Nghe một câu như vậy, phản ứng đầu tiên của cha Diệp là đem cửa sập “Ầm” một cái: Mấy người tìm nhầm người rồi!
Mẹ Hướng hơi đề cao âm lượng, ở ngoài cửa hô: Thầy Diệp, thầy mở cửa đi, chúng tôi có việc muốn nói với hai người.
Ánh mắt cha Diệp đảo một vòng qua gương mặt mẹ Diệp và Thụ, bọn họ đều có chút kinh ngạc, hiển nhiên cũng đều nghe được những lời người ta nói sau cánh cửa.
Thụ cực kì kinh ngạc, cậu không ngờ cha Hướng mẹ Hướng đều đến đây.
Cha Diệp: Không có gì để nói cả. Nếu mấy người không đi, tôi liền báo cảnh sát!
Mẹ Hướng mỉm cười: Thầy Diệp, ông là thầy giáo, dạy chữ dạy làm người, tôi thì mấy cái đó tôi không rành; Nhưng mà làm ầm ỹ khóc nháo đến xấu mặt, thì ông không bằng tôi. Ông chắc chắn định gọi cảnh sát sao?
Cha Diệp:……
Cha Diệp suy xét cẩn thận, quên đi, nếu hôm nay muốn chặt đứt mọi ý niệm trong đầu Thụ, thì cũng không còn cách nào tốt hơn cách này.
Vì thế ông mở cửa, cho bọn họ vào.
Thụ có chút khẩn trương nhìn sau lưng cha Hướng mẹ Hướng xem còn có ai khác không,
Mẹ Hướng dường như nhìn ra ý nghĩ của cậu, nhẹ giọng nói: Vốn nó định cùng hai bác đến, bởi vì bất ngờ có việc, không có cách nào đi cùng.
Cha Diệp nhìn bộ dáng hồn xuất khỏi xác của con mình, lạnh giọng hỏi: Mấy người muốn nói gì?
Mẹ Hướng nhìn cha Diệp mẹ Diệp, lại nhìn Thụ, nói: Tiểu Diệp, con vào phòng một chút đi, cô có chút chuyện muốn nói với cha mẹ con.
Thụ sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu xoay người rời đi.
Cha Nghiệp quát bảo cậu ngừng lại: A Ninh con đứng đây cho cha. Đây là con tôi!
Bắt đầu từ lúc hai người không biết là ai này vào nhà, cha Diệp cảm nhận được rõ ràng nội tâm dao động của Thụ.
Nhìn bộ dáng nghe lời như vậy của Thụ, ông bắt đầu hối hận vì đã cho họ vào nhà.
Nghĩ đến đây, trên mặt cha Diệp không còn chút hòa nhã nào: Các người là cha mẹ, làm ơn quản lý con mình. A Ninh và con hai người đã không còn quan hệ gì cả, các người không cần phải đến quấy rầy nhà chúng tôi nữa.
Mẹ Hướng không để bụng, nói: Thầy Diệp, tôi có thể một mình nói chuyện với chị nhà được chứ, có thể chứ?
Cha Nghiệp nhìn về phía mẹ Diệp, mẹ Diệp do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Vì thế hai người đi vào phòng ngủ, để lại cha Diệp và cha Hướng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cha Hướng thật ra rất là bình thản, tự mình tìm chỗ ngồi, Thụ rót cho ông một chén trà.
Nhấp một ngụm trà, cha Hướng như là nhớ ra gì đó, nhìn cha Diệp ngồi mộtbên đang tự mình bực bội, nói: Cái khăn quàng cổ vợ tôi đang quàng, là Tiểu Diệp tặng.
Cha Diệp nghe vậy liền quay sang trừng ông.
Cha Hướng: Quà của tôi, là bộ trà cụ, rất đẹp, tôi rất thích.
Cha Diệp không cam lòng yếu thế: Con tôi mười tuổi đã biết tự tay làm thiệp chúc mừng sinh nhật tôi!
Cha Hướng: Tôi thích món tôm muối tiêu mà Tiểu Diệp làm, hương vị rất ngon.
Cha Diệp: Mẹ nó thích nhất món đó, vì vậy nó đặc biệt đi học để nấu!
