Câu Chuyện Mà Anh Không Biết

Chương 13




Giang Thiệu Minh lái xe đến nhà trẻ của Thành Húc. Sắp đến giờ tan học, bên ngoài cổng trường đã có rất nhiều phụ hyunh đợi sẵn. Anh ngồi trong xe, nhìn cảnh tượng ngoài kia qua lớp kính tối màu, tựa như một thế giới khác. Anh vô thức xoay xoay điếu thuốc trên tay, đến lúc định thần lại, anh nhìn ngón áp út, ánh mắt thoáng chút cô đơn. Lộ Chi Phán từng đố anh vì sao người ta lại chọn đeo nhẫn vào ngón áp út, sau đó, cô úp hai bàn tay vào nhau, gập hai ngón giữa vào trong, rồi lần lượt tách ngón cái, ngón trỏ và ngón út ra. Cô nói, tất cả các ngón đều có thể tách rời nhau, chỉ riêng hai ngón áp út là không thể. Chính vì thế người ta mới đeo nhẫn vào ngón áp út, để hai người vĩnh viễn không thể rời xa nhau.

Lúc này, Lộ Chi Phán đã tới đón Thành Húc. Giang Thiệu Minh nheo mắt nhìn về phía vợ và con trai. Không rõ Thành Húc nói gì, thỉnh thoảng Lộ Chi Phán đáp lại một hai câu. Dường như nhận ra mình đang lơ đễnh khi ở cùng con trai, cô ngồi xuống, tươi cười dỗ dành Thành Húc rồi bế thằng bé lên. Giang Thiệu Minh cứ ngồi yên dõi theo cho đến khi bóng dáng hai mẹ con họ khuất khỏi tầm nhìn. Lộ Chi Phán là một người vừa lí trí, vừa cảm tính. Rõ ràng nội tâm cô giàu tình cảm nhưng hành động lại rất lí trí, cho dù ở thời điểm yếu đuối nhất, cô vẫn có thể đưa ra quyết định mà không bị ảnh hưởng bởi điều gì. Anh thực sự không biết đây được coi là ưu điểm hay nhược điểm của cô. Tuy nhiên, anh có thể chắc chắn rằng, dù năm xưa đã xảy ra chuyện gì, dù thái độ của anh đối với Lộ Chi Phán có thay đổi thế nào, thì tình cảm của anh dành cho Thành Húc sẽ không bị ảnh hưởng.

Đám đông bên ngoài nhà trẻ thưa dần, con đường thoáng cái trở nên rộng hơn. Giang Thiệu Minh khởi động xe rời đi. Khi ra đến đường lớn, điện thoại bỗng đổ chuông, anh nhìn dãy số xa lạ hiện trên màn hình. Chuông reo lần thứ hai, anh mới uể oải nhấc máy lên nghe.

"Là em!" Tống Ngữ Vi dè dặt, "Em...".

Dù là nghe qua điện thoại, nhưng Giang Thiệu Minh có thể cảm nhận được đối phương có rất nhiều điều muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu.

"Tôi biết rồi." Anh lên tiếng.

"Mai em ra viện. Anh có đến không?"

Giang Thiệu Minh nhìn phía trước, ngón tay khẽ gõ xuống lo lắng, "Cô đã chuẩn bị tốt chứng cứ chưa?".

"Chứng cứ? Thiệu Minh, anh đừng như vậy với em có được không? Anh như vậy, sẽ khiến em rất đau lòng."

Giang Thiệu Minh trầm mặc giây lát, "Tôi biết rồi, mai tôi sẽ tới."

Cúp máy, anh lái xe đến thẳng bệnh viện Tá Minh. Bệnh viện này do bố của Lưu Lỗi thành lập, về sau bố anh cũng đầu tư khá nhiều. Người nhà họ Giang trước giờ đều tới đây khám sức khỏe.

