Nguyệt Lăng buồn rầu ngồi trên xích đu, ánh mắt cô nhìn về phía xa(đây là chiếc xích đu hồi nhỏ của Hàn Thiên Lâm). Cô không hiểu vì sao cuộc đời lại đối xử với cô không công bằng như vậy.
Từ nhỏ cô đã thiếu đi sự yêu thương của cha mẹ, bị lừa gạt bán đi. Bây giờ ngay cả người mình yêu thương nhất cô cũng không với tới nổi.
Rốt cuộc cô tồn tại để làm gì cho tới bây giờ??
Suy nghĩ lung tung thì Hàn Thiên Lâm từ xa bước tới. Anh vẫn như vậy. Vậy rất ân cần, ấm áp với cô, làm sao cô có thể bớt yêu Anh đây?
-"Nghĩ gì vậy bé yêu"_Anh cười bẹo má cô rồi ngồi xuống bên cạnh
-"Không có gì ạ. Em chán nên ra đây hóng gió"
Nguyệt Lăng ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô mỉm cười khẽ hỏi:
-"Hàn Thiên Lâm nếu sau này anh và em không thể ở bên nhau anh sẽ nghĩ gì? "
Mặt anh tối sầm này, anh cầm chặt lấy tay cô hắng giọng
-"Không cho phép em nói như vậy. Có phải vì Thạc Uyển Hạ không?. Em yên tâm anh và cô ta sẽ không thể bên nhau. "
-"Bữa tiệc tối nay.. "
-"Em sẽ đi với anh! "
-"Nhưng... "
- "Không nhưng nhị gì cả, nghe lời anh. Ngoan"
Anh ôm Nguyệt Lăng để cô dựa người vào vai mình. Cô gái nhỏ bé này đã chịu quá nhiều tổn thương, anh muốn là bờ vai vững chắc cho cô dựa vào
--------------------------
Thạc Uyển Hạ vui mừng khi nhận được bộ y phục dành cho bữa tiệc ngày hôm nay. Cô muốn mình xinh đẹp, nổi bật nhất đặc biệt là sánh với con trai của tập đoàn lớn Hàn Thiên Lâm.
Cô muốn tất cả mọi người biết rằng cô là vợ sắp cưới cũng chính là Phu nhân của Hàn gia sau này. Đừng hòng ai tranh cướp của cô.
-" thiếu phu nhân(con dâu của phu nhân tức là mẹ chồng)? "
-"Sao? "
-"Cậu chủ dặn cô tối nay đi trước cậu ấy có việc sẽ đi sau"
Rầm.. Bàn tay mịn màng in mạnh xuống bàn. Gương mặt cô ta đầy tức giận.
-"Có việc bận.. "_Thạc Uyển Hạ bật cười lớn. -"Rốt cuộc bận hay đi cùng con nhỏ Hồ Ly kia. Hàn Thiên Lâm anh đợi đấy"
-"Cáo giả giả dạng nai tơ:)). Mày sẽ biết tay tao"!!
-------------------
Nguyệt Lăng được anh đưa tới một cửa hàng Spa rất lớn. Có người ở đó đã chờ sẵn, họ mở cửa cúi đầu chào cô.
Đây là lần đầu tiên cô đến một nơi như vậy, được tôn trọng cô thoáng giật mình.
Hàn Thiên Lâm ôm eo cô đi vào. Anh là khách hàng Vip của cửa hàng. Từ xa Trịnh Nhu đã cười tươi bước tới:
-"Không biết cơn gió nào đã đưa Hàn thiếu tới đây"
Hàn Thiên lâm cũng đáp trả không kém:
-"Tôi cũng không biết là cơn gió nào,tôi đoán là nó biết nghĩ cho cô khi mời tôi đến"
-"Anh vẫn như vậy"
-"Cảm ơn."
Trịnh Nhu nhìn chằm chằm Nguyệt Lăng. Cô e thẹn cúi đầu
-"Hàn thiếu phu nhân tương lai đây sao, thất kính rồi"
-"Không.. Tôi là.. "
Nguyệt Lăng định giải thích thì anh đã nói chen lời cô
-"Đúng vậy. Cô ấy còn trẻ con cô thông cảm"
-"Ồ"._Trịnh Nhu mỉm cười_"tôi rất vinh hạnh. Anh muốn chúng tôi làm gì nào? "
-"Làm đơn giản thôi miễn sao cô ấy đẹp "
-"Dạ. Chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của Hàn Thiếu. Phiền anh ngồi ngoài đợi"
-"Được,Tôi chờ em"_Hàn Thiên Lâm quay lưng bước ra ngoài