Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 72-2




Thật ghen tỵ, tiểu Vãn đã từng hận hắn sâu đậm như vậy, nhưng chung quy thì cô vẫn là yêu hắn. Có lẽ đời này cô sẽ không bao giờ yêu anh lần nữa.

Cố Minh Sâm trầm mặc hút thuốc, nhưng trên mặt đã mất đi vẻ kiêu ngạo thường có, bọn họ có mấy năm tình cảm thân thiết thì sao đây, rốt cục cô vẫn chẳng yêu anh thì tình cảm bao nhiêu năm có ích gì chứ.

Hạ Trầm cũng lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt Cố Minh Sâm: "Bây giờ nằm mơ cũng thấy cô ấy hận mình. Không biết phải làm sao để cô ấy lại lần nữa tin mình. Đây chính là cơ hội để cô ấy không phải thất vọng về mình.”

Cố Minh Sâm nhìn anh một cái, Hạ Trầm giơ tay lên ngăn lại anh: "Ngàn vạn đừng đồng tình với tôi , mặc dù cô ấy còn chưa tha thứ cho tôi nhưng cũng không đến lượt anh đâu, bởi tôi là người cuối cùng cô ấy."

Cố Minh Sâm xùy xùy mà cười : "Ôn Vãn ghét nhất người đàn ông nào tự cho mình là đúng ."

"Đây là tự tin."

Sau buổi trưa ấy, hai người vốn không hợp nhau nhưng ngoài ý muốn cuộc trò chuyện rất hợp. Trước khi đi Hạ Trầm chợt dừng lại, ánh mắt thâm trầm , giọng nói cũng trầm thấp theo : "Nếu như đến lúc đó . . . . . . anh nhất định phải nghĩ cách mang cô ấy trở về ."

Cố Minh Sâm lườm anh: "Không tin tôi như vậy sao?" .

Hạ Trầm cười rồi lại thâm trầm: "Bảo vệ cô ấy cho tốt."

Cố Minh Sâm như cũ lạnh nhạt nhìn anh, nhưng trong lòng lại hơi chấn động, khi đó anh nghĩ gì thế? Anh xác định trong lòng mình chân thật ý tưởng, mục tiêu của anh chính là mang Ôn Vãn đi, chỉ cần cô an toàn là đủ rồi.

Nhưng dưới mắt anh đang làm cái gì?

Anh điên theo cô, dẫn cô đi gặp Hạ Trầm .

Ngay cả anh cũng điên rồi.

-

Xe chạy thật nhanh trên đường cao tốc, trên đường đi trong lòng Cố Minh Sâm không còn do dự, anh muốn báo thù Hạ Trầm , nhưng sẽ quang minh chính đại mà đấu anh sẽ không dùng thủ đoạn.

Thời điểm Hạ Trầm và Chỉ Linh thảo luận đối sách anh cũng có mặt, nên biết đường rõ, lại có thiết bị chỉ đường nên sẽ rất thuận tiện đến bến tàu đó.

Ôn Vãn mở cửa xe vội vàng ra ngoài, chỉ là mới đặt chân xuống liền nghe được tiếng súng . Bước chân của cô cứng ngắc , đại não trong nháy mắt trống rỗng, sau đó tiếng súng chói tai lại vang lên,muốn xuyên thủng qua màng nhĩ.

Cô sững sờ sau đó quay lại vào trong xe, trái tim Cố Minh Sâm căng thẳng, liền nhanh tay đóng sầm cửa xe.

Ôn Vãn chạy tới cách đó vài mét thấy thi thể nằm ngổn ngang, màu đỏ tươi chói mắt , đột nhiên dạ dày cô muốn trào ra ngoài, nhưng vẫn nhẫn nại đi về phía trước .

Bên hông bị một sức lực bóp chặt, âm thanh Cố Minh Sâm vang lên bên tai cô vng: "Đừng đi vào, bây giờ trong đó rất hỗn loạn."

Lý trí nói cho cô biết là phải đi , nhưng trong lòng có một ý niệm mãnh liệt muốn xác định anh có an toàn hay không, , Ôn Vãn quay đầu lại liếc nhìn Cố Minh Sâm, lời nói cũng không còn lưu loát : "Nhưng anh ấy còn ở bên trong. . . . . ."

Cố Minh Sâm không phải là chưa từng bắt gặp Ôn Vãn khóc nhưng lần khóc này, làm cho trái tim anh phải đau từng hồi. Ánh mắt sợ hãi của cô, lần đầu tiên anh nhìn thấy ẩn chứa sau làn nước mắt.

Ôn Vãn của trước kia mang đến cho anh một cảm giác luôn là lạnh lẽo, không thú vị, phải nói là luôn luôn băng lãnh, nhưng bây giờ cô có tức giận, có vui cười tựa như thiếu nữ .

Nước mắt của cô rơi thẳng xuống dưới, mỗi khi nghe được tiếng sung cô lại không ngừng run rẩy, Cố Minh Sâm ôm cô rất chặt, đáy lòng còn sót lại một tia lý trí: "Chúng ta phải đi thôi."

Hai người giằng co không xong, bỗng có xe cảnh sát dừng cách đó không xa, Ôn Vãn không hiểu tại sao lúc nào cảnh sát cũng đến vào lúc mọi chuyện đã xảy ra xong.