Giang Thiệu Minh đã nghe ngóng được hôm nay bố của Lưu Lỗi không có mặt ở bệnh viện. Anh đến gặp trợ lý tên Tiểu Trần, người này quản lý tất cả hồ sơ bệnh án của nhà họ Giang. Khi được Giang Thiệu Minh yêu cầu xem bệnh án trước kia, Tiểu Trần không hề nghi ngờ gì, lập tức lấy tài liệu ra cho anh xem.

Giang Thiệu Minh xem một lúc lâu rồi hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao? Tôi muốn toàn bộ bệnh án của tôi."

Tiểu Trần ngẩn ra một lát, sau đó đưa Giang Thiệu Minh đến một phòng hồ sơ khác. Tiểu Trần biết quan hệ thân thiết giữa hai nhà Giang - Lưu, nên không có gì phải đề phòng.

Giang Thiệu Minh quan sát gian phòng, hồ sơ được cất giữ ở đây chắc chắn đều là tài liệu mật, liên quan đến tình hình sức khỏe của gia đình anh. Những thứ này có ảnh hưởng rất lớn đối với công ty.

"Để tôi tự xem! Anh cứ đi làm việc của anh đi!" Anh từ tốn nói.

Tiểu Trần gật đầu, "Nếu có vấn đề gì, anh cứ gọi tôi".

"Tiểu Trần!" Giang Thiệu Minh nhìn anh ta, "Tôi chỉ tình cờ đến thôi, không có ý gì khác. Nhưng anh cũng nên biết người già hay nghĩ ngợi lung tung, chuyện tôi đến đây...".

"Tôi biết, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra."

Giang Thiệu Minh không nói gì nữa, ngồi xuống xem tài liệu. Ngoài bệnh án của anh, ở đây còn có đầy đủ bệnh án của ông nội, bố mẹ và cả con trai anh. Anh mở tập hồ sơ của Thành Húc, trong đó có một vài tấm ảnh và phiếu kết quả xét nghiệm. Tình hình sức khỏe của thằng bé rất tốt.

Anh tiếp tục xem hồ sơ của mình, từ khi sinh ra, một vài lần ốm nặng, tất cả đều được ghi chép cụ thể. Đến khi trông thấy dòng chữ "thụ tinh ống nghiệm thất bại", anh dừng lại, đọc kĩ từ thời gian cho đến kết luận.

Thụ tinh ống nghiệm lần thứ nhất thất bại, lần thứ hai thất bại.

Anh tiếp tục đọc, nhưng không còn gì ngoài hai lần đó.

Vậy là sao?

Anh xem kĩ lại một lần nữa thời gian làm phẫu thuật. Khoảng hai, ba tháng trước vụ tai nạn, tức là tháng Chín, họ bắt đầu làm phẫu thuật. Đó là thời điểm Lộ Chi Phán vừa mới đến nhà họ Giang. Điều này chứng tỏ Lộ Chi Phán đến nhà họ Giang đúng là với mục đích sinh cháu trai nối dõi cho dòng họ. Nhưng cả hai cuộc phẫu thuật đã thất bại, vì sao Thành Húc vẫn ra đời?

Ra khỏi phòng lưu trữ, Giang Thiệu Minh cảm thấy mình như vừa bị sa vào một tấm lưới. Anh biết mình đã đến rất gần với sự thật, chỉ còn cách một lớp giấy mỏng nữa mà thôi. Thế nhưng anh lại không biết làm sao để chọc thủng lớp giấy đó, càng không biết nó nằm ở đâu để phá hủy.

Anh rời khỏi bệnh viện, hoàn toàn chắc chắn rằng Lộ Chi Phán không phải cô gái mà anh từng yêu trước đây. Anh ngồi vào trong xe, nhắm nghiền hai mắt, tưởng tượng đến bóng lưng người con gái nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của mình. Cô ta cứ chạy mãi, chạy mãi về phía trước, để mặc anh đuổi theo đằng sau. Trong ánh chiều tà, cô ta chậm rãi quay lại, khẽ mỉm cười với anh. Đó là gương mặt của Tống Ngữ Vi.

