117.
Túc Du nhìn tôi không nói gì, ánh mắt bình thản.
Bát cơm của tôi cứ thế lăn đi xa, nằm trên mặt đất, không ai bận tâm đến.
Vài phút sau, Túc Du đứng dậy, bước đến nhặt lên đặt lại trước mặt tôi, nói, anh nghiêm túc.
118.
Tôi cảm thấy đầu óc tên Túc Du này chắc chắn có vấn đề. Kết hôn? Với tôi? Với một con ma ư?
Canh Mạnh Bà vẫn còn đang đợi tôi đấy, nốc một chén xong mẹ nó ai mà biết kiếp sau đầu thai vô xó xỉnh nào. Giờ lại kết hôn? Nói cái quỷ gì vậy?
Trong phút chốc, tôi vừa ngu người vừa tức giận, hận không thể thẳng tay úp chén cơm lên đầu anh ta.
Túc Du cầm đũa lên ăn cho xong bữa cơm, vừa ăn vừa chậm rãi nói, như thể đang nói chuyện nhà thường ngày.
Anh nói: Ngày em rời đi ấy, anh đã nghĩ rất kỹ. Anh không thể thay đổi chuyện lớn như sống chết này, cũng không có gì không cam lòng cả. Việc duy nhất anh không buông bỏ được, chính là vẫn chưa kết hôn với em, thật ra mấy hôm đó anh đã lên kế hoạch rồi, chỉ là không ngờ đến em đi nhanh đến thế…
Tôi ngẩn người.
Túc Du: Anh đã bắt đầu chọn nhẫn từ lâu, nhưng ngày em đi mới đưa ra quyết định. Lúc giao hàng có xảy ra chút vấn đề với bên người bán, họ lại gửi qua đây một chiếc nhẫn nữ. Vốn dĩ anh dự định đi đổi rồi, nhưng nếu em đem chiếc nhẫn đó giấu đi thì chắc hẳn rất thích nó, vậy thì không đổi nữa.
Nếu hiện tại tôi vẫn còn cơ thể thì chắc chắn biểu cảm sẽ rất chi là đặc sắc.
Túc Du: À, phải rồi, có phải em muốn hỏi anh về chuyện kết hôn vào ngày thất đầu của em?
Tôi gật đầu, nếu không phải vì câu đấy thì tôi cũng không tức sùi bọt mép chạy từ bên cầu Nại Hà trở về.
Túc Du bất chợt nở nụ cười, ra vẻ ranh ma nói: Anh đến nhà xác của bệnh viện, nói với người bên trong, nếu có người nào đi sớm gặp được em thì làm phiền giúp anh chuyển lời. Anh vốn cũng không trông mong gì, không ngờ lời này lại dẫn người về được thật. Em còn nhớ người anh em đó không? Để anh đốt cho người ta ít tiền giấy.
Tôi: ……
Cảnh tượng Túc Du đứng trong nhà xác nhắn nhủ với mấy ngăn kéo chứa đầy xác người trên tường khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Tên chó này nhướng mày, rất ư là ngứa đòn hỏi: Có tức giận không? Có phải tức đến muốn nổi điên luôn không? Vậy đó, nói chết là chết, anh cũng cực kỳ tức giận.
Tôi: ……
Vâng, ngài thì hay rồi, phương pháp trả thù này của ngài là độc nhất vô nhị không ai dám nghĩ tới.
119.
Sau đó chủ đề này cứ thế kết thúc.
Sau đó Túc Du đứng dậy đi rửa chén.
Tôi mang tâm trạng phức tạp ngồi tại chỗ, cả đầu toàn chấm hỏi——ấy không đúng, sao cứ thế bỏ qua được? Tôi còn chưa đồng ý lời cầu hôn nữa đó? Này người anh em anh phải kiên trì thêm xíu nữa chứ?! Ê? Ê? Người anh em anh nói một câu coi?!
120.
Túc Du rửa chén xong, quay lại, hỏi: Tối nay muốn làm gì?
Đây đúng là một câu hỏi hóc búa.
Trên lý thuyết, nếu tôi đã trở về thì tôi vẫn là kim chủ của tên này. Chuyện mà kim chủ và bé tình nhân muốn làm đương nhiên là… Tôi nhìn một thân toàn xương cốt của bản thân, quả thật là lực bất tòng tâm.
Thật đấy, sao hồi trước không mua sẵn một con búp bê bơm hơi chứ?
121.
Ngày trước, sau khi ăn xong bữa tối thì cả hai đều sẽ ra ngoài đi dạo một lát, đi đi dừng dừng, mua vài ba món ăn vặt gì đó. Thế nhưng tình trạng bây giờ thì tôi cũng không muốn lãng phí thời gian ở bên ngoài.
