A nhìn một đống tranh vẽ bừa bộn trên bàn.
Mấy ngày nay cậu vẽ nhiều nhất chính là hôn.
Cha mẹ hôn môi con nhỏ, đứa nhóc hôn môi con thú nhỏ, học trò hôn môi thầy giáo……
Tóm lại, cậu vẽ các loại hôn môi,
Cũng tự thuyết phục chính mình ngày đó B hôn cậu kỳ thật cũng giống mấy kiểu hôn qua quít bình thường này……
Ân……
Qua quít bình thường cái quỷ a!!!
Này căn bản rõ ràng là một màn quấy rối tình dục a!!!
A nhụt chí ném bút vẽ.
Sau buổi tối ngày hôm đó, A phát hiện chính mình dường như không có cách nào mang tâm tình bình tĩnh mà nhìn B như trước kia.
Chính cậu cũng có chút chẳng hiểu nổi vì sao,
Theo lý thuyết nếu cậu đã từng thượng B, hiện tại đổi lại là hắn hôn môi mình một cái thôi, cũng không có gì quá đáng nha.
Nhưng tình hình thực tế là, mỗi khi cậu đi làm, vừa nhìn thấy B thì cả người không được tự nhiên.
B thật ra lại cực kì bình tĩnh, nên sai vặt thì cứ sai vặt, tán gẫu thì cứ tán gẫu,
Giống như ngày ấy chuyện ấy chưa hề phát sinh.
Nghĩ vậy A liền cảm thấy bực mình:
Bị cấp trên quấy nhiễu tình dục rồi kết quả lại chột dạ giống như là mình quấy nhiễu tình dục hắn.
Cậu thở dài một hơi nằm ở trên ghế, cầm trong tay bức vẽ hoàn thành trước khi ngủ gật ngày hôm đó – [Ở trong mắt]
Khi đó cậu nhìn thấy ảnh phản chiếu rõ nét của mình trong ánh mắt sáng ngời của B,
Làm cho cậu nhịn không được bắt đầu tưởng tượng chính mình từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy cả một thế giới.
Tưởng tượng như vậy làm cho cậu tràn ngập linh cảm mới, vẽ ra bức tranh này.
A đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vừa nhìn thấy tên người gọi, A có loại xung động muốn đem điện thoại ném xuống đất mà đạp nát, bất quá mong muốn vẫn chỉ là mong muốn, cậu vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi:
B: Uy, lại đây đón tôi, tôi ở hộp đêm XX phòng số 817.
A:…… Tuy rằng bởi vì tôi đang vẽ, còn chưa có đi ngủ. Nhưng là, 12 giờ rạng sáng mùa đông, anh bảo tôi đi đón anh……
B: Tôi uống rượu, thật sự không thể lái xe.
A: Anh có thể gọi xe.
B bật cười, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: Được rồi, nếu tôi nói tôi muốn cậu đến đón tôi, cậu có tới không?
A:…… Anh thật đáng ghét!
Cậu ngắt điện thoại, sau đó sờ sờ mặt: Ân, điều hòa mở hơi lớn, có chút nóng.
Đến chỗ phòng nhỏ mà B chỉ, a vừa mới chuẩn bị gõ cửa, liền thấy cửa gian phòng mở ra lộ một khe nhỏ, bên trong truyền đến thanh âm B cùng người khác nói chuyện.
A núp ở ngoài cửa theo khe hở mà nhìn vào trong, B đang cùng một người tai to mặt lớn trò chuyện vui vẻ.
B: X tổng, ngài là ông chủ, còn tôi ngày mai vẫn còn phải đi làm. Cái chỗ tắm hơi ngài nói kia chúng ta ngày khác hãy đi đi.
X tổng: Tiểu X a, vậy là không được rồi. Cậu không chịu đi, có phải là đang khinh thường tôi không đó?
B: Sao ngài lại nói vậy, tôi nào dám a.
X tổng: Vậy thì đi thôi. Tôi nói chứ, chỗ kia, thật sự rất là được nha……
A chậc lưỡi: Xa hoa đồi trụy.
