Câu Chuyện Bốn Mùa Chi Nước Chảy Giữa Hè

Chương 13: Có chút yêu mến Thẩm Bạch?




Tầm mười phút nữa mới vào học, đại bộ phận trên cầu thang phòng học đã bị lấp đầy. Mỗi khi Thường giáo sư lên lớp thì đều rất được hoan nghênh, đã xin dậy ở một phòng học lớn nhất nhưng vẫn sẽ có sinh viên đáng thương phải đứng nghe giảng bài. Hôm nay là khóa học đầu tiên của học kì.

“Khang Ngôn, đây nè, đây nè.”

Dùng sức phất tay, tại cửa sau cầu thang phòng học,  Khang Ngôn lập tức liền đi tìm Trương Hữu Phương, cúp điện thoại, chậm rãi đến bên vị trí để không.

“Thật có lỗi, bởi vì trường học bên kia đột nhiên có một số việc phải xử lý, cho nên mới tới muộn.”

“Dù sao cũng chưa bắt đầu học, vị trí thì mình chiếm cũng được mà ” Trương Hữu Phương vỗ bả vai Khang Ngôn  “Bất quá, nếu Thường giáo sư biết rõ cậu học ở trường bên cạnh còn cố tình chạy đến đây nghe ông giảng, nhất định sẽ hảo hảo khích lệ cậu đó.”

“Nói lời khó tin nha, công việc của Thường giáo sư rất bận rộn, có thể dự lớp của ông đã coi như có phúc rồi.”

Thừa dịp còn có thời gian, Khang Ngôn cùng với Trương Hữu Phương nói chuyện phiếm vài câu. Mới nói vài câu, nữ sinh ngồi ở sau lưng đã bắt đầu xao động.

“Thẩm Bạch học trưởng đến kia!”

“Người, người đâu?”

“Chính là người đang nói chuyện ” Nữ sinh mang theo tràn ngập  say mê “Anh ý cười rộ lên siêu đẹp mắt.”

“Anh ý nở nụ cười, nở nụ cười rồi.”

Tình huống gì đây, cực háo sắc! Khang Ngôn ghét nhất nữ sinh thấy soái ca tuấn nam sẽ gào lên không ngừng, tuy nhiên Khang Ngôn nhìn thấy thì cũng sinh lòng ngưỡng mộ, lồng ngực cũng như có con nai nhảy loạn, nhưng mà ít nhất y biết “Rụt rè”.

Nhìn mấy nam sinh đang sắp tiến tới, có vài nam sinh đi đến chỗ trống phía trước, Khang Ngôn cân nhắc xem ai trong số đó sẽ là “ Thẩm Bạch”

“Hôm nay anh ý mặc áo ngắn tay màu xanh lam nhá, thực là đẹp a.”

“Ừ ừ.”

Sau lưng , nữ sinh tựa hồ vô cùng kích động, men theo manh mối để định vị, là nam sinh mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam ngồi ở phía trước đi.

Đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy cái ót.

Vì cái gì lại thấy “Đáng tiếc”! Khang Ngôn tự gõ cái trán của mình, báo cho chính mình không cần háo sắc.

Ai biết, Thẩm Bạch ngồi xuống rồi quay về phía sau nhìn quanh một chút, tựa hồ đang tìm người. Bất quá, mỉm cười kia thực như dương quan chói lọi, thật đúng là, thật đúng là vô cùng mê người.

Cái cảm nhận này là đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của Khang Ngôn, Khang Ngôncũng lại càng hoảng sợ, mình thật sự thành hoa si rồi sao a!

“Hữu Phương, hắn là ai a?”

Nhìn qua Thẩm Bạch, Trương Hữu Phương nói cho Khang Ngôn, Thẩm Bạch đã ở năm ba rồi, ở trường học rất có nhân khí. Tướng mạo cũng không tính là hoa hoa thảo thảo nhưng bởi vì hắn có chiêu bài  mỉm cười, làm cho rất nhiều nữ sinh vì hắn mê muội, mấy học muội mới tới vô pháp chống lại nụ cười của hắn.

Nghe Trương Hữu Phương nói, lộ ra rõ ràng tâm tình hâm mộ, Khang Ngôn không khỏi nở nụ cười, khó được bản thân cũng thành hoa si rồi.

