Tiêu Tiêu phản xạ có điều kiện cúi đầu, ở chính giữa, vừa đúng một cúc áo trước ngực bị rơi ra, áo ngực hoa văn đen đều có thể thấy rõ ràng, khe rãnh sâu hút phập phồng theo những động tác vô cùng dụ hoặc.
Hỗn đản, mới vừa rồi anh ta còn nhìn cẩn thận lâu như vậy.
Cô tức giận đến toàn thân đều phát run, ót lại từng đợt sung huyết, ra vẻ trấn định cài cúc áo lại, lại nghe người nọ vân đạm phong khinh nói: “Thoạt nhìn nhỏ không được tốt lắm, vậy mà có thể sản xuất ra loại quần áo cỡ này, cô nên ăn ít lại một chút.”
Đây là đang ám chỉ cô béo sao?
Rốt cuộc cơn tức của Tiêu Tiêu không khống chế được, lửa giận ngập trời rống anh ta: “Con mẹ ánh mắt của anh là cái gì vậy, lão nương là 36c, quần áo cỡ này sản xuất ra là bình thường có được không!”
Lúc đầu nhà ăn vô cùng ồn ào, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Hạ uyên mang vẻ mặt ngoài ý muốn nhíu mi, tầm mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên 36c, không ít đồng nghiệp xung quanh cũng đều mang vẻ mặt kinh ngạc quay lại nhìn. Giờ phút này Tiêu Tiêu chỉ còn một ý niệm trong đầu, chính là lấy suất cơm sườn úp lên mặt người đang ra vẻ đạo mạo này!
Hít sâu vài lần mới miễn cưỡng khống chế được sự hung ác của mình, Tiêu Tiêu không tốn hơi thừa lời, cầm lấy di động trên bàn bước đi không quay đầu lại.
Từ sau lúc đó, chỉ cần có nhân nhắc tới tên của Hạ Uyên, Tiêu Tiêu đều mang vẻ mặt muốn giết người. Nhưng chuyện công việc không thể kéo dài, nên liên hệ với Lô Vi Vi thì còn phải tiếp tục liên hệ, nên ra vẻ đáng thương vẫn còn phải tiếp tục giả trang.
“Thế nào?” Tiểu J bớt chút thời gian thò đầu vào hỏi cô, thấy Tiêu Tiêu úp sấp trên bàn làm việc thì vẻ mặt đã hiểu rõ, “Không hẹn trước được à.”
Tiêu Tiêu cũng không ngẩng đầu lên mà phất tay với cậu ta một cái: “Những thứ nên viết lần trước cũng đều đã nói qua, hiện tại không có gì để làm bất ngờ nữa rồi.”
Tiểu J bĩu môi, khó được có chút chần chờ thử: “Hạ tổng, chưa nói cái gì?”
Tiêu Tiêu hồ nghi ngẩng đầu, rất nhanh thì vẻ mặt ghét bỏ cười nhạo nói: “Nói cái gì? Anh ta hận tôi đến chết, nhìn tôi như vậy phỏng chừng là vui đến hỏng rồi.”
Biểu tình của tiểu J có chút cổ quái, một đôi mắt hoa đào vòng vo chuyển, nói cũng là: “Tôi nhớ rõ Lô Vi Vi cùng Tiền Kinh Kỷ cãi nhau ở công ty rất náo nhiệt, cái đó, tôi có người quen ở công ty trước của Kinh Kỷ, nếu không hỗ trợ hỏi một chút, tìm người quản lí cô ta lúc ấy?”
Tiêu Tiêu phút chốc ngồi dậy, lập tức mày mặt nhăn tử nhanh: “Cậu không nói sớm!”
“...... Đã quên.” Ánh mắt Tiểu J dao động, hơi hơi ho khan một tiếng.
-
Có tiểu J hỗ trợ, sự tình làm rất thuận lợi.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Tiêu ngồi ở văn phòng xem xong bản thảo thì lại bắt đầu lo lắng. Phẫu thuật thẩm mĩ, phá thai, tham gia bán dâm, mỗi một thứ viết ra đều sẽ thành tâm điểm, nhưng mà kim chủ của Lô Vi Vi cô không thể trêu vào, còn có chỗ của Lisa...