Cha Hướng: Tiểu Diệp thật sự là một đứa nhỏ tốt a.
Cha Diệp: Đó là chuyện đương nhiên!
Ừ thì nó là một đứa nhỏ tốt thế đấy! Nhưng mà là con tôi!
Cha Hướng thản nhiên liếc nhìn cha Diệp một cái: Nhưng mà, ông cũng sắp mất nó.
Cha Diệp lập tức đỏ mắt: Kia phải trách ai chứ! Đều là do con ông làm hại!
Cha Hướng lắc đầu, không nói gì nữa.
Lại một lát sau, cha Hướng bỗng nhiên lộ ra biểu cảm “Úi, tôi biết rồi” nhìn cha Diệp.
Cha Diệp thật sự thấy phiền phức: Lại có chuyện gì?
Cha Hướng: Không nghĩ tới ông là thầy giáo mà tư tưởng còn lạc hậu như vậy.
Cha Diệp: Ông có ý gì?
Cha Hướng: Ông vẫn không cho phép con tôi và con ông bên nhau, là vì muốn có cháu bế đi.
Cha Diệp: Sao lại có chuyện đó, bây giờ là thời nào chứ! (Thật ra có cũng không dám nói a)
Cha Hướng: Vậy thì tốt rồi, cùng lắm thì về sau nhận con nuôi, mang họ của ông là được rồi.
Cha Diệp cảm thấy đầu óc và tư duy của người này thật sự là không thể nào hiểu nổi: Ông điên rồi sao? Ông thật sự muốn chúng nó cả đời bị người ta chỉ trỏ mà sống sao?
Cha Hướng nhìn Thụ vẫn đang đứng bên cạnh: Tiểu Diệp, nghe nói con muốn mở một tiệm cà phê?
Thụ gật gật đầu.
Cha Hướng: Tiểu Diệp mở tiệm cà phê, Hướng Vãn là nhà văn, nhà mấy người cũng không có người thân ở thành phố X đi, hai đứa cũng không cần phải đi ra ngoài làm việc nhiều, tự cấp tự túc, ai rảnh mà tới “chỉ trỏ” chúng nó a?
Cha Diệp không nói gì.
Lúc này, mẹ Hướng cùng mẹ Diệp trò chuyện trong phòng cũng đi ra,
Hai người đều mắt đỏ hoe, xem ra đã khóc một hồi.
Mẹ Hướng kéo cánh tay mẹ Diệp thủ thỉ nói: Sự tình chính là như vậy, sau lần tự sát đó, vợ chồng chúng tôi cũng đã nghĩ thông rồi. Đứa nhỏ sống tốt, mới là quan trọng nhất.
Mẹ Diêp nghe xong gật gật đầu.
Trái lại cha Nghiệp lại chấn kinh: Tự sát?
Mẹ Hướng bi thương nhìn cha Diệp: Đúng vậy, thời sự hàng năm cũng đưa tin có rất nhiều người đồng tính luyến ái tự sát, 90% trong đó đều là bởi vì cha mẹ dồn ép quá mức, lúc trước chúng tôi cũng……
Mẹ Hướng tựa hồ nói không nổi nữa, khóc ngã vào lòng cha Hướng.
Thụ run rẩy khóe miệng.
Cha Diệp có chút do dự nói: Kia…… trước lúc đó hai người không nhìn ra là nó muốn……??
Mẹ Hướng: Trước đó nó vẫn luôn giống như bình thường, rất bình tĩnh. Chúng tôi cho rằng từ từ rồi có lúc mọi chuyện cũng sẽ qua, đến lúc đó thì lại giới thiệu mấy cô gái cho nó làm quen, ai biết được —
Mẹ Hướng nuốt nước bọt, thông giọng điều hòa hơi thở tiếp tục nói: Đứa nhỏ nhà tôi lúc ấy thấy tuyệt vọng, đã chọn hướng cực đoan. Sau này chúng tôi tra tìm một chút tư liệu, trong đó nói rằng những người trẻ tuổi hiện nay tâm lý rất yếu ớt, nếu xuất hiện áp lực không thể chống đỡ được, dễ dàng xuất hiện hành vi quá khích, chẳng hạn như hít ma túy, giết người, bán dâm vân vân……
Cha Diệp dường như bị những gì mẹ Hướng nói làm cho chấn động.