Thực ra anh đã tin rồi, tin rằng Tống Ngữ Vi mới là người con gái anh từng yêu say đắm, và vì một lí do nào đó đã rời xa anh.

Anh và Lộ Chi Phán làm thụ tinh ống nghiệm thất bại. Liệu anh có sẵn sàng chạm vào một người phụ nữ xa lạ không? Không thể nào! Nhất là khi trái tim anh đã thuộc về một người khác.

Nếu vậy, Thành Húc làm sao ra đời?

Anh nắm chặt tay lại, nhất định anh sẽ tìm ra chân tướng.

Nhận được điện thoại của Giang Thiệu Minh, Trần Song Bân không khỏi kinh ngạc. Mấy hôm trước bọn họ gọi Giang Thiệu Minh ra ngoài chơi, anh nói đang đi công tác, lúc đó họ còn cho rằng Giang Thiệu Minh kiếm cớ từ chối, vậy mà hôm nay lại chủ động hẹn gặp. Từ sau khi Giang Thiệu Minh xảy ra tai nạn, bọn họ liên lạc ít dần, dù có gặp nhau cũng vẫn còn cảm giác xa cách.

Ra khỏi nhà, Trần Song Bân chợt nhớ ra, gọi điện cho Lưu Lỗi và Thái Văn Hựu, biết Giang Thiệu Minh không hẹn hai người kia, anh ta lại càng lấy làm lạ. Vừa lái xe, Trần Song Bân vừa nói chuyện qua điện thoại với Thái Văn Hựu: "Cậu nói xem, vì sao cậu ấy chỉ hẹn gặp một mình tôi?".

Thái Văn Hựu là người hay suy nghĩ, mở miệng liền dặn dò Trần Song Bân: "Cậu gặp Thiệu Minh nhớ chú ý lời nói".

"Thế là thế nào? Chẳng lẽ thực sự là Hồng Môn Yến?"

"Cậu không cần căng thẳng, chắc cũng không có chuyện gì đâu, chỉ cần cậu cẩn thận lời nói là được. Thiệu Minh trước giờ vẫn không có ý định tìm lại trí nhớ, nhưng có lẽ đã xảy ra chuyện gì kích động khiến cậu ấy thay đổi quyết định. Chúng ta là bạn thân, biết rất nhiều chuyện trong quá khứ của Thiệu Minh, nên cậu ấy muốn bắt đầu khai thác từ chúng ta."

"Tôi phải làm gì đây? Hay là không đi nữa?"

"Tôi cũng chỉ đoán vậy thôi. Cậu không đi lần này thì còn lần sau, có trốn mãi được đâu. Đừng lo quá, Thiệu Minh không làm gì được cậu đâu. Có thể cậu ấy chỉ muốn ôn lại chuyện cũ với cậu mà thôi."

Trần Song Bân cúp máy, càng lúc càng cảm thấy căng thẳng. Đến nơi, trông thấy Giang Thiệu Minh đã ngồi đợi sẵn trong phòng VIP, Trần Song Bân lập tức cười xởi lởi: "Thiệu Minh, cậu thấy tôi nhanh không? Cũng chỉ có cậu gọi tôi mới đến nhanh vậy đó, nếu là Lưu Lỗi hay Thái Văn Hựu thì còn lâu tôi mới bò ra khỏi nhà!".

Giang Thiệu Minh cười, "Chắc tôi phải ghi âm lại câu nói này của cậu rồi cho hai người kia nghe!".

"Thế là không hay đâu nhé!" Trần Song Bân ngồi xuống, "Sao hôm nay lại chủ động hẹn gặp tôi thế?".

"Stress vì công việc, muốn kiếm người uống rượu giải sầu. Cậu cũng biết Lưu Lỗi chỉ giỏi uống rượu chứ chẳng nói được câu nào tử tế, còn Thái Văn Hựu lại lắm lời. Haiz, chỉ có cậu là vừa uống được vừa nói chuyện thoải mái thôi."

