Lần hẹn này không khác gì Hồng Môn Yến, Hạ Trầm cầm điện thoại, nhận được tin nhắn Ôn Vãn đã ngủ ngon, chỉ mấy chữ ngắn ngủn lại làm cho anh yên lòng mấy phần.
Người dẫn đường trước mắt nghiêm túc quan sát cử chỉ của anh, khẽ chau mày, dùng tiếng Thái: “Tiên sinh, mời vào trong”.
Hạ Trầm cất điện thoại di động, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười, bước chân càng thêm trầm . Ôn Vãn đã bình an vô sự, chuyện còn lại anh phải giải quyết cho tốt nhất là Chu Hiển Thanh , nếu không sẽ rất phiền toái về sau.
Địa điểm là một bến tàu bỏ hoang không lâu cho nên chung quanh chất đầy container. Buổi trưa ánh mặt trời đầy chói chang, xa xa nhìn thấy bóng dáng kéo dài nhỏ của Chu Hiển Thanh. Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Chu Hiển Thanh, có lẽ anh đã biết tin Ôn Vãn rời đi .
Quả nhiên, anh đến gần bắt gặp sắc mặt của Chu Hiển Thanh càng thêm khó coi, cặp mắt đầy lửa hận gắt gao nhìn chằm chằm vào anh.
Lạc Hiển khách khí, cười híp mắt bắt tay với anh: "Hạ tiên sinh quả nhiên đúng giờ."
Bọn họ giả làm người kiểm hàng, cho nên phải diễn cho giống, Hạ Trầm mắt lạnh nhìn, trong lòng cũng bật cười, trên mặt cực kỳ bình tĩnh: "Lạc tiên sinh tốn nhiều hơi sức như vậy, sao có thể khiến cho anh thất vọng."
Lời này nghe thế nào cũng có thâm ý khác, Lạc Hiển giả bộ nghe không hiểu, hướng tới Chu Hiển Thanh giới thiệu: "Đây là bạn của tôi, thời gian trước cũng ở Thanh Châu, không biết Hạ tiên sinh có biết không?"
Nếu Lạc Hiển đã làm như không biết, Hạ Trầm cũng sẽ phối hợp làm theo: "Nhìn có chút quen mắt."
Chu Hiển Thanh đáp lại anh là một tiếng hừ lạnh.
Tất cả mọi người đều giả tạo, Lạc Hiển dẫn Hạ Trầm đi về phía trước mấy bước, vừa đi vừa cảm thán: "Mấy ngày này thời tiết càng ngày càng nóng, làm xong sớm một chút, về nhà với vợ ."
Hạ Trầm yếu ớt cười nói: "Lạc tiên sinh thật là thương vợ."
Lạc Hiển làm như rất thương Chỉ Linh , nụ cười sâu hơn: "Đây là điều lẽ nhiên, để cưới được cô ấy về nhà không biết tốn bao nhiêu công sức, dĩ nhiên không thể không thương ."
Hạ Trầm chuyên chú nghe, chờ Lạc Hiển nói xong anh giống như vô ý nói ra một câu: "Có vẻ như Lạc phu nhân rất có số đào hoa, xem ra Lạc tiên sinh phải quản chặt rồi."
Lạc Hiển sững sờ, nụ cười trên mặt ngưng trọng.
Hạ Trầm nhướng nhướng đuôi lông mày: " Tôi nói sai sao?"
Khóe miệng Lạc Hiển co rút, đanh mặt nói: "Hàng bên này, mời Hạ tiên sinh đi lối này."
Chu Hiển Thanh bên cạnh không nói tiếng nào, gương mặt tuấn tú lạnh lùng bất định. Chờ Lạc Hiển đi mở Container ra , Chu Hiển Thanh rốt cục nhịn không được nữa, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, lộ ra một nụ cười mỉa mai : "Quả nhiên tôi xem thường anh rồi, để tôi đoán một chút, là Chỉ Linh giúp ?"
Hạ Trầm không nói lời nào, vẻ mặt cười như không cười, đáy mắt khiêu khích nhìn Chu Hiển Thanh.
Lời này nói ra vừa vặn Lạc Hiển xoay người nghe được câu nói của Chu Hiển Thanh, sắc mặt của Lạc Hiển bỗng chốc trầm xuống, giọng điệu giống như đóng băng : "Chỉ Linh?"
Hạ Trầm buông tay ra, thờ ơ nhìn Lạc Hiển cười cười: "Lạc tiên sinh còn không biết? Lạc phu nhân đã từng thầm mến vài chục năm, nhưng đối tượng lại không phải anh."
