Công là ở ngày thứ năm phát hiện sự bất thường.
Ngày 3 đó Công gọi điện cho Thụ, định hỏi cậu là xe đến lúc mấy giờ, làm sao cũng gọi không được, hơn nữa mãi cho đến buổi tối cũng không thấy cậu về.
Công có chút lo lắng, lại sợ rằng có tai nạn xảy ra, cẩn thận tra tìm, phát hiện dù là thành phố X hay thành phố Y cũng không hề có tai nạn lớn nào xảy ra.
Công đoán Thụ có phải bị chuyện gì đó trì hoãn không về được hay không, hoặc là di động bị trộm nên không có cách nào báo cho anh biết.
Đến ngày 4, điện thoại vẫn như cũ gọi không được, Thụ cũng không trở về.
Ngày 5, Công rốt cuộc đứng ngồi không yên, chạy đến tiệm cà phê: Ông chủ, Chiêu Ninh có liên hệ với anh không?
Ông chủ: Diệp Chiêu Ninh đã xin nghỉ làm rồi.
Những lời này hệt như một quả bom, làm cho đầu óc Công lập tức trở nên ong ong.
Hắn ngơ ngác nhìn ông chủ: Ông chủ, anh không cần gạt tôi……
Ông chủ ngẩng đầu nhìn Công: Ngày hôm qua mẹ cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, nói là Diệp Chiêu Ninh quyết định ở lại thành phố Y, công việc ở thành phố X không có cách nào tiếp tục. Bởi vì là quyết định gấp gáp, cho nên tạm thời không có cách nào giải quyết đúng theo thủ tục, hy vọng tôi có thể thông cảm……
Sau đó còn nói cái gì đó, Công đã không thể nghe được rõ ràng nữa.
Hắn hiện tại hoảng loạn vô cùng.
Chiêu Ninh không nhận điện thoại của hắn, cũng không trở về, còn bỏ việc, là vì cái gì?
Trong lòng hắn có rất nhiều phán đoán, nhưng là vô luận là đoán như thế nào đi nữa, trong đầu hắn tràn đầy một loại ý niệm —
Chiêu Ninh, không cần hắn.
Ông chủ: Cậu có nghe hay không vậy?
Công lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn ông chủ.
Ông chủ có chút bất đắc dĩ: Cậu hãy nghe cho kĩ, tôi muốn nói với cậu là, từ đầu tới cuối, chuyện xin nghỉ việc đều là mẹ cậu ấy nói với tôi, tôi không hề nghe tiếng Diệp Chiêu Ninh. Hơn nữa —
Ông chủ dừng một chút, tiếp tục nói: Mẹ cậu ấy còn dặn dò tôi, về chuyện của Diệp Chiêu Ninh, không cần nói với “người ngoài”. Cậu biết ý tứ trong đó đi?
Công:…… Không hiểu.
Ông chủ:……
Ông chủ thở dài một hơi, từ tập văn kiện bên cạnh lấy ra một tờ giấy, để trước mặt Công.
Công nhìn nhìn, là bản sao giấy chứng minh nhân dân của Thụ.
Ông chủ: Phiền cậu đem vứt tờ giấy này hộ tôi, nhớ rõ xé rồi ném đi, dù sao trên đó có địa chỉ gia đình Chiêu Ninh.
Ông chủ từng chữ từng chữ nói xong mấy chữ cuối, liền thấy anh mắt công sáng lên một chút.
Công: Ông chủ, cám ơn anh, anh chính xác là người tốt!
Ông chủ phất phất tay, bảo hắn đi nhanh đi.
Sau đó ông chủ lại không yên lòng bấm bấm máy tính một hồi, nhìn quanh tiệm cà phê, nghĩ rằng: Có lẽ, lại phải tìm người.
Công hầu như là ngay lập tức chạy đến thành phố Y, cũng dựa theo chứng minh nhân dân rất nhanh tìm được tiểu khu nơi Thụ ở.
Hắn đứng ở cổng tiểu khu, nhìn thấy trùng trùng nhà cao tầng, đoán rằng nhà Thụ là một căn trong số đó.
Hắn cố gắng đè nén ý định lao vào trong đó, xoay người rời đi, tìm đến một khách sạn gần đó.
Đường đến thành phố Y cũng không dài, nhưng là cũng đủ để hắn hiểu ra một chuyện:
Cha mẹ Chiêu Ninh chắc hẳn là đã phát hiện ra chuyện của bọn họ.
Trừ bỏ cái này, hắn hiện tại cái gì cũng không biết, lại còn không thể tùy tiện xông đến nhà cậu.
Nhưng là ở thành phố Y hắn cũng không quen biết ai, muốn tìm bạn bè giúp đỡ cũng không được.
Công nằm ở khách sạn có chút đau đầu, thoáng nhìn tờ báo trên bàn đưa tin chiến sĩ thi đua XX, bỗng nhiên nhớ tới Thụ trước kia có nói qua với hắn mẹ Diệp là giáo ngữ văn, còn đạt được danh hiệu một trong mười giáo viên giỏi của thành phố Y.
Vì thế công lập tức lên mạng tìm ra mười giáo viên giỏi của thành phố Y qua từng năm, quả nhiên tìm được trường học của mẹ Diệp.
Công đứng trước cổng trường mẹ Diệp dạy.
Hắn có chút khẩn trương, muốn hút thuốc, kết quả nghĩ đây là ở trường học, vẫn đành bỏ ý định.