Mẹ Hướng: Nói thật, thầy Diệp, từ lúc con tôi còn rất nhỏ, tôi cùng cha nó chỉ có một nguyện vọng, chính là hy vọng nó bình an khỏe mạnh lớn lên. Hiện tại nó cũng đúng như mong muốn của chúng tôi, chẳng những thân thể khỏe mạnh, sự nghiệp cũng thành công, người làm cha mẹ, còn đòi hỏi cái gì nữa? Nó cũng tốt, Tiểu Diệp cũng tốt, chúng nó đều là người thường, bất quá chỉ là yêu nhau mà thôi, làm chuyện mình thích làm, bọn nó cũng không gây trở ngại cho ai cả, cũng không thương tổn người khác. Chờ thêm vài năm nữa, bảo tụi nó nhận nuôi một đứa nhỏ, khi rảnh rỗi, sẽ về thăm chúng ta, cùng chúng ta uống rượu, đánh mạt chược. Chúng ta từ từ, cũng sẽ già đi a.
Nghe mẹ Hướng nói xong, thần sắc cha Diệp tựa hồ cũng có chút cảm khái.
Mẹ Hướng nhìn bộ dạng cha Diệp, thở dài một hơi: Con cháu đều có phúc của con cháu. Thầy Diệp, thầy thật sự muốn ép nó —
Cha Diệp cả kinh: Sao lại vậy được! Bà đừng nói lung tung! Tôi chỉ có một đứa con, tôi……
Cha Diệp không dám nghĩ nữa, cũng nói không được gì nữa.
Mẹ Hướng cùng cha Hướng liếc nhìn nhau một cái, cha Hướng đằng hắng một cái, nói: Sáu giờ tối nay, chúng tôi có đặt bàn ở nhà hàng XX, nếu không chê, hy vọng cả nhà có thể đến dùng một bữa cơm.
Nói xong, hai người tạm biệt rời đi.
Cả buổi chiều, nhà họ Diệp chìm vào yên tĩnh.
Cha Diệp mẹ Diệp trầm mặc không nói lời nào,
Thụ ngồi trong phòng nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Thời gian trôi qua quá chậm làm người ta hoảng hốt.
Nhìn thấy cũng đã sắp đến sáu giờ, Thụ rốt cuộc vẫn là đứng trước cửa phòng cha mẹ, trong phòng khói thuốc mù mịt.
Cậu gọi một tiếng: Cha……
Cha Diệp có chút tiều tụy ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Hốc mắt cậu đỏ lên: Cha……
Cha Diệp trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, nói:
Chúng ta không đi …… mình con…… đi thôi……
Sáu giờ tối mùa Đông, trời đã muốn tối mịt,
Xa xa ngoài những ngôi sao, còn là ánh đén của hàng vạn ngôi nhà.
Thụ cơ hồ là một mạch chạy xuống dưới lầu,
Còn chưa tới cổng chính tiểu khu, cậu liền dừng bước.
Công đứng ở nơi đó.
Thụ nhìn hắn, không biết sao lại bật cười,
Rõ ràng bất quá mới chỉ một tháng không gặp, nhưng mà một khắc kia cậu nhìn thấy hắn, giống như lại một lần nữa nhận thức hắn.
Cậu nghĩ, ồ, thì ra người mà tôi luôn chờ đợi là người như vậy.
Thụ thấy công từng bước từng bước đi về phía mình, nhịn không được lại bắt đầu đoán xem hắn sẽ nói gì.
Nói rằng anh tới đón em về nhà?
Nói rằng để em đợi lâu?
Nói rằng anh yêu em?
Cậu thấy công bước đến trước mặt mình, chậm rãi vươn tay, ôm chặt lấy cậu.
Hắn nói:
Anh muốn ăn canh sườn em nấu.
Thụ nghĩ, có lẽ, cậu muốn nghe nhất, chính là những lời này.
Toàn văn hoàn