Mặt Lạc Hiển càng lạnh hơn , Chu Hiển Thanh nhàn nhạt nhìn anh một cái: " Tin anh?"
Lạc Hiển không nói gì, nhất thời chung quanh yên tĩnh, yên lặng như tờ.
Hạ Trầm biết mục đích của mình đã đạt được, Lạc Hiển không muốn ai nhắc đến điều này, huống chi anh rất yêu Chỉ Linh, lúc này nghe nói như vậy, sợ rằng trong lòng đã sớm đã dậy sóng.
Chu Hiển Thanh vốn không giỏi giải thích, nhưng cũng không có ý định giải thích, hồi lâu mới thật thấp cười hừ một tiếng: "Không cần gấp gáp, trước giải phải giải quyết những kỳ đà bên cạnh Ôn Vãn, tránh phải gặp rắc rối về sau."
Hạ Trầm híp híp mắt, không nhịn được cười ra tiếng: "Khó được có một lần chúng ta tương thông bách hợp như vậy."
Chu Hiển Thanh trầm mặt, hai tay Hạ Trầm lại nhét vào túi, từng chữ mà nói: " Tôi cũng muốn giải quyết một lần cho xong , khiến tiểu Vãn hoàn toàn thoát khỏi anh."
Hai chữ cuối cùng hoàn toàn chọc giận Chu HiểnThanh, khớp xương ở tay đã hiện rõ cả lên , bỗng dưng từ phía sau móc ra một cây súng lục, họng súng đen ngòm hướng mi tâm Hạ Trầm: "Hạ Trầm, có phải anh chưa hiểu tình cảnh bây giờ?"
Hạ Trầm không thay đổi sắc mặt, chân mày cũng không nhíu một cái: "Không rõ lắm, anh muốn làm gì."
-
Thời gian chờ đợi luôn là khá dài, Ôn Vãn ngồi trong phòng chờ, ánh mắt nhìn bên ngoài trời xanh thẫm. Cô không biết mình nghĩ cái gì, hình như nhớ lại tất cả mọi chuyện đã qua, nhưng lại giống chẳng nhớ gì cả, loại cảm giác này chưa từng có, gần như mờ mịt.
Cho đến khi người đàn ông bên cạnh mở miệng gọi cô, cô ngây ngốc quay đầu, bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Cố Minh Sâm : "Có khỏe không?"
Khỏe không? Chính cô cũng không biết mình có khỏe không.
Cố Minh Sâm đặt tay trên vai cô, hồi lâu mới tràn ra một tiếng thở dài: "Còn hận anh hay sao?"
Trên đường đi Ôn Vãn rất miến cưỡng, không nghe lời anh ngoan ngoãn tới sân bay, đối mặt với bộ dạng của cô, rốt cục Cố Minh Sâm không kiềm chế được gòa thét : " Em đi cũng không giúp gì được cho anh ta! Có thể em sẽ phá vỡ kế hoạch của hắn, tiểu Vãn, lý trí một chút."
Không được quan tâm chỉ có việc đến sân bay, nhưng kể từ khi vào phonggf chờ, một câu cô cũng không nói. Cố Minh Sâm cơ hồ là đề phòng rất nghiem túc, chỉ sợ cô chạy mất, anh vẫn luôn nhớ lời Hạ Trầm nói, mặc kệ kết quả như thế nào, nhất định phải đem cô trở về nước an toàn.
Mà đây cũng chính là hi vọng của anh .
Nhưng dưới mắt, người phụ nữ này tâm hồn phách lạc, thậm chí Cố Minh Sâm hoài nghi, nếu như Hạ Trầm thật không trở về được, sau này Ôn Vãn sẽ như thế nào? Trong lòng anh thật sự chua xót , trái tim cô càng ngày càng cách xa anh, đến mức trong mắt cô không chứa nổi bóng hình nào khác ngoại trừ Hạ Trầm Thái La
Anh khẽ thu lại tâm tư, nói : "Hắn nói với anh, cho dù đi không được nhưng cũng nhất định bò về gặp em, em không có tin với hắn như vậy sao."
Ôn Vãn nghe những lời này,có thể hình dung ra được bộ dạng cợt nhã của anh khi nói lời này, anh luôn tự tin như vậy, nhất định anh sẽ không lừa cô . Cô an ủi mình, thậm chí vô cùng cố gắng nặn ra một nụ cười , tuy nhiên cười so với khóc còn khó coi hơn : " Em tin anh ấy."