Những lời muốn nói, cứ lặp đi lặp lại trong lòng hắn,
Kết quả đợi đến lúc tan học nhìn thấy mẹ Diệp, hắn chỉ có thể há miệng thở dốc, ngay cả tiếng “cô” cũng không gọi được.
Qua một lúc lâu, mới cúi đầu nhỏ giọng nói: Cô có thể cùng cháu đi đến quán trà gần đây nói chuyệnkhông?
Mẹ Diệp nhìn Công, tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn đồng ý.
Hai người đi vào quán trà, Công muốn rót trà cho mẹ Diệp, ai ngờ mẹ Diệp đưa tay cản lại: Không cần, ta là muốn nói với cậu, mong cậu về sau không nên quấy rầy con ta nữa. Nó hiện tại vẫn sống tốt.
Công khựng lại một chút, có chút cố chấp vẫn rót trà, sau đó liền hạ mình, quỳ xuống.
Mẹ Diệp chấn động, bật dậy: Cậu làm gì?
Công: Cô, cô là mẹ Chiêu Ninh, nhận một quỳ của cháu. Cháu xin cô, cho cháu gặp Chiêu Ninh.
Mẹ Diệp: Gặp nó? Sau đó thì sao? Cho phép hai người đàn ông các ngươi tiếp tục làm bừa!!! Uổng công ta lúc trước còn hy vọng cậu chiếu cố A Ninh, ta thật sự là bị mù rồi!!!
Công trong lòng căng thẳng, lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn mẹ Diệp: Cháu biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng là, cháu yêu Diệp Chiêu Ninh. Mà đối với Chiêu Ninh mà nói, đườc người nhà tán thành là chuyện quan trọng mà cậu ấy luôn canh cánh trong lòng, cho nên trước khi chưa được cô cho phép, cháu sẽ không gặp Chiêu Ninh. Cháu xin cô, cho phép chúng cháu cùng một chỗ.
Mẹ Nghiệp cười lạnh: Sự cho phép của ta? Thế sao lúc trước cậu dụ dỗ con ta, sao lại không hỏi ý kiến của ta?
Công có chút nghẹn lời.
Mẹ Diệp: Cậu sao lại không nói gì, cậu luôn miệng nói thích con ta, vậy mong cậu cách xa nó ra một chút.
Nói xong, mẹ Diệp xoay người rời đi.
Mẹ Diệp vốn tưởng ngày đó gặp Công sẽ là lần cuối cùng, nhưng mà ngày hôm sau lại nhìn thấy hắn ở cổng trường.
Công chưa từ bỏ ý định.
Hắn hệt như bám dính lấy mẹ Diệp, mỗi ngày đến cổng trường chờ bà, xin bà cho hắn gặp Thụ.
Thoáng cái đã hơn nửa tháng, bất chấp mưa gió.
Có mấy lần buổi tối tan học, mẹ Diệp trông thấy hắn lạnh đến run rẩy, nhưng vừa nhìn thấy bà thì lại có tinh thần tiến đến nói chuyện với bà.
Mẹ Diệp bị bám đến không biết làm sao, trực tiếp gọi điện thoại cho cha Diệp đến đón bà.
Đối mặt với cha Diệp, Công cũng vẫn nói những lời giống nhau: Xin hai bác chấp nhận cho chúng cháu cùng một chỗ.
Từ lần đó, Công bắt đầu gửi quà tặng này nọ đến cho nhà họ Diệp.
Nào là thuốc lá a, rượu a, hạch đào, nồi cơm điện, còn một cái áo lông, trực tiếp gửi ems đến thẳng nhà.
Còn tiếp tục như vậy, đồ Tết đã muốn đầy đủ hết rồi.
Tên người nhận cũng không phải là tên Thụ, trực tiếp viết tên mẹ Diệp.
Thụ vừa nhìn thấy là tên mẹ mình, liền nhận luôn.
Đợi đến tối cha Diệp mẹ Diệp về nhìn thấy đồ vật này nọ, trên hóa đơn ghi là đã nhận, muốn trả cũng không trả được, lại không thể nói với Thụ là công gửi, chỉ có thể âm thầm bực bội.
Mặt khác, Thụ nhìn qua thì có vẻ thỏa hiệp.
Đúng vậy, chính là nhìn qua.
Mạng internet trong nhà bị cắt, số điện thoại di động cũng đổi.
Biên bản ghi chép các cuộc điện thoại, cha Diệp cũng đã theo dõi, không có số lạ.
Thụ mỗi ngày cũng không ra khỏi nhà, ở nhà đọc sách hoặc là vẽ vài bản thiết kế, đến giờ thì đi làm cơm.
Nhưng là cậu sẽ không chủ động cùng bọn họ nói chuyện, sẽ không giống như trước kia cùng họ ngồi trên sô pha xem truyền hình, cũng không hề nở nụ cười.
Hơn nữa mỗi ngày lúc ăn cơm, Thụ đều ở trên bàn ăn kể cho họ nghe Công là một người như thế nào.
Từ nhà hắn đến công việc của hắn, rồi lại nói đến con người của hắn.
Mỗi ngày lặp lại một lần.
Từ lúc đầu cha Diệp nghe giận đến tím mặt đến bây giờ thì đành ngoảnh mặt làm ngơ.
Ông coi như con ông đang phát tiết.
Đối với ông cùng mẹ Diệp mà nói, Diệp Chiêu Ninh đã không còn liên lạc gì với người kia, cũng đã là tốt lắm rồi.
Mặc kệ hiện tại người kia làm cái trò gì, cũng chẳng đáng quan tâm.
Chuyện có lớn đến đâu, sớm muộn gì, cũng sẽ trôi qua mà thôi.