Giang Thiệu Minh vừa nói vừa rót rượu cho Trần Song Bân.

"Thế thì cậu tìm đúng người rồi đấy! Bạn bè cả, cậu có chuyện không vui, đương nhiên tôi sẵn sàng uống cùng!" Trần Song Bân nhận lấy li rượu, cạn sạch.

Giang Thiệu Minh cũng tự rót rượu cho mình, "Cụng li!".

Trần Song Bân cười ha hả, "Thiệu Minh này, tôi xin lỗi chuyện lần trước nhé.Về nhà tôi cứ nghĩ mãi, làm sao tôi lại có thể nói như vậy trước mặt mọi người chứ, thật là không nể mặt cậu. Dù cậu không trách tôi nhưng tôi vẫn thấy áy náy, hôm nay tôi phải uống phạt, cậu đừng cản tôi!".

Nói đoạn, anh ta cầm chai rượu lên, rót đầy vào li rồi uống cạn.

Giang Thiệu Minh nhìn Trần Song Bân, ánh mắt lạnh băng, "Đã là bạn bè thì sao phải câu nệ như thế! Chuyện chẳng có gì mà cậu lại tự phạt mình uống nhiều rượu như vậy?".

Trần Song Bân dường như không nghe thấy những gì Giang Thiệu Minh nói, chỉ chăm chú thưởng thức rượu.

"Òa, rượu ngon thật đấy! Hương vị đúng là chuẩn..."

Sắc mặt Giang Thiệu Minh trầm ngâm, thái độ của Trần Song Bân chứng tỏ anh ta sẽ không dự định tiết lộ điều gì với anh.

Quả nhiên, cạn chén một hồi, Trần Song Bân đã say khướt.

Tỉnh lại, Trần Song Bân có cảm giác mình vừa sống sót sau một vụ tai nạn. Anh ta lập tức đến gặp hai người bạn của mình để báo cáo tình hình. Biết Giang Thiệu Minh không hề liên lạc với họ, Trần Song Bân vô cùng bất mãn: "Sao lại chọn tôi chứ? Hả?".

"Thiệu Minh thông minh mà, biết cậu dễ mở miệng nhất nên mới tìm cậu hỏi cung!"

"Cậu chết đi! May mà tôi nhanh trí, uống say bất tỉnh luôn, chứ không thì không biết đã khai ra những gì rồi! Nghĩ lại vẫn thấy căng thẳng."

"Được rồi, xong rồi, giả bộ cái gì chứ!" Lưu Lỗi lơ đễnh.

Trần Song Bân thở dài, "Này, không hiểu vì sao Thiệu Minh đột nhiên muốn tìm hiểu chuyện quá khứ nhỉ? Nếu bác Giang biết chắc sẽ lo lắm."

"Cậu ấy muốn tìm lại trí nhớ thì có gì sai chứ! Vì sao cậu ấy phải chấp nhận sự sắp đặt hiện tại? Cậu ấy có quyền lựa chọn cuộc sống của mình!" Thái Văn Hựu từ tốn nói.

"Thế thì chúng ta nên nói sự thật với cậu ấy?"

Thái Văn Hựu cười, "Thiệu Minh tìm hiểu quá khứ và chúng ta nói với cậu ấy lại là hai việc khác nhau!".

Lưu Lỗi và Trần Song Bân lập tức hiểu ra. Giang Thiệu Minh có thể khôi phục trí nhớ, nhưng tuyệt đối không phải nghe từ miệng họ, bởi họ đã đồng ý với bố mẹ Giang Thiệu Minh rằng sẽ giữ kín bí mật này.