Trong lòng Tiêu Tiêu lại mắng Hạ Uyên một lần, người này cũng thật ngoan độc, rõ ràng muốn bức tử cô từng chút.
“Còn chưa đi?” Bỗng nhiên có người nói chuyện, Tiêu Tiêu bị giật mình, ngẩng đầu chỉ thấy Hạ Uyên một thân áo trắng quần đen đứng ở chỗ tối trước cửa.
Lúc quay về công ty cũng không gặp người nào, người này từ đâu xuất hiện? Nghi hoặc càng thêm nghi hoặc, cô không muốn để ý đến người này một chút nào, vẫn cúi đầu tiếp tục xem bản thảo, “ừ” có lệ một tiếng.
Cho là anh ta sẽ thức thời rời đi, lại nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, chờ lúc cô không kiên nhẫn ngẩng đầu, người nọ đã đứng ở trước mặt cô, hàng mi đen hơi hơi buông xuống quan sát cô: “Cùng nhau ăn cơm?”
Tiêu Tiêu cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương một phen, quyết đoán cự tuyệt: “Tôi không muốn bị nghẹn chết.”
Hạ Uyên cũng không để ý, ngược lại vắt áo khoác ở trên cánh tay ra đằng sau ghế dựa, công khai ngồi xuống. Sắc mặt Tiêu Tiêu càng khó coi: “Hạ tổng, tôi đang tăng ca, anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất công tác của tôi, nếu ngày mai chuyên mục báo bị bỏ trống cũng đừng oán tôi.”
Khóe miệng Hạ Uyên giương lên độ cong, giờ phút này ngũ quan trắng nõn thoạt nhìn càng anh tuấn bức người, anh ta nghiêng người lại, Tiêu Tiêu sợ tới mức che cái mũi lui về phía sau, hoặc như là như nhớ tới cái gì, cúi đầu nhanh liếc mắt xác nhận nhanh một cái xem cúc áo sơ mi của mình có còn nguyên vẹn không.
Ngay cả nhìn người đàn ông kia cũng chưa liếc cô một cái, cánh tay lập tức duỗi ra, cầm lấy bản thảo trước mặt cô.
Tiêu Tiêu âm thầm thu khẩu khí, lại vì phản ứng vừa rồi của mình mà ảo não, tại sao mỗi lần người này tới gần đều làm cho cô chật vật không chịu nổi!
Hạ Uyên lật qua một tờ, vẻ mặt bình thường hiếm khi chuyên chú, trong lòng Tiêu Tiêu có chút không yên, chờ anh ta xem xong, lúc này vẻ mặt mới đề phòng nhìn anh ta. Nếu miệng của tên hỗn đản này lại phun ra cái gì không tốt, lần này sẽ quăng giày cao gót vào mặt anh ta.
“Đây mới là trình độ mà Tiêu tổng nên có.” Hạ Uyên bỏ bản thảo vào cặp công văn của mình, cả người cười đến vô hại, “Đi ăn cơm? Tôi là ông chủ, xem như bồi thường tăng ca.”
Khóe miệng Tiêu Tiêu giật một cái, nghĩ thầm dù sao ngày mai cô cũng vừa chết, đến lúc đó khẳng định Lisa sẽ không truy cứu Hạ Uyên cho phiền phức, kẻ chết thay cũng sẽ chỉ là mình cô. Đơn giản trước khi chết lừa người này một chút, ít nhất cũng phải làm anh ta phun ra máu mới được!
Vì thế cô vui vẻ đáp ứng, cầm túi đứng lên: “Địa điểm để tôi chọn.”
Từ đầu đến cuối Hạ Uyên đều cười yếu ớt: “Ưu tiên nữ sĩ.”