Ngắn ngủn bốn chữ, nhưng bốn chữ đều phát run.
Cố Minh Sâm trầm mặc, đáp tăng thêm sức lực trên vai cô: "Hắn biết rõ là Hồng Môn Yến, nhưng hắn muốn giải quyết tất cả mọi chuyện êm xuôi, anh đoán là muốn triệt để chuyện của Chu Hiển Thanh, để có một tương lai với em. Bây giờ tình huống của Chu Hiển Thanh đang bất lợi, nhất định phải lợi dụng cơ hội này triệt để để hắn cầu xin tha thứ."
Anh pha một chút dí dỏm cho co cười, nhưng cô vẫn chẳng mỉm cười, anh dừng một chút còn nói: "Cơ hội tốt cộng thêm có Lạc phu nhân giúp một tay, chắc cũng không đến nỗi nào , cứ an tâm chờ tin tức."
Ôn Vãn sững sờ nghe, lúc này mới giống như bị lời nói của anh kéo lại lý trí: "Tại sao Lạc phu nhân lại giúp chúng ta?"
Đại khái Cố Minh Sâm chỉ biết sơ sơ ngẫm nghĩ nói thế nào cho cô hiểu, hồi lâu mới nói: "Làm cho phụ nữ phải hận thật sự rất đáng sợ."
Ôn Vãn không thể tin trợn to mắt: "Chẳng lẽ cô ấy. . . . . ."
Chu Hiển Thanh đã từng nói, anh và Chỉ Linh chỉ là bạn bè, hai nhà qua lại với nhau , cho nên lần đầu tiên gặp mặt chỉ giới thiệu qua loa với cô.
Ôn Vãn không biết nên nói gì, lại nghĩ đến điều này bất giác tron lòng liền có cảm giác khó nói thành lời.
-
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy cách giờ lên máy bay càng ngày càng gần, Ôn Vãn liên tiếp nhìn về phía cửa sân bay, rốt cuộc không kềm chế được đứng lên.
Cố Minh Sâm cau mày nhìn cô, Ôn Vãn hít sâu một cái, bình tĩnh đối mặt với anh : " Không thể bỏ mặc anh ấy một mình được . Thật sự xin lỗi Minh Sâm, lúc này em không cách nào lý trí được."
Cố Minh Sâm nói là Hạ Trầm không cho cô nhúng tay vào, lại càng không cho phép báo cảnh sát, tự hắn có thể an bài tất cả mọi chuyện.
Nhưng nhất vạn anh xảy ra chuyện gì thì sao, cô, cô chỉ sợ anh gặp chuyện không may .
Cố Minh Sâm chỉ nhìn cô thật sâu, không có ý định ngăn cản cô.
Ôn Vãn xoay người đi, Cố Minh Sâm đưa tay nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt phức tạp đến mức cô có chút không hiểu, anh nói: "Không hối hận sao? Hắn đã từng tổn thương em , lợi dụng , cứ như vậy. . . . . . Tha thứ cho hắn?"
Ôn Vãn cũng thản nhiên nhìn anh, chậm rãi gật đầu một cái: "Nếu yêu, cần gì che che giấu giấu."
Cố Minh Sâm nâng lên khóe môi, rồi lại trở về trạng thái ban đầu, chỉ là từ từ đứng lên, đối với cô trầm giọng nói: " Được ."
Thời điểm này, Cố Minh Sâm không nhịn được nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước Hạ Trầm tới tìm mình.
Khi đó anh hơi khiếp sợ, một là không ngờ Chu Hiển Thanh sẽ đối với Ôn Vãn như vậy , mặt khác, một người đàn ông kiêu ngạo như Hạ Trầm lại tới thỉnh cầu anh hợp tác.
Bởi vì chuyện của Kỷ Nhan anh vẫn luôn hận Hạ Trầm, thế nhưng không thể bỏ qua chuyện Ôn Vãn, hơn nữa còn liên quan tới sự an nguy của cô, anh hận chính mình không thể quyết tâm, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn hợp tác với Hạ Trầm .
Giống như là để chứng minh lập trường của mình, vẫn là cắn răng nghiến răng cảnh cáo anh: "Chỉ là tạm thời hợp tác mà thôi,hết vụ này, chúng ta vẫn là tình địch ."
Hạ Trầm hút thuốc, xuyên qua đám khói xám trắng mù mịt lộ ra nụ cười: "Được, nhưng có hận hay không tôi cũng không để ý."
Tên khốn kiếp này, lúc này đây Cố Minh Sâm càng cảm thấy tên này không thuận mắt tí nào !