Lộ Chi Phán đang nấu cơm thì nghe thấy tiếng Thành Húc gọi bố. Giang Thiệu Minh đã về rồi ư? Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng, liên tục tự nhủ bản thân: anh ấy về cũng không sao cả. Thế nhưng, vì lơ đễnh nên cô đã bị đứt tay khi đang thái rau. May mà lưỡi dao sượt qua móng tay cái nên đầu ngón tay chỉ chảy một chút máu. Cô tiếc nuối nhìn móng tay dài giờ đã bị cắt ngang, băn khoăn không biết nên cắt bỏ hay cứ để vậy. Nếu giữ lại, không cẩn thận sẽ bị chảy máu, nhưng biết đâu nó sẽ tự liền và dài ra? Thật khó nghĩ, cô không biết nữa...

Có những việc một khi đã xảy ra thì không thể giả vờ như chưa xảy ra.

Lộ Chi Phán tiếp tục nấu cơm, ép bản thân không suy nghĩ miên man nữa. Lúc dọn bàn ăn, cô nghe thấy tiếng hai bố con nói cười vui vẻ ngoài phòng khách. Thành Húc mang vở ra cho Giang Thiệu Minh kiểm tra bài tập, rồi hỏi bố đã đi đâu mấy ngày qua.

"Ăn cơm thôi!" Lộ Chi Phán chủ động lên tiếng khi Giang Thiệu Minh trông thấy cô đang nhìn hai bố con.

"Oa! Được ăn cơm rồi!" Thành Húc reo lên mừng rỡ, kéo tay bố đi tới bàn ăn.

Cậu bé ngồi bên cạnh Giang Thiệu Minh, vừa ăn vừa kể chuyện ở nhà trẻ cho bố nghe. Lộ Chi Phán chỉ lặng lẽ ăn cơm, để mặc hai bố con trò chuyện. Giang Thiệu Minh thường ngày không cho con trai nói chuyện trong khi ăn, nhưng hôm nay lại rất hưởng ứng. Có lẽ anh biết nếu lúc này thằng bé không lên tiếng thì bầu không khí sẽ vô cùng bí bách.

Thành Húc vẫn là trẻ con, vô tư líu lo đủ thứ chuyện, không hề biết bố và mẹ mình đang "chiến tranh lạnh".

Ăn cơm xong, Lộ Chi Phán thu dọn bát đĩa, Giang Thiệu Minh muốn dẫn con trai ra ngoài tản bộ. Nhóc Thành Húc nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, nói: "Mẹ ơi, đi tản bộ thôi!".

Giang Thiệu Minh im lặng, Lộ Chi Phán mỉm cười với con trai: "Ý con là lát đi về con sẽ rửa bát đĩa phải không?".

Thành Húc cười khúc khích, "Vậy con và bố đi đây!".

Lộ Chi Phán lắc đầu cười. Nhìn hai bố con họ ra khỏi cửa, gương mặt cô lập tức trở nên buồn bã. Trong lúc rửa bát, cô đánh vỡ một chiếc đĩa, tựa như cuộc sống vốn đang bình lặng bỗng dưng bị xáo trộn.

Dọn dẹp phòng bếp xong, Lộ Chi Phán gọi điện cho Ôn Khả Vân. Giọng nói của bà tràn ngập vui vẻ và hân hoan. Bà kể đã đi thăm thú rất nhiều nơi, mua rất nhiều quà. Ở nhà họ Giang đã vài năm, Lộ Chi Phán biết Ôn Khả Vân hết lòng chăm lo cho gia đình, thậm chí hy sinh cả tuổi trẻ và thời gian riêng tư. Chẳng mấy khi bà có cơ hội thư giãn như bây giờ, cô thực lòng không muốn phá vỡ niềm vui của bà.

Cúp máy, Lộ Chi Phán thở dài. Trên đời làm gì có bí mật nào được giữ kín mãi mãi, Giang Thiệu Minh tìm ra chân tướng chỉ là chuyện sớm muộn. Dẫu biết vậy, Nhưng cô không muốn chủ động nói với anh, làm thế chẳng khác nào phải thừa nhận những điều bản thân không muốn thừa nhận. Hơn nữa, cô cũng không có quyền đưa ra bất kì quyết định nào, tất cả phụ thuộc vào vợ chồng Giang Trọng Đạt.

