Câu Chuyện Kể Về Hồn Ma Đi Dự Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ

Chương 8: Tro hương




106.

Túc Du lạnh mặt, không nói lời nào đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía tôi, trong ánh mắt đầy ý muốn bảo hộ.

Tôi:???

Tôi chỉ là một con ma mới vừa mới chết chưa được mấy ngày, chuyện tàn ác nhất từng làm chính là theo dõi bạn trai cũ đi xem mắt thôi mà, thế mà mọe nó cũng dẫn đạo sĩ tới nơi được luôn?

Thật đấy à?!

Tôi nhìn con ma bên cạnh với vẻ mặt phức tạp.

Con ma ngại ngùng cúi đầu, giơ tay: … Tìm tôi đó.

107.

Vị đạo sĩ kia bị nhốt bên ngoài cũng không nổi giận, chậm rãi gõ cửa, vừa gõ vừa nói: Vị thí chủ này, tôi đầu thai bao nhiêu kiếp đều trở thành đạo sĩ chỉ vì canh giữ một con ma mà thôi. Bây giờ con ma này chạy mất rồi, cậu nói xem, có phải tôi nên nóng lòng hay không?

Túc Du mở cửa lần nữa, cau mày: Anh đã canh giữ em ấy nhiều kiếp?

Đạo sĩ thản nhiên gật đầu: Đúng vậy.

Túc Du quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn chứa… nỗi giận dữ.

Tôi: ……

Bé cưng oan quá, nhưng bé không có miệng để nói.

108.

Giọng nói Túc Du lạnh như băng: Giờ em ấy thuộc về tôi, anh đi được rồi.

Đạo sĩ ngạc nhiên, mừng rỡ: Anh xem nó là của anh sao? Kem tôi làm cho nó vẫn còn cất ở nhà đây. Anh hỏi nó muốn ở với anh hay vẫn là về với tôi?

Tôi hung tợn trừng mắt nhìn con ma, hận không thể đá nó ra khỏi cửa.

Con ma không thèm nhìn tôi, vừa nghe thấy kem là mắt như hai cái đèn pha, vọt một phát tới cửa, lượn tới lượn lui bên người đạo sĩ.

Đạo sĩ không nhìn nó, lại cười nói với Túc Du: Được rồi, tìm thấy con ma đấy rồi, tôi đi đây.

Túc Du chau mày, duỗi tay ngăn cản: Anh không thể dẫn em ấy đi được!

Đạo sĩ ung dung nhìn anh một lát: Giữa mày có khí đen, xem ra gần đây xung quanh anh có cái gì đó. Con ma của tôi không giống vậy, có vẻ là một con ma mới.

Túc Du sững người.

Đạo sĩ vỗ vai Túc Du: Nén bi thương.

109.

Tên Túc Du đầu óc thông minh tuyệt đỉnh kia dù có phản ứng chậm đến cỡ nào cũng nhận ra là hiểu lầm, giơ tay ngăn người lại, vội hỏi: Anh có thể nhìn thấy họ?

Đạo sĩ: Không thấy nha.

Túc Du: Vậy anh…

Đạo sĩ: Bầu bạn bên nhau sớm chiều bao nhiêu năm như thế, thì dù đã chết vẫn cảm nhận được có đang ở bên cạnh hay không.

Túc Du ngẩn ra trong thoáng chốc, sau đó gật đầu: Anh nói đúng.

110.

Đạo sĩ dẫn con ma đi rồi, Túc Du quay về phòng, nhìn tôi: Em vẫn không chịu thừa nhận bản thân đã trở về ư?

Giọng điệu bình tĩnh, lại như chất chứa bi thương, khiến người nghe cũng thấy lòng xót xa.

Tôi giơ tay lên, gãi đầu với BGM khớp xương kẽo kẹt, sau đó từ chiếc móc lớn phía Đông Nam nhảy xuống.

Còn chưa kịp chạm đất, Túc Du đã di chuyển kéo tôi vào lòng anh.

111.

Túc Du không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi, như thể muốn bóp nát xương cốt tôi ra từng mảnh.

Sau một lát, một giọt chất lỏng rơi xuống vai tôi, nóng đến mức khiến tôi giật bắn mình.