-
Tiêu Tiêu không khách khí chọn một nhà hàng có vẻ nổi tiếng ở Thanh Châu, vốn tưởng rằng phải đợi để có chỗ ngồi, nhưng khi vừa đến nhà hàng đó, không ngờ vị quản lí lại tự mình tiếp đón, thái độ đối với Hạ Uyên cũng tất cung tất kính: “Hạ tiên sinh, mời đi bên này.”
Trong lòng Tiêu Tiêu có chút nghi hoặc, nhưng thật ra cũng không nghĩ nhiều, cần gì biết anh ta có quen hay không, chỉ cần ăn được một bữa chọc tức anh ta thì mục đích của mình đã đạt tới rồi.
Nhưng khi gọi món ăn thì Tiêu Tiêu lại buồn bực, quản lí hơi hơi vuốt cằm, nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: “Lão bản đã thông báo, thực đơn này của Hạ tiên sinh không tính tiền, hai vị muốn ăn cái gì mời tùy ý.”
Đến một chút khoái cảm trả thù cô cũng không có.
Chờ sau khi quản lí lui ra hai người hoàn toàn không có gì có thể nói, Tiêu Tiêu bất mãn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ mà thất thần, vị trí của bọn họ rất thích hợp để ngắm cảnh, nhìn màn đêm ở Thanh Châu không sót thứ gì. Chờ cô thu hồi tầm mắt, lúc này mới đụng phải đôi con người ngăm đen của người đàn ông ngồi cửa sổ sát đất, người nọ cũng tươi cười nhìn chằm chằm cô, loại này tình hình này không biết giằng co bao lâu.
Không khí có chút quỷ dị ái muội, cô khụ một tiếng, che dấu tính hỏi đối phương: “Anh rất thân thiết lão bản ở đây sao?”
Hạ Uyên từ chối cho ý kiến nhướng mày: “Bạn gái trước mở.”
Rốt cuộc là có bao nhiêu người bạn gái trước vậy! Tiêu Tiêu đè lại gân xanh đang nhảy trên trán, ngượng ngùng cười nói: “Tổng giám đốc đại nhân thật đúng là giao thiệp rộng, quan hệ đối ngoại rất tốt.”
Là người đàn ông bình thường đều nghe hiểu cô đang châm chọc, nhưng người đàn ông đối diện lại nghiêm túc điểm gật đầu, vô liêm sỉ nói: “Đúng là vậy.”
“......”
Tiêu Tiêu cảm thấy thật sự quá khó khăn để câu thông với người này, tam quan* bất đồng, dứt khoát cúi đầu uống nước không hé răng. Hiển nhiên Hạ Uyên không muốn buông tha cô như vậy, ngược lại chủ động nói: “Còn cô, có bạn trai không?”
*Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan
Lời này nếu người khác hỏi Tiêu Tiêu cũng liền ăn ngay nói thật, nhưng là người trước mắt này, tại sao như thế nào cũng cảm thấy anh ta hỏi dụng tâm kín đáo vậy? Lại nuốt nước miếng, lúc này mới mơ hồ không rõ gật đầu: “À, còn đang tìm hiểu.”
Đôi mắt Hạ Uyên sau thấu kính càng trầm trầm không dễ phát hiện, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua viền cốc nước, cúi đầu cười nói: “Tôi thật sự muốn biết là dạng người như nào, mà không sợ chết dám thích Tiêu tổng.”
Tiêu Tiêu nghe hiểu, người nọ là đang mắng cô đi?
Cô phẫn nộ trừng lại, một chút ý tứ xin lỗi Hạ Uyên cũng không có, còn chống cằm quan sát cô: “Tuổi giống Tiêu tổng, tìm đối tượng nhất định phải đặc biệt cẩn thận, cũng đừng tùy tiện tin, chẳng may lại bị lừa sắc--”
Anh ta cố ý dừng một chút, cười càng mê người: “Nhưng tôi nghĩ Tiêu tổng thông minh như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng tin đối phương mới phải.”
Gân xanh trên trán Tiêu Tiêu đều nổi lên, mí mắt giật giật, nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Cám ơn đã quan tâm.”