Đi tản bộ về, Giang Thiệu Minh liền giúp con trai tắm rửa rồi kể chuyện cho thằng bé nghe. Hôm nay, Thành Húc cực kì vui vẻ, miệng cứ líu lo không ngớt. Lộ Chi Phán đứng ngoài hành lang, đột nhiên nghĩ, sau khi cô ra đi, Thành Húc ở lại đây chắc chắn vẫn sẽ được chăm sóc tốt, Giang Thiệu Minh thực sự là một người cha mẫu mực. Cô nắm chặt tay, thời điểm anh biết được toàn bộ sự thật, cô sẽ rời khỏi nhà họ Giang.

Vì sao bỗng dưng lại có cảm giác bi thương thế này? Chẳng qua chỉ là ra đi muộn vài năm thôi mà! Đáng lẽ cô đã phải rời khỏi đây ngay sau khi sinh hạ Thành Húc, như vậy thì những phiền phức hiện tại mới không xảy ra.

Trong phòng Thành Húc không còn giọng nói của Giang Thiệu Minh, Lộ Chi Phán vội vàng quay về phòng ngủ, nghĩ xem lát nữa phải đối mặt với anh thế nào. Nghe tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, không hề dừng lại trước cửa phòng, cô bất giác cảm thấy hoảng loạn. Cô lao ra khỏi phòng, nhìn theo bóng lưng anh, "Anh đi đâu?".

Giang Thiệu Minh quay người lại. Ánh đèn mờ ảo cũng không ngăn nổi anh trông thấy rõ sắc mặt cô. Cô dường như gầy đi nhiều, da dẻ tái nhợt. Có lẽ những ngày qua đối với cô rất khó khăn. Nhưng một khi anh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Anh thực sự không hiểu vì sao cô lại cố chấp đến vậy, vì sao nhất định không chịu nói ra sự thật? Làm sao cô có thể hiểu được cảm giác bị người thân lừa gạt khó chịu đến mức nào?

"Em lấy tư cách gì để hỏi anh câu này?" Anh lạnh lùng nhìn cô.

Tư cách gì ư? Lộ Chi Phán sửng sốt. Đúng vậy, cô có tư cách gì mà hỏi anh câu này chứ! Cô là vợ anh sao? Không phải, ngay cả chính cô cũng nghi ngờ điều đó, huống chi là anh!

"Tư cách gì... quan trọng lắm sao?"

"Em cảm thấy không quan trọng à?" Giang Thiệu Minh nhếch môi cười. Nhiều lúc cô thành thực đến nỗi khiến người khác không biết phải nói gì! Một chút can đảm thừa nhận mình là vợ mà cô cũng không có, hoặc cứ mặt dày nói dối anh cũng được, nhưng cô không làm thế! Sự thành thực ngấm vào máu của cô khiến người khác phải căm hận.

Lộ Chi Phán mím chặt môi, không nói gì nữa, sắc mặt trắng bệch.

Giang Thiệu Minh nhìn cô một lát mới lại hỏi: "Em thực sự không có ý định nói với anh sao?".

Lộ Chi Phán vẫn im lặng. Thái độ này của cô đã nằm trong dự liệu của Giang Thiệu Minh, vì thế anh không hề thất vọng hay ngạc nhiên.

"Bạn bè của anh không thích em, không chấp nhận em, là bởi vì họ cho rằng Tiểu Húc..."

Giang Thiệu Minh đột nhiên dừng lại. Họ đang đứng ngoài hành lang, nói ra những lời này sợ rằng Thành Húc nghe được thì không tốt. Anh bước nhanh vào thư phòng, Lộ Chi Phán cũng đi theo.

Đóng cửa lại, Giang Thiệu Minh nói tiếp: "Họ đối với em như thế là bởi họ cho rằng Tiểu Húc không phải con trai anh, cho rằng em đang hưởng thụ những thứ không thuộc về mình".