Túc Du… khóc sao?

112.

Tôi ngay lập tức luống cuống. Tôi quen biết tên này nhiều năm đến vậy, ngay cả lúc tôi thẳng cẳng cũng vẫn chưa thấy anh khóc, tôi cứ tưởng có khi người này cả đời cũng không biết khóc là gì.

Thế mà hiện tại, rõ ràng tôi đã về rồi, anh lại khóc.

Trong bầu không khí vượt quá tầm kiểm soát, tôi vội vàng vỗ vỗ đầu anh định bụng an ủi xíu, ai ngờ quên mất giờ chỉ còn phần xương cứng như đá, đi kèm với chút sốt ruột, từ vỗ đầu biến thành… đập hạt dẻ.

“Bang”.

Tiếng vang chết chóc.

Tôi: ……

Túc Du: ……

113.

Sự thật chứng minh, không có bầu không khí nào mà bạo lực không thể phá hư được.

Tôi nhìn cục u to ú ụ trên đầu Túc Du, tâm tình rối rắm.

Túc Du cầm túi chườm nhìn tôi, biểu cảm phức tạp.

Bầu không khí im lặng quỷ dị.

114.

Một lát sau, cuối cùng Túc Du cũng phá vỡ sự yên lặng. Bấy giờ anh ta đã hoàn toàn tiếp nhận được sự thật kim chủ cũ đã biến thành một bộ xương ngọc thụ lâm phong rồi, còn muốn giao lưu nữa.

Túc Du: Có nói được không?

Tôi lắc đầu.

Túc Du: Vậy anh nói, em ra dấu.

Tôi gật đầu.

Túc Du: Về bao lâu rồi?

Tôi ngẫm nghĩ, ra dấu ba.

Tôi nghĩ Túc Du sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, không ngờ Túc Du chỉ gật đầu, không nói nữa.

Bầu không khí lại rơi vào sự im lặng quỷ dị.

Lại một chặp sau, Túc Du đứng lên, nói: Anh đi nấu cơm.

115.

Tôi cảm thấy có thể tên này cố ý, tôi cũng có ăn được đâu, cứ nhất quyết làm món tôi thích khiến tôi chảy nước miếng.

Đồ ăn thơm ngào ngạt bày ra bàn, sườn heo kho tàu, tôm muối tiêu, ức bò hầm cà chua, cá giấm Tây Hồ… nhìn thôi bụng đã cồn cào.

Đang lúc tôi hận không thể nhào lên cho Túc Du một trận nhằm thỏa nỗi hận trong lòng mình, lại thấy Túc Du cầm ra một cái lư hương, rải tro lên tất cả món ăn.

Trong mắt tôi, tất cả đồ ăn đều trở nên chân thật, từ mùi hương mơ hồ trở thành thứ có thể cho vào mồm ăn được.

Mà Túc Du vẫn dửng dưng cầm lấy bát đũa, gắp thức ăn có lẫn hương tro bỏ vào miệng.

… Cách ăn uống này… sẽ không trúng độc đấy chứ?

116.

Tôi vừa ăn vừa lo lắng nhìn Túc Du, sợ anh ta ăn rồi lăn đùng ra sùi bọt mép—— đến lúc đó sao mà tôi gọi 120 được đây? Coi như là gọi tới được đi, các thiên sứ áo trắng nhìn thấy cảnh tôi, một bộ xương làm hô hấp nhân tạo cho anh ta thì cỡ nào nữa? Có khi nào lại thêm vài mống lăn đùng ra xỉu nữa không?

Không được không được, tội lỗi tội lỗi.

Ngay lúc trí tưởng tượng tôi đang bay xa suy ngẫm hù dọa thiên sứ áo trắng thì có gặp phải quả báo hay không, bỗng dưng Túc Du đặt bát đũa xuống.

Sau đó anh nhìn qua bộ xương đang tập trung lùa cơm phía đối diện, giọng điệu bình thản nói, chúng ta kết hôn đi.

Một tiếng “Choang”, bát đũa tôi rơi xuống đất, lăn xa ơi là xa.

Tôi: ……

… Anh anh anh anh lặp lại lần nữa?!!