“Không khách khí, tôi gặp gỡ phụ nữ vừa đơn thuần vừa biết hận như Tiêu tổng, luôn đặc biệt có cảm giác thân thiết.”
“......”
Một bữa cơm ăn không quá khoái trá, Tiêu Tiêu bắt đầu thấy hối hận tại sao đầu óc của mình lại nảy sinh ra ý nghĩ trả thù ngây thơ như vậy, sau khi về nhà trằn trọc hồi lâu cũng không thể ngủ ngon, lần này xem như hoàn toàn nội thương.
-
Ngày hôm sau Tiêu Tiêu vẫn kiên trì đi đi làm, chuẩn bị để nghe những lời mắng chửi của Lisa, thế nhưng cho tới trưa đều gió êm sóng lặng không có động tĩnh lớn gì, gọi điện thoại cũng chỉ là bố trí công việc như bình thường.
Thời điểm nghỉ trưa cô ngăn tiểu J đang ở phòng giải khát lại, tiểu J cũng mang vẻ mặt mờ mịt: “Tôi không biết, nhưng kì này số lượng tiêu thụ tăng cao, phỏng chừng tổng công ty cao hứng còn không kịp đâu.”
Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, lúc ấy Lisa cố ý bảo cô chiếu cố Lô Vi Vi, hiện tại Lô Vi Vi thành cái đích cho mọi người chỉ trích, những tin tức đó vừa ra chỉ sợ là hoàn toàn bị dìm xuống. Có lẽ kim chủ bên phải không từ bỏ ý đồ mới đúng.
Tiểu J nhìn bộ dáng lo lắng của cô, không nhịn được cười trấn an: “Ai, có việc thì tổng giám đốc cũng sẽ gánh, cô không cần lo lắng.”
Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, lúc này tiểu J mới ý thức được mình nói cái gì, vội vàng dùng tay che miệng lại. Nhưng mà đã không còn kịp rồi, Tiêu Tiêu tinh tường nghe được nội dung câu nói: “Hạ Uyên? Có liên quan gì tới anh ta.”
Tiểu J gãi gãi đầu, ấp úng không chịu nói.
Tiêu Tiêu mang vẻ mặt hung thần ác sát túm vạt áo sơ mi của cậu ta: “Nói mau, không nói tôi sẽ xóa hết video GV trong máy tính của cậu.”
Vẻ mặt tiểu J xanh xao, buồn rầu nhìn nóc nhà: “Kỳ thật, hình như chúng ta đã hiểu lầm Hạ Uyên.”
Trực giác của Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình bỏ lỡ cái gì, lại nghe thấy tiểu J nuốt nước miếng một cái, lúc này mới nói từng chữ từng chữ: “Hôm đó tôi vào phòng vệ sinh, nghe thấy anh ta gọi điện thoại cho người khác, cũng không muốn nghe lén, nhưng mà sau đó lại nghe được cái tên Lô Vi Vi. Một lúc sau tôi mới biết anh ta đang gọi điện thoại cho người quản lí trước của Lô Vi Vi, lại một lúc sau, tôi đã bị anh ta phát hiện.”
Tiêu Tiêu vỗ ngực cậu ta: “Tiếp tục đi.”
Tiểu J sờ sờ cái mũi, ngược lại cách cô vô cùng gần, một đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm cô, như là đang suy nghĩ về cái gì đó trên người cô: “Tôi cảm thấy, Hạ Uyên tám phần là thầm mến cô đi.”
Một câu làm cho Tiêu Tiêu cả kinh thiếu chút nữa quỳ xuống chân cậu ta, lực chú ý cũng hoàn toàn bị dời đi.
“Ngài cảm thấy có khả năng sao? Gần đây anh ta làm trò ra oai phủ đầu tôi trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa ngài nhìn kỹ khuôn mặt của tôi đi, giống như là làm cho người ta nhất kiến chung tình sao?” Cũng không biết có phải Tiêu Tiêu thẹn quá thành giận hay không, tốc độ nói chuyện cực nhanh, đầu như nổ bùm bùm làm tiểu J cũng chưa hồi phục lại.