Dĩ nhiên Túc Du cũng không muốn.
Sau đó, đôi ta cứ thế ngồi nhìn chằm chằm nhau.
Tình huống này quá đặc biệt, chúng ta đều không có kinh nghiệm, ai cũng rụt rè.
Tôi suy nghĩ hết nửa ngày, lấy điện thoại của tôi trừ phòng ngủ ra, đánh chữ: Hay là… gửi tin nhắn?
Túc Du: ………………
Biểu cảm trên gương mặt tuấn tú kia phải nói là vô cùng xuất sắc.
Thật ra cũng không có gì hay ho để nhắn, áp dụng công thức đâm chọt lẫn nhau, tôi nói anh ta chó, anh ta nói tôi ngu ngốc, đi kèm với đội ngũ nhãn dán, đa dạng chủng loại, ngang tài ngang sức.
Chơi mệt rồi, Túc Du đến phòng bếp rót sữa dâu tây cho tôi, còn không quên trộn tro hương vào.
Đêm nay cứ thế trôi qua.
Không có mục đích, ăn no chờ chết, lãng phí thời gian.
122.
Vậy nhưng đây lại chính là việc tôi muốn làm nhất. Không có ý nghĩa gì, cũng không có mục đích gì, đơn giản là ở bên Túc Du.
Chỉ cần được ở cùng anh, đã là rất tốt rồi.
Tối đến, Túc Du ôm tôi đi ngủ, hệt như những ngày ấy, ôm tôi từ phía sau, mười ngón tay đan vào nhau, đặt trước ngực tôi.
Hô hấp của anh đều đặn, như thể cuối cùng cũng có thể an tâm có một giấc ngủ ngon sau bao nhiêu ngày.
Tôi đang suy nghĩ linh tinh thì đột nhiên nghe thấy có người đang gọi tôi, giọng nói vang lên ngay bên cạnh giường.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông dáng người đầy đặn, mỉm cười mò tìm tay tôi. Trên tay xách theo chiếc cặp công sở, đôi mắt cười híp lại trông có vẻ hòa nhã dễ gần.
Tôi nhận ra, ấy vậy mà là người quen——lúc tôi tắt thở chính là vị này dẫn tôi đi, đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết, nhân viên công chức của địa phủ.
Lúc tôi chết, mới vừa tắt thở đã nhìn thấy ông anh này đứng trước giường bệnh đợi tôi, kẹp cặp công sở dưới nách, trên tay cầm danh sách, cười tủm tỉm hỏi: Chết rồi hở?
Tôi nghi ngờ nếu không phải trông hắn hòa nhã dễ gần thì hỏi câu này có thể sẽ bị ăn đập.
Thế nên tôi cũng cười tủm tỉm nói, đợi lâu rồi hở.
Ông anh xua tay: Không lâu lắm không lâu lắm, thái độ của nhóc cũng khá tốt.
Hắn vừa nói vừa vuốt tóc, che đi vết đỏ bị người ta cào.
Tiếp đó hắn dẫn tôi lên đường.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác, tôi vẫn còn đang suy tính trong đầu thì nghe ông anh vẫn cười tủm tỉm như mọi khi nói: Tôi đến để nhắc nhở cậu. Hôm nay là ngày thứ năm cậu chết đấy. Ngày tới chính là ngày thất đầu, phải quay lại.
Tôi xuất hồn ra khỏi bộ xương, nhăn mày, quay đầu lại nhìn Túc Du đang ngủ, hỏi: Nhất định phải quay lại sao?
Ông anh “hây da” một tiếng, bất lực nói: Đừng hỏi như tôi là kẻ xấu thế chứ. Cậu không muốn quay lại thì đương nhiên là được rồi. Vốn dĩ đầu thai là phải qua nhiều tầng sàng lọc, đến Phán quan điện luận bàn xong điểm tốt điểm xấu, có tư cách đầu thai cũng chỉ có một phần trong đó, nhưng một phần đấy bây giờ phải lấy số, ma nào cũng muốn tranh nhau đi sớm…
Ông anh lải nha lải nhải, chợt đổi phong cách, nhìn tôi, nói: Nhưng cậu nghĩ cho kỹ, điểm tốt điểm xấu đời này của cậu đã luận bàn xong, có tư cách đầu thai, kiếp sau cũng khá tốt nữa, cậu…
Tôi quay đầu lại nhìn Túc Du, không nói gì.