Nhìn lại B, xem ra đã uống không ít, tuy nhiên tựa hồ còn rất thanh tỉnh. Bất quá tuy rằng trên mặt tươi cười, miệng nói mấy lời niềm nở, nhưng mà vẻ mặt ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.
Mấy cái tiệc xã giao này, quả nhiên thật là đáng ghét a.
A nghĩ nghĩ một chút, nói như thế nào thì B hiện tại cũng là sếp của cậu, vẫn nên giúp hắn một chút đi.
Vì thế cậu chạy ào vào, giáng cho B một cái tát.
Này một cái tát trực tiếp làm cho B cùng X tổng đang ngồi bên cạnh sửng sốt.
A bi phẫn nhìn B: Anh muốn bỏ rơi tôi sao!!!
B:……
X tổng:……
A: Gọi điện thoại nói với tôi là phải tăng ca, kết quả là đây!!!
A vẻ mặt dữ tợn nhìn B (kỳ thật cậu là muốn làm ra vẻ mặt thống khổ), B yên lặng tránh né ánh mắt cậu.
A lại lập tức phẫn hận nhìn X tổng, gần như rít gào mà lao vào, nắm lấy bả vai X tổng mà lắc điên cuồng: Ngươi vì cái gì lại muốn tranh hắn với ta, Vì! Cái gì! Hả!
X tổng lau mồ hôi trên trán: Cậu hiểu lầm —
A vừa khóc vừa kể lể: Ta đã nghe được hết!!!
Cậu lại lần nữa ai oán nhìn về phía B, sau đó ánh mắt buông xuống, tay trái vuốt bụng, nói: Anh làm như vậy, đối với trong bụng tôi —
B nhẹ giọng ho khan một cái, X tổng lại kinh ngạc nhìn A.
A:…… dạ dày thì làm sao đây?
B:……
X tổng:……
Tóm lại, lời đề nghị đến chỗ tắm hơi của X tổng cứ như vậy bị A gây rối loạn mà quên mất tiêu,
Không, nói đúng ra, là X tổng cực lực tỏ vẻ đêm đã khuya vẫn là để hôm khác hoặc là không bao giờ gặp lại nữa.
Vì thế A vui vẻ lái xe đưa B về.
=====================================
Dưới đây là phần nói nhảm của tác giả Bình Quả Thụ, cơ bản nó chả có nội dung gì rõ ràng hết, bạn nào mún đọc cho vui thì cứ đọc =))
Vẫn còn chưa có nghĩ ra phần của Công và Thụ viết như thế nào nữa
Cho nên tạm thời đăng trước vài chương ta có thể viết về A và B, Điềm Hà xem xong chương 35, quay sang nói với Bình Quả Thụ: Di, ta giống như X tổng đau khổ bị uy hiếp kia……
Bình Quả Thụ chỉ vào phần hình dung X tổng bốn chữ “Tai to mặt lớn”, nói: Vậy chắc, ngươi là đầu heo đi.
Điềm Hà: Được rồi, kỳ thật ta là muốn nói cái loại nhân vật ngốc nghếch bị ngược đến thê thảm này chính là bản mệnh của ta đi, đầu tiên là bị thằng ngốc ngược!
Bình Quả Thụ: Ta thấy thằng ngốc mới chính là bản mệnh của ngươi.
Điềm Hà bỗng nhiên nở nụ cười: Nhưng là, ngươi cũng là bản mệnh của ta a.
Bình Quả Thụ: Ý của ngươi là, ta cũng là đồ ngốc?
Điềm Hà lắc đầu: Không không không…… Ngươi là – bản mệnh thật!
Bình Quả Thụ: Bản mệnh thật thì có lợi gì?
Điềm Hà: Ta có thể trước mặt độc giả mà bày tỏ nỗi lòng.
Bình Quả Thụ: Bị bu lại nhìn cũng không tốt lắm.
Điềm Hà: Nhưng là ta muốn bày tỏ a ……
BÌnh Quả Thụ túm lấy Điềm Hà, kéo ra ngoài.
Điềm Hà: Ai, ai, Quả Thụ…… Quả Thụ…… Ngươi làm gì a?
Bình Quả Thụ quay đầu, bình tĩnh nhìn, qua một lúc, mới dùng thanh âm nhẹ đến mức người ta nghe không được nói:
Về nhà.