Câu Chuyện Của Thụ Làm Ca Sáng Và Công Làm Ca Tối

Chương 14




Vé xem phim là vào chủ nhật, Công nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy là không thể trực tiếp như vậy mời Thụ đi xem phim,

Một thằng đàn ông mời một thằng đàn ông khác đi xem phim, sao cũng thấy thật khả nghi. (kỳ thật là Công chột dạ a)

Bất quá, hắn đã nghĩ ra cách có vẻ tự nhiên nhất để mà đưa cho Thụ mấy vé xem phim.

Sáng sớm thứ 7, Công cùng Thụ hẹn gặp mặt ở cửa siêu thị, cùng đi mua đồ ăn.

Hai người mua xong đồ đi ra, Công nói hắn chưa ăn điểm tâm có chút đói bụng,

Thụ nhìn thấy siêu thị này có chỗ ăn điểm tâm thì cũng tán thành, liền nói đến chỗ đó ăn đi.

Sau khi đi vào công nhanh chóng tìm chỗ ngồi lấy di động ra gọi điện thoại, Thụ thấy thế đành phải đi mua bữa sáng.

Khoảng 7, 8 giờ thì đồ ăn cũng không còn nhiều, Thụ vừa muốn trả tiền, người bán hàng mặt mày tươi cười nói với cậu:

Chúc mừng ngài, tiên sinh, ly sữa đậu nành ngài vừa gọi là ly sữa đậu nành thứ 10000 mà tiệm bán được từ lúc khai trương tới nay, ngài được tặng một vé xem phim.

Thụ:…… các vị đếm hết tất cả những ly sữa đậu nành đã từng bán ra sao?

Người bán hàng: trên máy tính của chúng tôi có thống kê số liệu. Điểm tâm của ngài hết 23.5 nhân dân tệ, thỉnh ngài nhận vé xem phim.

Thụ:…… úc.

Thụ bưng điểm tâm ngồi vào ghế đối diện Công, Công tò mò nhìn trong tay cậu: Đây là cái gì?

Thụ: vé xem phim. Người ta nói là ly sữa đậu nành tôi mua là ly thứ 10000, thế là tặng tôi.

Công: vận khí của cậu cũng quá tốt đi.

Thụ: chính là phim mới nhất đó, anh muốn đi xem sao, cho anh đó.

Công: Không không không, tôi ngày mai cũng có việc rồi.

Thụ: thật ra thì, tôi cũng không muốn đi xem lắm.

Công: bộ phim này gần đây rất nóng, nghe nói hay lắm, cậu ngày mai cũng không có việc gì bận, đừng lãng phí.

Thụ: nói cũng đúng, vậy đi thôi.

Phim là chiếu vào ba giờ chiều chú nhật,

Kế hoạch của Công là vừa vặn sau khi xem xong hai người sẽ dùng cơm bên ngoài luôn.

Vì tránh cho đi sớm gặp Thụ, Công còn đợi đến sau khi bắt đầu kiểm phiếu mới xuất hiện.

Công tìm được vị trí của mình liền ngồi xuống, thấy Thụ còn chưa có đến, vui vẻ nghĩ:

Không biết đến khi Thụ nhìn đến bên cạnh là ta sẽ nói cái gì.

Phỏng chừng sẽ nói — ai nha, anh như thế nào lại ở chỗ này?

Mính sẽ trả lời sao nhỉ — tôi cũng ngẫu nhiên được phần thưởng? Ha ha ha ha ha ha.

Không nên không nên, rất giả, không bằng cứ thành thật nói cho cậu ấy biết đi.

Công hoan hỉ tưởng tượng, cảm giác được ghế bên tay phải có người ngồi xuống, hắn quay đầu sang —

Cư nhiên lại là một cô gái ra dáng sinh viên!

Công ngây ngẩn cả người một chút, nhìn trái nhìn phải, vội vàng hỏi: xin lỗi, cô không ngồi nhầm chứ?

Cô gái lấy vé ra đối chiếu một chút: hàng số 9 ghế số 8, đúng vậy nha.

Công có chút không tin, dò xét nhìn lại, thật là hàng 9 ghế 8.

Hắn vuốt vuốt tấm vé xem phim hàng số 9 ghế số 9, mở miệng hỏi: tôi có thể hỏi vé của cô là từ đâu mà có không?

Vừa nghe cái này cô gái vui vẻ nói: Trên mạng tìm được, [xxx] đang rất nóng, vé cho ngày chiếu hôm nay đã hoàn toàn không còn, hoàn hảo đêm qua tôi phát hiện có người muốn nhượng lại vé, cũng không uổng công tôi hôm nay đi xe đến lấy ~~~~~

Tâm tình của Công lập tức rơi xuống đáy cốc.

Đèn trong phòng chiếu phim đã tắt, màn ảnh bắt đầu chiếu hình.

Phim điện ảnh chính là phim điện ảnh, nội dung thu hút, kĩ xảo rất thật, trong rạp chiếu phim liên tiếp vang lên thanh âm sợ hãi,

Nhưng mà Công chỉ lăng lăng nhìn màn hình lớn, cái gì cũng không thấy được.

Hắn suy nghĩ có phải Thụ đoán ra vé xem phìm là hắn đưa hay không, cho nên mới nhượng lại cho người khác.

Quả nhiên một thằng đàn ông hao hết tâm tư mời một thằng đàn ông khác đi xem phim rất là kỳ quái đi.

Công có điểm khổ sở.

Hắn thật sự không muốn gì, hắn thật sự, không dám muốn gì.

Ngây dại hết hai tiếng, hết phim, Công chầm chập từ rạp chiếu phim đi ra,

Đi vài bước, đột nhiên phát hiện Thụ tựa vào tường đứng cạnh cửa lớn, tay nhét vào túi quần, mắt nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tựa hồ là cảm giác được gì đó, Thụ quay đầu lại thấy Công đi ra, vội vàng đứng thẳng dậy vẻ mặt hối lỗi bước đến:

Thật có lỗi, tôi không biết —

Công ngơ ngác nhìn cậu, Thụ bỗng nhiên có chút không biết làm sao.

Qua một lúc lâu, cậu thở dài một hơi, lấy ra hai vé xem phim:

Không biết anh có ngại không, chúng ta lại xem phim đi?