Trời bắt đầu mát hơn, hôm nay Khang Ngôn mặc một kiện áo sơmi màu lam, vô cùng thanh tú nhẹ nhàng. Bất quá, Khang Ngôn đi học muộn, không biết là ai đem cửa sau đóng lại, Khang Ngôn đành phải đi bằng cửa trước, ngó ngó vào phòng,đi tới vị trí mà Trương Hưu Phương đã giữ sẵn cho y.

Đến tột cùng là xuất phát từ thói quan hay là cái gì, chuyện đầu tiên khi Khang Ngôn ngồi xuống chính là đi tìm thân ảnh Thẩm Bạch. Thẩm Bạch cùng bạn của hắn tựa hồ lúc nào cũng ngồi cùng một vị trí, hôm nay cũng thế.

Ở trong nội tâm, Khang Ngôn không muốn thừa nhận hiện tại bản thân chạy đến trường học này, có một phần mục đích lớn là muốn liếc nhìn Thẩm Bạch.

Đều đã lâu như vậy, có một số việc Khang Ngôn cũng thấy được. Mỗi lần Thẩm Bạch đều cùng đi với bạn bè, bên trái Thẩm Bạch cũng cố định ngồi một nam sinh khá tuấn tú. Là vị trí phía trước mà Khang Ngôn cùng Trương Hữu Phương đã chiếm lúc trước, chỉ là khi nhìn bọn họ, dựa vào trực giác, Khang Ngôn cảm thấy tính hướng của Thẩm Bạch có lẽ là cũng giống như mình, như vậy, người ngồi ở bên cạnh hắn rất có thể chính là người hắn thích.

Có lẽ, Khang Ngôn lại càng không nguyện ý thừa nhận, y bắt đầu có chút yêu mến Thẩm Bạch, chỉ một nụ cười, một cái xoay người, còn có cả một đoạn khoảng cách dù ngắn nhưng cũng thực xa vời khó tiếp cận kia nữa.

Chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Bạch, thời điểm phục hồi tinh thần lại, Thẩm Bạch đang hướng phía Khang Ngôn nhìn quanh, Thẩm Bạch nhìn y, Khang Ngôn thoáng cái liền hoảng loạn, lời giảng trên kia cũng nghe không được bao.

Cùng Trương Hữu Phương vừa nói vừa xuống cầu thang, Khang Ngôn muốn lập tức chạy về trường học của mình, bởi vì hai trường cũng cách khá xa , xe buýt tầm năm phút nữa sẽ có một lần, nếu không đón được chuyến kế thì sẽ chờ khá lâu nữa,.

Lúc rẽ vào, Khang Ngôn trông thấy Thẩm Bạch cùng bạn bè đang nói chuyện, trên mặt vẫn là nụ cười tốt đẹp ấy. Khang Ngôn nghĩ đi qua bọn họ là tốt rồi, lại bởi vì trong số những người kia có người là bạn của Trương Hữu Phương nên đành dừng lại một lúc.

“Hữu Phương, cậu ấy là?” Cùng Trương Hữu phương chào hỏi rồi nhìn qua Khang Ngôn, tựa hồ đang cố gắng nhớ lại điều gì  “Mình dường như chưa từng gặp qua, không phải khoa của bọn mình a, là khoa nào vậy?”

“Cậu ấy a, là bạn tớ, không phải học sinh trường mình.” Trương Hữu Phương vỗ bả vai Khang Ngôn, cười hì hì nói “Cậu ấy học trường bên cạnh, hâm mộ Thường giáo sư cho nên tới học ké đó .”

Thẩm Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Khang Ngôn, sau đó hướng Khang Ngôn gật gật đầu, lai tiếp tục cùng bạn hắn nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên Khang Ngôn cùng Thẩm Bạch có khoảng cách gần như vậy, Khang Ngôn cười đến có chút phát khổ, không biết tại sao, chỉ là ngoài miệng cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật khổ, đắng chát nói không rõ ràng.

Chuyến xe cuối trống rỗng, Khang Ngôn ngồi ở vị trí gần cửa sổ chỗ hàng cuối cùng, xuyên qua lớp kính thủy tinh để nhìn đến bên ngoài.

Trời càng lúc càng mát hơn, xuống xe sau, Khang Ngôn chậm rãi đi vòng quanh hồ ở trường vài vòng, không biết có người nào sẽ nghĩ rằng hắn là thanh niên thất ý chuẩn bị nhảy xuống hồ hay không nữa,

Khang Ngôn lần đầu tiên bởi vì Thẩm Bạch mà mất ngủ……