Mấy ngày cuối năm nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, cả đêm qua có một trận tuyết lớn, toàn bộ thành phố C hệt như một giấc mơ được bao phủ bởi một màu trắng bạc.
Ngạo kiều nữ vương thụ rất thích tuyết, thích cảm giác màu trắng tinh khiết vô ngần đó bao trùm lên tất cả, thích cái xốp xốp của tuyết, thích âm thanh sột soạt khi bước đi trên tuyết phát ra. Nhưng, điều cậu thích nhất vẫn là cảm giác khi nhìn những bông tuyết bay bay, rơi xuống, sau đó đưa tay đón lấy.
Cho nên vừa mới sáng sớm, ngạo kiều nữ vương thụ đã lay phúc hắc trung khuyển công đang ngủ trong ổ chăn dậy.
Phúc hắc trung khuyển công còn đang buồn ngủ, nhìn ngạo kiều nữ vương thụ một cái, sau đó kéo ngạo kiều nữ vương thụ vào lòng tiếp tục nhắm mắt ngủ. Ngạo kiều nữ vương thụ vừa đẩy đẩy phúc hắc trung khuyển công vừa nói: “Này, không được ngủ nữa, nhanh đứng dậy theo em ra ngoài ngắm tuyết!”
Phúc hắc trung khuyển công trở mình đè ngạo kiều nữ vương thụ lại, không cho cậu lộn xộn, mơ mơ màng màng nói: “Trời lạnh thế này, ngắm tuyết cái gì, mệt muốn chết, ngủ nhanh nào.”
Ngạo kiều nữ vương thụ bị phúc hắc trung khuyển công đè không thở được, lại vừa đẩy phúc hắc trung khuyển công ra, vừa nói: “Mấy giờ rồi mà còn ngủ! Nhanh đứng dậy, có nghe hay không! Theo em xuống nhà!”
“Ngoan, đừng ồn ào, để anh ngủ thêm một lát.” Phúc hắc trung khuyển công ỳ ra trên giường, còn ôm chặt lấy ngạo kiều nữ vương thụ.
Một lát sau…
“Á! Đau….” Phúc hắc trung khuyển công đang mơ mơ màng màng ngủ đột nhiên thấy vai tê rần, cơn buồn ngủ nhất thời chạy biến đâu mất tiêu, mở mắt phát hiện hóa ra là ngạo kiều nữ vương thụ cắn mình.
“Em muốn mưu sát chồng em à!” Phúc hắc trung khuyển công cuối cùng cũng phải từ bỏ việc ngủ tiếp, từ trên giường ngồi dậy, không tình nguyện mặc quần áo, nghiêng đầu nhìn một loạt dấu răng ở trên vai, vừa giận vừa buồn cười, thế là ngẩng đầu làm bộ hung ác nói với ngạo kiều nữ vương thụ đang đứng bên cạnh.
Ngạo kiều nữ vương thụ đưa quần áo cho anh, híp mắt cười nói: “Sáng sớm ra đã có thể được em thương yêu, anh phải là mừng không kịp chứ.”
Phúc hắc trung khuyển công nháy mắt nói: “Anh rất mừng, nếu em hôn anh một cái anh còn mừng hơn.”
“Đi chết đi!” Ngạo kiều nữ vương thụ đem đống quần áo ném lên trên đầu phúc hắc trung khuyển công, xoay người ra khỏi phòng.
Phúc hắc trung khuyển công tóm lấy quần áo, nhìn nhìn cửa sổ, mơ mơ hồ hồ, chẳng thấy rõ cái gì.
“Thời gian trôi thật là nhanh, lại một năm nữa sắp qua.” Qua một lúc lâu, phúc hắc trung khuyển công bỗng nhiên nói vậy.
Phúc hắc trung khuyển công xuống giường, đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, đại khái là bị đóng băng, đẩy mãi không được, anh dùng sức một chút, một cỗ gió lạnh thổi thẳng vào mặt, lạnh buốt đến mức anh run lên.