Cậu ta dại ra một lúc lâu, sau đó mới lúng ta lúng túng lắc lắc đầu: “ xác thực không phải......”
Tiêu Tiêu bị cậu ta nói trắng ra làm cho tức giận, khóe môi giật giật một cái, nhưng vẫn ôm cậu ta vô cùng thân thiết nói: “Vậy không phải là kết thúc rồi sao, trước đây căn bản tôi cũng không biết anh ta.”
Tiểu J vẫn cảm thấy không đúng, lúc ấy cậu ta nghe lén bị phát hiện, chẳng những Hạ Uyên không không phát hỏa, còn ám chỉ cậu ta nói chuyện công ty quản lí trước của Lô Vi Vi cho Tiêu Tiêu, điều này không phải là có ý giúp cô sao? Hơn nữa người quản lí kia đáp ứng, tám phần cũng là nể mặt mũi của Hạ Uyên đi?
Hình thức tư duy đơn thuần của tiểu J không thể lý giải tâm tư lớn của tổng giám đốc, nhưng thật ra đã bị dụng tâm lương khổ của anh ta hoàn toàn thu phục, trở tay lại ôm Tiêu Tiêu: “Mặc kệ có phải hay không, tóm lại tôi cảm thấy tổng giám đốc không hèn hạ như chúng ta nghĩ. Hơn nữa bề ngoài cũng coi như tú sắc khả cơm*, hai người các cô sớm chiều đối lập nhau, thật sự sẽ không.. với anh ta.... Ừ?”
*Sắc đẹp có thể thay cơm
Tiêu Tiêu nghe hiểu ám chỉ của cậu ta, nhìn cậu ta như gặp quỷ: “Tôi điên rồi sao? Trên thế giới có nhiều người bình thường như vậy, tại sao tôi lại phải thích một cái người cuồng sắc tình.”
Quan hệ nam nữ loạn thành như vậy, đời này không dám mua dấm chua nữa.
“Thì ra tôi lại bết bát như thế.” Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nam lạnh như băng, dường như nhiệt độ trong phòng giải khát cũng dần thấp xuống.
Hai người quay đầu lại, liếc mắt thấy Hạ Uyên mặc tây trang phẳng phiu đứng ở cửa, vẻ mặt người trợ lý của anh ta cũng xấu hổ khụ một tiếng.
Nói xấu bị người ta bắt được, Tiêu Tiêu nhất thời chột dạ, lại đứng thẳng lưng vô cùng thản nhiên nói: “Hiện tại là thời gian tan tầm, tôi nói ra cái nhìn cá nhân, không sai chứ.”
Vẻ mặt Hạ Uyên cứ lạnh nhạt nhìn cô như thế, anh ta người này phần lớn thời gian đều cười, rất ít có thời khắc lại không có biểu cảm gì như vậy. Giờ phút này ánh mắt nhìn làm lòng người phát lạnh, Tiêu Tiêu dời mắt, lần đầu tiên sinh ra một chút sợ hãi với người đàn ông này.
“Cho dù là thời gian tan tầm, ở công ty lý kề vai sát cánh còn ra thể thống gì, chuyện như thế này lần sau tôi không muốn nhìn thấy nữa.” Nói xong lời này anh ta không thèm quay đầu lại mà rời đi luôn, bóng dáng lộ ra một cỗ hàn khí làm cho người ta sợ hãi.
So sánh với Tiêu Tiêu đang trợn mắt há hốc mồm, biểu tình của tiểu J càng thêm phấn khích, cắn môi đứng tại chỗ dậm chân: “Nhất định là tổng giám đốc đại nhân đang hiểu lầm.”
Hiểu lầm?
Tiêu Tiêu hồ đồ nhìn cậu ta một cái: “Hiểu lầm cái gì?”
Tiểu J nộ kì bất tranh* nhìn cô, cuối cùng vô cùng đồng tình nhìn về phương hướng Hạ Uyên rời đi, rốt cuộc Hạ Uyên bị làm sao mà lại để ý đến nha đầu ngu xuẩn này vậy.
*Tức giận