Hai ngày nay, Công dẫn Thụ và mẹ Nghiệp đi dạo một vòng thành phố X, ăn một vòng thành phố X.
Tuy rằng cũng chỉ là thăm thú trong thành phố, nhưng là xét về lộ trình hay là điểm tham quan,
Công đều sắp xếp đâu ra đó, xem ra là đã chuẩn bị cực kì kĩ càng.
Mẹ Nghiệp dĩ nhiên cũng đi chơi đến vô cùng vui vẻ,
Thụ thấy thế cũng rất là hài lòng.
Đến ngày thứ ba, Công chạy đến chỗ Thụ.
Mẹ Nghiệp buổi chiều phải về, bà nói trước khi đi sẽ làm một bữa đại tiệc, đãi Công Thụ một bữa ra trò.
Vừa vào cửa, mẹ Nghiệp liền gọi Công tới: Tiểu Hướng mau tới đây, cô hôm nay làm chính là để đãi con đó.
Công vui sướng hài lòng: Thật vậy chăng? Cô à, cô không nên thiên vị con như thế, Chiêu Ninh sẽ ghen tị nha!
Thụ liếc trắng mắt.
Phỏng chừng mới gặp nhau có mười phút mà hai người kia đã lại bắt đầu ồn ào rồi,
Công này hai ngày nay có thể nói là hăng hái vô cùng,
Đến mức mẹ cậu phải khen là “Tiểu Hướng thật là vui tính a”.
Mẹ Nghiệp bưng một cái chén từ trong bếp ra, nói: Đây là cô đặc biệt mua cho con đó.
Công nhìn vào trong bát, cư nhiên là một chén canh cật heo nóng hôi hổi.
Thụ cũng bị bất ngờ:
Không nghĩ tới mẹ cậu mới sáng sớm đã chạy đi chợ, thì ra là mua cật heo về làm.
Mẹ Nghiệp: Tiểu Hướng a, cô thấy con thân thể hư nhược, nên mới chuẩn bị cật heo bồi bổ cho con.
Thụ:……
Công có chút gian nan nói:…… Cô à, cô làm sao nhìn ra là con…… bị thể hư ……
Mẹ Nghiệp: Con nhớ lại lần đó xem, đi được vài bước liền vấp ngã, rõ ràng thắt lưng không có lực a.
Công:……
(Nội tâm của Công: Con là bị vấp dây giày a!!!)
(Ở đây nói 1 chút, ý của mẹ Thụ ở đây “thể hư” chính là yếu chuyện “ấy ấy”, người ta hay nói ăn gì bổ nấy nên bà mua cật heo về bồi bổ a. Còn về công dụng của cật, các nàng có thể tra google a:))))))
Dưới ánh nhìn nóng bỏng của mẹ Nghiệp, Công liếc nhìn Thụ một cái, ánh mắt trăm điều muốn nói, sau đó ăn hết chén canh.
Nhìn Công ăn hết, mẹ Nghiệp hài lòng nói: Tiểu Hướng a, tiểu Ninh ở một mình, cũng không có nhiều bạn bè, con là một đứa nhỏ tốt, có gì con chiếu cố nó một chút.
Công liên tục gật đầu: Nhất định rồi.
Mẹ Nghiệp: Có cô gái nào tốt, cũng nhớ giới thiệu cho tiểu Ninh nha.
Thụ: Mẹ……
Mẹ Nghiệp nghe thấy giọng Thụ mang đầy vẻ kháng nghị, nhăn mặt: Con lại thế rồi. Trong điện thoại cũng từng đề cập với con vài lần, bảo con nhanh nhanh mà tìm đi, con chỉ giỏi cái miệng, thực tế thì sao? Xem tiểu Hướng kìa, cùng bạn gái hòa thuận tốt đẹp biết bao nhiêu.
Thụ:……
Mẹ Nghiệp như là một cái máy hát được mở công tắc, bắt đầu thao thao bất tuyệt: Mấy năm nay kinh tế cũng an ổn rồi, chuyện duy nhất cần quan tâm là chuyện chung thân đại sự của con. Con cũng đã lớn như vậy, sao lại không hiểu chuyện chút nào? Trước kia cùng tiểu X (bạn gái cũ) quen nhau êm đẹp thế, không rõ sao hai đứa lại tự dưng chia tay, cô bé đó cũng không tệ a……
Thụ: Mẹ!