Ông anh nói nửa chừng rồi dừng lại, thở dài, nói: Vị người nhà này của cậu, mệnh cách không tệ, là một người có tương lai. Nhưng mấy ngày cậu ở lại đây đã khiến giữa mày anh ta dính khí đen, nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài thì chỉ mấy năm thôi sẽ phải tắt thở, đừng nói đến một thân tài năng của anh ta không xài được, đến khi đó…
Ông anh không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, nói: Nhóc, nhân quỷ thù đồ không phải là sách truyện lừa người đâu. Thiên Đạo đã định, không ai ép cậu. Nhóc à, con đường nào nên chọn, cậu ngẫm thật kỹ rồi đưa ra quyết định.
Ông anh nói xong, xoay người đi về hướng cửa, đi được một nửa thì biến mất.
Túc Du đang ngủ lật người, miệng lẩm bẩm một câu, không nghe rõ là gì.
Tôi nhập lại bộ xương, xoay người Túc Du lại, nép vào lòng anh, chọt chọt ngực anh, không phát ra tiếng mà than thở: Sắc đẹp hại người…
Túc Du nhắm mắt lại ôm chặt lấy tôi, cúi đầu hôn nhẹ đỉnh đầu tôi, mơ mơ màng màng nói: Đồ ngốc.
123.
Ngày kế tiếp cũng như cũ chẳng có gì đáng khen, một người một ma ở bên nhau trải qua một ngày, không khác gì những ngày trước.
Nhìn Túc Du đã thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, nhớ lại năm xưa anh được vô số ông chủ săn đón, tôi cứ thấy bản thân đang trì hoãn thanh niên tốt này trên con đường quyết chí tự cường, xây dựng tổ quốc vĩ đại, cản trở nền kinh tế quốc gia phát triển.
Tội lỗi đầy mình.
Có lẽ là tôi suy nghĩ quá nhiều đâm ra mệt mỏi. Đường đường là một con ma mà tối đến lại mơ màng ngủ mất tiêu. Khi tỉnh dậy trời đã sáng, bên cạnh giường trống không.
Tôi lật mình, thấy Túc Du đang ngồi bên mép giường hút thuốc. Ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, sương khói lượn lờ, chiếu lên bóng dáng anh, đẹp đến mức khiến người ta phải mường tượng hết từ bài văn thơ này đến bài văn thơ khác.
Trên đầu chữ sắc có một con dao, tôi thật sự bị con dao này của Túc Du nghiền nát.
**Chữ sắc: 色.
Chuyện này cũng không thể trách tôi được, ai bảo lúc anh ta hút thuốc đẹp quá làm chi, tôi yêu chết dáng vẻ hút thuốc của anh ta.
Trước kia tôi cũng thường thức dậy lúc nửa đêm bắt gặp anh đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, hai ngón tay kẹp hờ điếu thuốc, nhả ra một vòng khói trắng, đôi mắt híp lại, đường viền hàm sắc nét vừa gợi cảm vừa cấm dục.
Anh biết tôi không thích mùi thuốc lá, rất hiếm khi hút thuốc trước mặt tôi. Nếu bị tôi nhìn thấy, anh sẽ hỏi tôi sao lại tỉnh rồi, tôi không trả lời, bước đến ôm lấy anh, chôn mặt trong ngực anh mơ màng dựa một lúc lâu. Anh sẽ dập tắt điếu thuốc vào lúc tôi bước tới, nghiêng đầu phun ra ngụm khói cuối cùng ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay đầu hôn lên đầu tôi, dịu dàng nói trên người vẫn còn mùi thuốc đấy. Tôi ôm anh không chịu buông, Túc Du sẽ giơ tay xoa đầu tôi, cuối cùng sẽ bế tôi lại giường ngủ, ôm tôi ngủ thiếp đi.
Từ trước đến nay, Túc Du chưa từng nói với tôi lời thề cảm động trời đất gì cả, chỉ cần như vậy, là đã quá đủ rồi.
Giây phút này, tôi nhìn bóng dáng anh, lại tái phát chứng mê trai, tiếp đó như vô số lần đã từng bước đến.
Túc Du dập tắt thuốc, mỉm cười hướng về phía tôi.
Một buổi sáng thật đẹp trời, một người yêu quá tốt đẹp, một cảnh tượng quá đỗi đẹp đẽ.
Lòng tôi như sôi trào bước tới, giống như vô số lần đã từng, giơ tay, ôm lấy eo Túc Du, tựa đầu vào, sau đó…
——“Bang”.
Hộp sọ của tôi đập thẳng vào mũi Túc Du.
Ba giây sau, hai dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Túc Du: ………………
Tôi: ………………
Tôi mẹ nó @#¥%#¥@%@!!!!!