Hóa ra là vậy! Cô tưởng rằng bọn họ không thích mình chỉ vì cô đã cướp đoạt thứ thuộc về người khác, không ngờ bọn họ còn hoài nghi cả con trai của cô.

"Giang Thiệu Minh, anh muốn nghĩ về em thế nào cũng được, nhưng anh không thể nghi ngờ Tiểu Húc. Nó là con trai anh. Em lấy tính mạng của mình ra để bảo đảm!" Lộ Chi Phán nhắm nghiền đôi mắt đã ướt. Không sao cả, ngày này cuối cùng đã đến!

Nhìn cô như vậy, Giang Thiệu Minh bỗng cảm thấy cô thật đáng thương. Anh quay mặt đi, sợ rằng bản thân không kiềm chế được sẽ thốt lên một câu: thôi vậy, không suy nghĩ nữa, không truy cứu chuyện gì nữa!

Không thể được, anh không thể làm vậy. Những người từng xuất hiện trong cuộc đời anh có lẽ cũng đóng vai trò rất quan trọng, anh không thể vì sự bình yên hiện tại mà phủ nhận sự tồn tại của họ.

"Vậy em giải thích đi, vì sao chưa chia tay với bạn trai mà em đã mang thai con của anh?"

Lộ Chi Phán không trả lời. Cô cảm thấy giải thích lúc này cũng không có tác dụng gì, nếu cần lời nói dối để bao che một vài thứ, thà rằng cứ giữ im lặng vậy thì hơn.

"Lộ Chi Phán! Hai lần làm thụ tinh đều thất bại, em làm thế nào mà có Tiểu Húc?"

Lộ Chi Phán sửng sốt. Hóa ra anh đã biết được nhiều hơn cô tưởng. Đúng rồi, cô chỉ trông thấy anh trong vai trò một người cha, một người chồng tốt, và đã quên mất rằng anh còn là một doanh nhân giỏi trên thương trường, có điều gì anh muốn làm mà không được chứ?

"Anh nghĩ sao cũng được!" Cô hờ hững nói.

"Anh không muốn nghe câu nói này. Chỉ cần Tiểu Húc đúng là con trai của anh, anh sẽ không tính toán gì nữa cả, nhưng em phải nói cho anh biết vì sao bố mẹ anh lại nôn nóng dùng cách đó để có cháu trai?"

Anh kiên định nhìn cô.

"Em xin lỗi." Cô lảng tránh ánh mắt của anh.

"Lần cuối cùng, Lộ Chi Phán, hãy nói rõ tất cả với anh." Giang Thiệu Minh chợt thấy mình thật nực cười, vì sao cứ phải ép cô chứ? Dường như chỉ cần cô lên tiếng, anh sẽ tin tất cả là thật.

"Em xin lỗi." Dứt lời, Lộ Chi Phán ra khỏi thư phòng.

Mấy ngày trước, cô còn hoang mang, lo sợ. Nhưng hôm nay, anh đã biết được chân tướng, cô lại cảm thấy trấn tĩnh lạ lùng.

Chuyện gì rồi cũng sẽ đến lúc phải kết thúc.

Hôm sau, Giang Thiệu Minh đến viện. Mặc dù đầu gối chưa hoàn toàn bình phục nhưng Tống Ngữ Vi đã có thể đi lại nhẹ nhàng, không cần thiết phải nằm viện thêm. Trông thấy Giang Thiệu Minh đến, cô ta không giấu nổi vẻ mừng rỡ.

"Em tưởng anh không đến."

"Cô khỏe rồi chứ?"

"Bác sĩ nói em không sao rồi, vốn không bị thương nặng. Anh chuyển lời tới anh tài xế giúp em, xin lỗi vì em nằm viện lâu, làm phiền tới anh ấy."

"Không sao là tốt rồi." Giang Thiệu Minh bình thản nói, "Cô nói rằng trước đây chúng ta yêu nhau. Vậy vì sao lại chia tay? Vì sao cô bỏ đi?".