Mẹ Nghiệp: Con đừng có mà chê mẹ dông dài. Con còn nhớ thầy Lý không, ít tuổi hơn ta và ba con, đến cháu cũng có rồi, con thì một chút động tĩnh cũng không có! Mẹ với ba con cũng lớn tuổi rồi, mong muốn của chúng ta là cháu chắt đầy nhà, con cũng nên nhanh chóng mà nắm bắt……
Thụ nhìn Công cúi đầu ăn canh cật heo không nói tiếng nào, trong lòng có chút cảm giác như người có lỗi.
Cậu nghĩ nghĩ, sau đó thở ra một hơi thật mạnh, như là đã hạ quyết tâm.
Thụ: Mẹ, kỳ thật con —
Công lại đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: Cô à, chuyện cô nói, con sẽ…… lưu ý.
Thụ nhìn Công, Công khẽ lắc đầu.
Nhìn Công ăn xong canh cật heo, Mẹ Nghiệp vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Thụ lấy cớ đi siêu thị mua đồ uống, kéo Công ra ngoài.
Mới vừa đi xuống dưới lầu, Thụ cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: Vì sao không cho em nói?
Công: Chờ một thời gian đi, cô hiếm khi có một chuyến đến chơi thành phố X, vẫn nên để bà mang tâm trạng vui vẻ mà trở về nhà.
Thụ thở dài một hơi: Thì là vì bà đang vui vẻ, em mới nghĩ đến nhân cơ hội này đem mọi việc nói cho rõ ràng. Hơn nữa xem ra, mẹ em cũng rất thích anh.
Công: Vẫn nên chờ một thời gian nữa đi, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Thụ: Anh muốn chuẩn bị cái gì?
Công: Anh thật sự không muốn thấy ba mẹ em vì chuyện chúng ta……
Thụ: Tin tưởng em, em cũng không muốn thương tổn ba mẹ em. Nhưng mà, chuyện này sớm hay muộn cũng phải làm cho rõ ràng. Anh chắc hẳn thấy em quá hấp tấp, nhưng bắt đầu từ khi em quyết định cùng một chỗ với anh, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Con trai bọn họ yêu một người đàn ông, cùng một người đàn ông cùng một chỗ, bọn họ có quyền biết
Công nghe cậu nói thế, trong lòng lại cảm thấy áy náy.
Công: Anh biết, anh chỉ là…… anh không biết đối mặt với mẹ em như thế nào, bà nóng lòng hy vọng em tìm một người bạn gái……
Thụ trầm mặc một hồi: Cho nên, anh hy vọng chúng ta cứ như thế này, sau đó đến một lúc nào đó thì hảo tụ hảo tán?
Công trợn tròn hai mắt: Không phải!!!
Thụ: Tốt lắm, vậy anh nói xem, chúng ta khi nào thì đi nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ?
Công:…… anh không biết……
Thành thật mà nói Thụ lần này bị bộ dáng do do dự dự của Công làm cho nổi nóng,
Cậu không rõ Công rốt cuộc là làm sao vậy.
Theo lẽ thường hai người đã sớm xác minh tâm ý, giường cũng lên rồi, trải qua một đoạn thời gian cũng không ngắn,
Thụ cũng gặp cha của Công rồi.
Hiện tại cậu muốn thằng thắn với người nhà của mình, cậu không sợ đối mặt thì thôi chứ,
Công ngược lại, cứ dây dưa như vậy.
Nói đến nói đi, hắn chỉ vò đầu bứt tai, một bộ dạng bối rối không biết phải làm sao.
Thụ trong lòng có chút không thoải mái, nói: Anh muốn sao thì như vậy đi.
Công vừa thấy cậu như vậy, vội vàng giải thích: Không, ý của anh là, hai ta dù sao chỉ vừa cùng nhau không bao lâu, gấp gáp làm gì!
Lời này vừa nói ra, hai người đều sững lại vài giây, Công trong lòng biết rằng hỏng rồi.
Quả nhiên vẻ mặt Thụ hoàn toàn trầm xuống: Ý anh là, em quá vội vàng, bây giờ nên suy xét kỹ càng!
Công liền hoảng hốt, muốn nắm lấy tay Thụ, Thụ tránh đi, nhìn hắn rồi nói: Đúng rồi, hôm nay đồ ăn đã mua không đủ cho ba người ăn, anh vẫn nên về nhà mình ăn đi.
Nói xong rời đi không hề quay đầu lại.