Từ sau khi biết bút danh viết sách của Công, Thụ có sở thích mới:
Lên mạng xem đánh giá của độc giả đối với “Hoa hướng dương”.
Cậu rất muốn biết “Hoa hướng dương” trong mắt độc giả cùng Công trong mắt mình, có gì bất đồng,
Xem càng nhiều, trong lòng Thụ lại càng là dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể nói thành lời:
Cậu so với người khác gần gũi với hắn hơn. Thậm chí, cậu còn muốn thân cận với hắn hơn nữa.
Vì thế cậu quyết định cuối tuần đi đến nhà sách, mua mấy quyển sách của Công viết về xem.
Nhưng là cậu lại không muốn Công biết,
Cho nên, mỗi khi Công hỏi cậu cuối tuần dự dịnh làm gì, cậu chỉ ậm ừ nói là đi dạo ngoài đường thôi.
Công: Vậy buổi tối cậu về nấu cơm sao?
( đúng vậy, hiện tại cuối tuần hai người cũng là cùng nhau ăn cơm)
Thụ: Sẽ về.
Công: Thuận tiện mua một ít “tây lục hoa” về, hắc hắc. Tôi hôm nay muốn đi tranh □□, chắc không thời gian đi mua đồ ăn.
Thụ:…… Đã biết.
Ngoài sườn ra, Công còn rất thích ăn bông cải xanh (tây lan hoa). Bất quá hắn luôn kiên trì gọi chúng là “tây lục hoa”.
Cuối tuần, Thụ đến hiệu sách mua sách của Công.
Lúc mua sách còn gặp được một bà mẹ trẻ dẫn con đến mua sách cùng cậu nói chuyện phiếm:
Hoa hướng dương viết đồng thoại thật rất hay, con ta rất thích nàng, nàng là người thành phố X này, tôi có một đồng nghiệp hàng xóm của em vợ anh ta là người thân của tác giả, nghe nói lớn lên cũng thật đẹp, là một mỹ nữ.
Thụ cực lực nhịn cười, nói:
Tôi nghe nói là mỹ nữ tác giả này phi thường thích ăn sườn.
Thụ mua xong sách chuẩn bị trở về, kết quả lúc đi ngang qua bệnh viện bị một đám tình nguyện viên ngăn lại,
Nói là mấy ngày hôm trước trong nội thành có một tai nạn xe cộ nghiêm trọng, kho máu của bệnh viện báo nguy, hy vọng dân chúng có thể hiến máu tình nguyện, Thụ liền chạy đến bệnh viện hiến máu.
Về nhà Thụ liền đem áo khoác dính đầy mùi thuốc sát trùng bỏ vào máy giặt, bắt đầu nhặt rau nấu cơm.
Khoảng 5 giờ hơn thì Công đến, cầm trong tay một bó hoa cúc.
Nhìn thấy bộ dáng chấn kinh của Thụ, Công cười nói: Đừng sợ, là hoa giả.
Thụ tựa vào trên tường nhìn Công thật sự nghiêm túc mà lắc lắc bó hoa, đùa giỡn nói:
Sao anh không mua hoa hướng dương về a?
Công cũng không ngẩng đầu lên nói: Cậu rất muốn hoa hướng dương sao?
Thụ bỗng nhiên cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, cúi đầu khụ một tiếng, lùi về phòng bếp.
Công thấy nửa ngày cũng không có người lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn phòng bếp nói: cậu muốn như vậy, lần sau sẽ tặng cậu.
Thụ:……
Công đem bó cúc cắm thật đẹp, đặt ở trên tủ lạnh, lại xung phong nhận việc phơi quần áo Thụ đã giặt xong lên.
Hắn vừa phơi quần áo vừa cùng Thụ nói chuyện phiếm —
Công: Hôm nay đi qua qua khu nội thành hình như có thấy cậu, cậu hôm nay có phải đi đến hiệu sách gần đây —
Thụ: Không có, anh nhìn lầm rồi, tôi đi đến quảng trường xx kia, không hề ghé qua hiệu sách kia a.
Công có điểm kinh ngạc, Thụ nói dối hắn:
Hắn rõ ràng thấy cậu từ hiệu sách gần bệnh viện XX đi ra.
Bất quá Công cũng không nói gì, đem quần áo giũ giũ, bắt đầu phơi quần áo.
Kết quả từ trong túi áo lấy ra một mảnh giấy đã muốn bị giặt đến nát vụn ra, Công lo rằng đó là giấy tờ quan trọng gì, mở ra xem, gắng gượng đọc ra được mấy chữ “bệnh viện XX” “Máu RT”, chắc là giấy xét nghiệm của bệnh viện.
Công quay đầu nhìn Thụ, Thụ nghĩ hắn nhìn ra cái gì rồi, thần sắc có điểm mất tự nhiên.
Công: Thân thể cậu không thoải mái sao?
Thụ: Không có a.
Công: Vậy nếu cậu khỏe thì sao phải —
Công bỗng nhiên trầm mặc:
Đúng vậy, thân thể khỏe mạnh thì sao lại phải đi làm xét nghiệm máu, rõ ràng là sinh bệnh. Nhưng vì cái gì mà không chịu thừa nhận? Vì cái gì mà rõ ràng là đi bệnh viện, lại gạt mình nói là không đi? Hơn nữa biểu tình vừa rồi rõ ràng là chột dạ……
Thụ: Anh vừa mới nói gì?
Công: Không, không có việc gì.
Bữa ăn này có chút im lặng, Công tâm sự đè nặng, một mực nghĩ đến Thụ bị bệnh gì, vì sao muốn gạt hắn;
Thụ thì nghĩ đợi muốn đem mấy quyển sách mới mua kia giấu kĩ, cậu mới không cần để Công biết mình lại phải chạy thật xa để đặc biệt đi mua sách của hắn đâu.