Nụ cười trên mặt Tống Ngữ Vi biến mất, dường như hồi tưởng lại quá khứ là một việc rất khó chịu.

"Vì bố mẹ anh cho rằng em không xứng đáng với anh. Ngay từ đầu hai bác đã không đồng ý chuyện chúng ta, nhưng anh kiên định nên hai bác mới miễn cưỡng chấp nhận. Chúng ta đã có những ngày tháng vô cùng hạnh phúc, cho đến khi anh nói với bố mẹ rằng sẽ kết hôn với em, hai bác lại quyết liệt phản đối. Hình như hai bác đã điều tra em, cảm thấy gia thế của em không phù hợp làm vợ anh. Bố mẹ em li hôn, em sống với bố. Quan hệ giữa em và mẹ kế rất tốt, thậm chí em còn vì mẹ kế mà không đến sống cùng mẹ ruột. Bố mẹ anh cho rằng em là đứa con gái bất hiếu, lại càng ghét bỏ em. Nhưng hai bác không hề biết rằng từ nhỏ em đã ở với bố và mẹ kế, chính mẹ kế một tay kiếm tiền nuôi nấng em. Sau khi bố em qua đời, mẹ kế đi theo con trai riêng nhưng vẫn để lại cho em hai căn hộ. Mẹ ruột em ở một căn, sau khi làm ăn thất bại, mẹ đã bán căn hộ đó đi rồi đến ở cùng em. Chỉ có điều, em với mẹ không hợp nhau nên em đã chuyển ra ngoài ở riêng..."

Giang Thiệu Minh trầm mặc giây lát rồi hỏi: "Vậy vì sao cô bỏ đi?".

"Khi đó, mẹ kế em bị bệnh. Con trai của bà có thành kiến với bà vì bà đã để lại hai căn nhà cho em, thế nên anh ta không chịu đưa bà đi viện. Em muốn bán căn hộ đi để lấy tiền đưa cho mẹ kế chữa trị nhưng mẹ ruột em nhất định không chịu. Đúng lúc em không biết phải làm thế nào thì mẹ anh đến gặp em. Bác gái cho em một khoản tiền, bảo em rời xa anh. Bác còn nói anh đã nghe lời họ, kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối. Em đã tin điều đó và nhận khoản tiền kia... Sau đó, anh gọi điện cho em, em tưởng rằng anh bị bố mẹ gạt nên đã một mực đợi anh, thế nhưng...", nói tới đây, Tống Ngữ Vi khóc nấc lên. "Hôm đó, em không thấy anh tới, em tưởng anh đã ruồng bỏ em như lời mẹ anh nói... Em... Em thực sự không biết anh xảy ra tai nạn, hôm ấy cũng là sinh nhật em."

Giang Thiệu Minh trầm mặc, tất cả chỉ đơn giản vậy thôi sao? Trên đường đến đây, anh vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Lộ Chi Phán. Anh biết năm đó, thứ mà bố mẹ anh để cao ở cô chính là cái hư danh "tiểu thư nhà họ Lộ". Bởi họ hiểu rõ, không ai muốn để con gái mình đi làm công cụ sinh nở, chính vì thế, Lộ Chi Phán là lựa chọn hoàn hảo nhất. Nếu muốn, họ có thể giữ cô lại làm Giang thiếu phu nhân, nếu không muốn, họ chỉ cần giữ đứa trẻ và đuổi cô đi mà không cần lo lắng tới phản ứng của nhà họ Lộ. Dù mọi chuyện diễn ra thế nào thì vẫn đi tới kết quả mà họ muốn.

Anh cảm thấy bố mẹ mình không phải kiểu người quá coi trọng gia thế, nhưng giờ đối diện với Tống Ngữ Vi, anh chợt nhận ra, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Có lẽ ngay từ đầu, bố mẹ anh cũng rất coi trọng vấn đề này, chỉ là sau bao nhiêu biến cố trong cuộc sống, họ đã không còn bận tâm tới nó nữa.