Xem ra trận tuyết đêm qua quả thật không nhỏ, cả khu nhà đều được khoác một tấm áo trắng.
Ngạo kiều nữ vương thụ vẫn luôn rất thích tuyêt. Nói ra kể cũng lạ, ngạo kiều nữ vương thụ khi còn là một thiếu niên, đã mang khí chất nhã nhặn cấm dục, không hay cười, làm việc thì luôn cẩn thận tỉ mỉ, nói cách khác, gần như là rập khuôn với phiên bản trưởng thành, mấy sôi nổi, kích thích ở thiếu niên căn bản không có một chút dấu vết gì trên người cậu. Nếu không phải phúc hắc trung khuyển công lớn lên cùng với ngạo kiều nữ vương thụ, có ai nói một người chẳng có cảm xúc, chẳng biết nói chuyện như thế mà cũng thích tuyết, chắc chắn phúc hắc trung khuyển công sẽ không tin. Thế nhưng, ngạo kiều nữ vương thụ chính là như vậy, mỗi khi nhìn thấy tuyết, trong mắt luôn lóe lên ánh vui vẻ, trên khuôn mặt luôn không có nhiều biểu tình lắm cũng sẽ mang nét cười như trẻ con, lần nào cũng kéo phúc hắc trung khuyển công chạy ra ngoài, ngắm những bông tuyết bay bay, giang hai tay đón lấy bông tuyết, nhìn chúng chậm rãi tan ra trong tay mình.
Phúc hắc trung khuyển công đột nhiên nhớ tới có một lần tuyết rơi, ngạo kiều nữ vương thụ đẩy cửa nhà anh, tìm anh ra ngoài ngắm tuyết, anh không nói gì thêm, khoác thêm áo rồi cùng ngạo kiều nữ vương thụ chạy xuống nhà. Khi vừa ra khỏi cửa, ngạo kiều nữ vương thụ xoay người, nhìn thấy phúc hắc trung khuyển công chỉ mặc một cái áo khoác lông, nhíu mày, đột nhiên tháo khăn quàng cổ của mình ra, choàng lên cho phúc hắc trung khuyển công. Trong lúc ngạo kiều nữ vương thụ thay phúc hắc trung khuyển công sửa lại khăn quàng cổ, đầu ngón tay lạnh như băng tiếp xúc với làn da ấm áp của phúc hắc trung khuyển công, phúc hắc trung khuyển công nâng mắt nhìn ngạo kiều nữ vương thụ, thiếu niên ở trước mắt mình vẻ ngoài thanh tú, mái tóc cắt ngắn đen nhánh mềm mại, đôi mắt dài sau gọng kính màu bạc nghiêng nghiêng, cái mũi thật thẳng, đôi môi mỏng đang mím chặt, biểu tình trên mặt hệt như đang hoàn thành nhiệm vụ gì đó…
Đúng lúc đó, phúc hắc trung khuyển công đột nhiên cầm lấy bàn tay đang sửa khăn quàng cổ cho mình của ngạo kiều nữ vương thụ, thấp giọng cười: “Chúng ta như vậy, giống như người yêu nha.”
Ngạo kiều nữ vương thụ vốn vẫn đang cúi đầu giúp phúc hắc trung khuyển công chỉnh lại khăn, nghe thấy vậy liền ngẩn người, ngẩng đầu nhìn phúc hắc trung khuyển công, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của phúc hắc trung khuyển công còn thật nghiêm túc. Khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương. Hai người cứ im lặng đứng như vậy, bàn tay bị nắm của ngạo kiều nữ vương thụ cũng quên rút về. Tuyết vẫn còn rơi, thế giới xung quanh im lặng đến nỗi tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh khi bông tuyết rơi xuống mặt đất.
Thời điểm phúc hắc trung khuyển công hôn lên môi ngạo kiều nữ vương thụ, ngạo kiều nữ vương thụ vẫn chưa lấy lại tinh thần. Đó là nụ hôn đầu tiên của hai người, nụ hôn của phúc hắc trung khuyển công thực vụng về, mang theo ngây ngô đặc biệt của tuổi thiếu niên. Cái hôn chần chừ nơi khóe miệng, chỉ là môi chạm môi, đơn giản là đang trao đổi hơi ấm với đối phương, không có chút kỹ xảo nào, nhưng vẫn là hồi ức mềm mại nhất trong tim hai người.
