơn dậy làm điểm tâm, đưa người ta về nhà, vừa mới từ tiểu khu chạy ra.
          Hà Thanh Nhu cau mày, ngón tay trắng nõn cực nhanh bấm bấm vào bàn phiếm: Về nhà ngủ thêm một hồi đi.
          Gia Nghi: Ừ, tối nay mời cậu ăn cơm, hiếu kỳ... ha... ha... ha...
          Trong nháy mắt, mặt nàng nóng đến lợi hại, cách màn hình cũng cảm giác thấy xấu hổ đến luống cuống, đánh vài chữ, lại xóa đi, một lần nữa mới đánh lại: Cậu nhanh về nhà đi!
          Gửi xong tin liền để điện thoại xuống, không để ý đến cái chuyện mất mặt này nữa.
          Nàng đơn giản xử lý một phen, đem mọi thứ cất xong, chuẩn bị về nhà. Lúc cầm túi xách lên mới phát hiện, túi xách đang đè lấy một tờ giấy, trắng phau, mặt trên dùng bút máy viết -- Lâm Nại, phía sau là một chuỗi số điện thoại, chữ viết mạnh mẽ, hàng chữ màu đen trên nền trắng tạo độ tương phản cao, rất đẹp mắt.
          Hà Thanh Nhu do dự trong chốc lát, đem tờ giấy bỏ lại xuống bàn, không mang theo.
          Khách sạn cách chỗ ở của Hà Thanh Nhu khá xa, ngồi xe buýt phải chạy hơn nửa cái thành phố, nàng cực kỳ mệt mỏi, vừa ra khỏi khách sạn liền bắt Taxi về ngay.
          Lộ trình từ nơi đây đến tiểu khu khoảng chừng 40 phút, nàng vừa chợp mắt trong giây lát liền tới nơi. Thanh toán tiền xe, nàng ôn nhu cùng tài xế nói lời cảm ơn, thong thả đi vào nhà.
          Nam Thành tấc đất tấc vàng, khu vực nội thành mới phát triển nhanh chóng, tiền thuê nhà đắt vô cùng, đầu năm nay nàng vừa dời đến khu cũ trong thành phố này, hai phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp, tiền thuê 2500, cũng xem như có thể chấp nhận được.
          Nhà tại khu này hầu như đếu có nét cũ kỹ, tiểu khu này hơi đông, cây xanh cùng cơ sở vật chất cũng không tệ, dọc đường đi đủ loại cây sồi xanh cùng thùy dương, xanh um tươi tốt, lá cây xanh thẵm cho thấy sự phát triển mạnh mẽ của cây cối.
          Nàng ở lầu tám, lầu này có sáu nhà, đối diện nhà nàng là một cặp vợ chồng trung niên, lúc trở về vừa lúc gặp được họ, cả hai khách sáo chào hỏi lẫn nhau.
          Đi tới cửa nhà, nàng lấy chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa, di động lúc này lại vang lên, là điện thoại công ty gọi đến.
          Trong điện thoại truyền đến tiếng nức nở: "Hà tỷ, bản thiết kế xảy ra vấn đề..."


          Hết chương 1.


          ---------------
          Chương đầu tiên!! Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!! (ง ื▿ ื)ว