“Hắt xì!” Phúc hắc trung khuyển công hắt hơi một cái rõ mạnh, mới phát hiện ra mình ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, mà lại cứ đứng như vậy trước cửa sổ nhớ lại những chuyện ngày xưa, lúc này, ngạo kiều nữ vương thụ đang chờ ở bên ngoài thấy phúc hắc trung khuyển công mãi không ra, cảm thấy kì quái, nghĩ rằng phúc hắc trung khuyển công lại đang ngủ, thế là quay lại phòng ngủ, định chuẩn bị dùng phương pháp đặc biệt để đánh thức người ta. Ai ngờ vừa vào phòng đã thấy một trận gió lạnh thổi tới, phúc hắc trung khuyển công đang đứng trước cửa sổ mở rộng hắt xì một cái.
Thấy cảnh tượng này, ngạo kiều nữ vương thụ giận đến điên đầu, kéo lấy áo gió bình thường vẫn treo ở một bên, vọt tới trước mặt phúc hắc trung khuyển công, bọc lấy anh, sau đó đóng chặt cửa sổ, rồi mới xoay người nhìn hằm hằm phúc hắc trung khuyển công, giọng run run mắng: “Anh có phải là sống không kiên nhẫn nữa không!? Lạnh thế này mà anh chỉ mặc một cái áo sơ mi, mở cửa sổ đứng ngắm cảnh? Đầu anh bị điều hòa thổi đến hỏng rồi có đúng không?!”
“Hắt xì! … Hắt xì!!”
Trả lời ngạo kiều nữ vương thụ chính là vẻ mặt vô tội cùng vài cái hắt xì liên tiếp của phúc hắc trung khuyển công.
“…”
Cuối cùng, cũng chẳng ngắm được tuyết.
Phúc hắc trung khuyển công ngày đó bị phát sốt, ngạo kiều nữ vương thụ nâng phúc hắc trung khuyển công vô cùng suy yếu dậy, vừa mắng anh đáng đời, vừa dịu dàng giúp anh uống thuốc.
Sau khi phúc hắc trung khuyển công uống thuốc xong, ngạo kiều nữ vương thụ đặt chén xuống, sửa lại chăn cho phúc hắc trung khuyển công, động tác nhẹ nhàng sờ sờ trán phúc hắc trung khuyển công, cảm giác đã bớt nóng mới thở phào một hơi, xoay người chuẩn bị mang chén thuốc ra ngoài, không ngờ phúc hắc trung khuyển công hơi nhỏm dậy, nắm lấy cổ tay cậu kéo vào lòng mình, ngạo kiều nữ vương thụ mất thăng bằng, ngã trên giường, bị phúc hắc trung khuyển công ôm chặt lấy.
Ngạo kiều nữ vương thụ vốn cũng bởi vì phúc hắc trung khuyển công thân thể khỏe mạnh, không thương tích, sáng sớm ra đã phát điên tự sinh bệnh, có chút tức giận rồi, đang muốn phát hỏa, thế nhưng phúc hắc trung khuyển công chỉ ôm lấy ngạo kiều nữ vương thụ, không nói gì.
Ngạo kiều nữ vương thụ chôn mặt trong lồng ngực phúc hắc trung khuyển công, cảm giác được lồng ngực chậm rãi phập phồng mỗi khi phúc hắc trung khuyển công hô hấp.
Căn phòng ấm áp nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Bên ngoài, tuyết vẫn tiếp tục rơi.
Ngày đó, phúc hắc trung khuyển công đột nhiên hỏi ngạo kiều nữ vương thụ —
Chúng mình cứ như thế này, ở bên nhau cả đời được không?
Ngạo kiều nữ vương thụ nhìn tuyết bay đầy trời, nhẹ nhàng gật đầu.